Binh sĩ của song phương đều tiến về phía trước. Khôgn có phương nào chịu lùi về phsia sau. Cả hai bên đều đỏ mắt mà lao lên trên. Tựa hồ mục đích duy nhất đó là xông lên sơn khẩu giết người hoặc giả bị người giết. Ở phía sau binh sĩ của song phương, chính là vô vàn thi thể chất chồng. Mỗi thi thể đều là đầu đoạn thân tàn, chết không toàn thây. Chỉ có cặp mắt vẫn mở trừng trừng tản ra sát ý điên cuồng khát máu. Khôgn có nửa điểm lưu luyến thế gian này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tựa hồ trong lòng những hán tử thiết huyết ấy. Giờ khắc này, ngoại trừ địch nhân, ngoại trừ giết chóc, không còn bất kỳ thứ gì khác. Trong nhà, song thân phụ mẫu đã già cần người nương tựa. THê tử ôn nhu, hài tử khả ái. giờ khắc này, hoặc là lướt qua trong đầu những binh sĩ thiết huyết. Hoặc là không nghĩ đến. Nhưng ai nấy đều biết rằng. Nếu để cho cường đạo tiến vào nhà mình. Phụ mẫu, thê nhi của mình so với cô nhi quả phụ còn thê thảm hơn nhiều.
Nam nhân. Toàn bộ thú tính nhiệt huyết thuộc về chiến tranh đã bùng lên.
Giết! Vì thân nhân!
Giết! Vì Thừa Thiên!
Giết! Vì vinh quang!
Giết! Vì giết chóc!
Đây đã không còn là sơn khẩu. Đã không còn là cửa ải.
Đây hoàn toàn là một cái cối xay máu thịt được hình thành bởi hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh.
Mặt trời lên rồi mặt trời lặn. Trăng sáng trăng lại tàn.
Một ngày một đêm ngắn ngủi. Chỉ là khoảng chừng một ngày, song phương đã đầu nhập vào nơi chật hẹp này hơn bốn vạn binh lực. Phía Tiêu gia tổn hại không ít hơn hai vạn năm ngàn nhân mã. Còn Lăng gia, quân phòng vệ lại thêm cả viện binh cũng đã có hơn vạn người vĩnh viễn lưu lại sinh mạng mình ở trên mảnh đất
Tình hình chiến đấu thật thảm liệt. Khiến cho mỗi một quân nhân khi nhìn thấy quang cảnh ấy đều cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy không ngừng. Sự hèn nhát vốn có trong lòng mỗi người chiến sĩ đã không cánh mà bay. Còn lại trong lòng họ, gần như hoàn toàn là phần thú tính.
Nhân loại đã sớm quên đi mất những hành động bản năng. Hoặc nói những bản năng tối nguyên thủy ẩn giấu ở dưới nhân tính.
Bản năng sinh tồn, người chết ta sống.
Chiến trường giết chóc. Huyết nhục bay tán loạn. Chiến sĩ điên cuồng. Tất cả đều có chung một loạii tâm linh. Vô luận là địch hay ta, ý niệm trong đầu song phương chỉ có một: giết!
Đây hoàn toàn là một hồi sinh tử đại chiến, nằm ngoài dự liệu của Tiêu Phong Dương. Giờ khắc này, song phương cho dù muốn ngừng cũngkhoong được nữa rồi.
Tiêu gia đã phải trả giá bằng mạng sống của hơn hai vạn năm ngàn người. Hơn nữa con số ấy còn đang không ngừng tăng lên. Mỗi giây mỗi phút lại biến đổi. Khôgn ngờ một cái sơn khẩu hiểm yếu nho nhỏ. Lại trở thành một nỗi sỉ nhục lớn biết chừng nào. Nỗi sỉ nhục to lớn liên quan đến việc khi trước vừa mới bắt đầu cuộc chiến đã bị lừa gạt mà phẫn nộ, đồng thời bạo phát trong quân đội của Tiêu gia, không ngừng sinh sôi, điên cuồng gào thét vì giận dữ. Lòng quân tràn ngập thống hận mà tiến. Thậm chí, có vài chi đội ngũ chưa nhận được mệnh lệnh của Tiêu Phong Dương, nhiệt huyết đã sôi trào, đỏ mắt lao lên.
Mà chỉ cần lăng gia chưa chịu thua đương nhiên khôgn có khả năng chắp tay dâng cho Tiêu gia phiến sơn khẩu trọng yếu này. Vì thế cuộc chiến hàng ngày càng thêm thảm liệt. Càng ngày càng điên cuồng, người chết ngày càng nhiều.
Những sinh mạng nguyên bản tọa trấn tại nơi đây dưới vòng quay của cối xay máu thịt, đã sớm không biết đi về phương nào. Tường thành đã bị phá hủy hoàn toàn thoạt nhìn so với lúc trước nguyên vẹn chưa bị phá hủy trái lại càng thêm nguy nga hùng tráng. Đó là bởi vì vô số những thi thể đã tiến vào lấp đầy. Lấp đầy những đoạn tường thành bị tổn hại, bị phá hủy. Từ trên cao nhìn xuống, trên tường thành, máu tươi giống như một tấm vải bố phủ khắp nơi, tụ lại thành từng dòng suối. A, nếu gọi tên tường thành lúc này. Thì có lẽ, thực sự phải là huyết nhục hùng quan, là sinh mạng hùng qu
Nhân mã của song phương đều là dẫm đạp lên trên những thi thể mà chiến đấu. Không một ai thực sự dẫm chân lên nền đất. Vì, giữa lúc này, đất dưới chân họ, cho dù là ở khoảng cách gần nhất. cũng có đến ba bốn cỗ thi thể, hoặc của chiến hữu, hoặc của địch nhân, nằm lăn lóc trên mặt đất.
Vì thế, cùng với chiến đấu không ngừng, dẫm đạp không ngừng. Dưới chân song phương, dù địch hay ta đều phát sinh những tiếng xương cốt, thi thể vỡ vụn hỗn loạn. Mà những người ở phía trước dường như chưa tỉnh cơn mê. Vẫn như cũ, điên cuồng huy đao, điên cuồng chiến đấu. Cho đến khi chính mình cũng vô thanh vô tức trở thành một cỗ thi thể nằm trên mặt đất. Biến thành một đống xương cốt bị giẫm lên, tạo lên những tiếng răng rắc, rung động. Trở thành một cỗ huyết nhục trầm lặng không hay không biết, cũng không làm được bất kỳ việc gì nữa.
Mỗi người trong cuộc chiến đều đã điên cuồng. Trong tay có đao kiếm. Thì dùng đao kiếm. Đao kiếm đứt gãy, thì dùng nắm tay, dùng vai, dùng chân, dùng cả hàm răng, thậm chí dùng thân thể, dùng đầu, lao lên mà húc mà cắn mà xé.
Bốn gã thiết huyết vệ cuối cùng còn sót lại, mỗi người phụ trách một phương hướng. Đỏ mắt chỉ huy suốt một ngày một đêm, bọn họ khó tránh khỏi bị khàn giọng. Trong yết hầu bọn họ vào lúc này như cắm một thanh trường đao bị lửa thiêu thành đỏ rực. Sớm đã không thể phát ra bất cứ một âm phù có ý nghĩa nào nữa. Chỉ huy chiến đấu đã biến thành chỉ có duy nhất một động tác, một động tác duy nhất có ý nghĩa... phất tay.
Động tác này cực kỳ đơn giản. Không cần giải thích, mọi người vừa nhìn là đã hiểu. Đó là: Xông lên! Giết!
Chân khí vô cùng hùng hậu thường ngày, sớm đã cạn sạch, một giọt cũng chẳng còn. Lúc này mỗi người họ đều chỉ dựa vào bản năng để chỉ huy để chiến đấu. Trên thân mỗi người. Ở mỗi bộ vị bất đồng, đều là máu tươi văng tung tóe. Vô luận là địch nhân, hay là chính mình. Bởi vì mỗi một giây, đều có máu tươi của địch nhân văng lên người mình. Sau đó tí tách chảy xuống. Vào khoảnh khắc chảy xuống, khi tới một chỗ nào khác trên thân mình. Khả năng máu tươi đang chảy ở chỗ đó, chính là máu của mình.
Trên người vuơng Hàn cắm hai mũi tên. Cũng không có thời gian nhổ ra, huyền thiết trường đao trong tay đã biến thành huyết đao. Thanh đao này vốn được xưng là bảo đao giết người khôgn dính máu. Dưới tình cảnh trọn một ngày một đêm không ngừng hấp thu máu người. Rốt cục bién thành màu đỏ như máu. Trong một ngày một đêm này, chính Vương Hàn cũng không nhớ rõ, đến tột cùng, mình đã giết bao nhiêu người. Chỉ biết là không ngừng có người xông lên, không ngừng có người ngã xuống. Không ngừng có từng chùm từng chùm máu tươi tựa như pháo hoa tết nguyên tiêu, bung nở ngay trước mắt mình, hiện ra thứ ánh sáng cực kỳ xán lạn, cực kỳ mỹ diệu. Cái gì cũng không biết. Cho dù thế nào, chỉ cần mình ngã xuống, mình chưa chết, Vương Hàn sẽ tiếp tục chiến đấu. Chưa lúc nào ngừng nghỉ, giữa lúc đao phong của Vương Hàn không ngừng chém ra, đột nhiên lưỡi đao cong lên.
Lưỡi đao được tôi luyện từ huyền thiết, chỉ là chém lên thân thể con người, cuối cùng cũng phải cong. Đây là tuyệt thế thần binh sức mạnh vô địch. Trong trận chiến điên cuồng tới cực điểm này đã bị nhiệt hóa. Rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi. Đao phong cùng nhân thể không ngừng va chạm. Đã làm cho một thanh đao hoàn chỉnh trở nên cực nóng như ở trong lò luyện. Khi chém vào trong thân người, thậm chí còn phát ra thanh âm ken két. Tràn ra nhiệt khí nhàn nhạt. Nhưng không một ai chú ý đến loại khác thường này, cũng không một ai có thời gian mà chú ý.
Hai mắt đã đỏ rực như máu. Vương Hàn tựa hồ không biết mệt mỏi lao qua vút lại trong lòng quân địch, điên cuồng chém giết. Mỗi một lượt qua lại đều có mấy địch nhân ngã xuống. Nhưng mỗi một lượt qua lại ấy cũng sẽ tăng thêm vài vết thương tóe máu trên người hắn.
Cuộc chiến nơi đây, sớm đã biến thành cảnh không một ai có thể tiến lên can ngăn. Mọi người đều giống nhau, một khi chìm vào trong trạng thái giết chóc điên cuồng. Thứ duy nhất có thể phân biệt. cũng chỉ có sự khác nhau giữa địch nhân và chiến hữu. Mà hiện tại, Phương pháp duy nhất để cho bọn họ dừng lại chính là: tử vong!
Chỉ cần chưa đến hơi thở cuối cùng. Sẽ không có một ai dừng việc giết chóc.
Viện quân cuồn cuộn không ngừng lần lượt tiến vào. Hoặc một đội mấy trăm người. Hoặc một đội hơn mười người. Hoặc một đội mấy ngàn người. Vội vã lao đến. Sau đó vội vã đầu nhập chiến trường. Sau đó vội vã chết đi.
Có vô số người từ lúc gia nhập chiến trường cho đến lúc chết thậm chí không lưu lại một câu một lời. Thậm chí chỉ trong nháy mắt công phu, một đám người vừa mới còn sống sờ sờ, liền đã biến thành máu bùn bị giẫm đạp.
Mạnh Ly Ca dùng danh nghĩa Lăng phủ biệt viện phát ra lệnh động viên tối khẩn cấp, đã phát được hiệu quả lớn nhất. Toàn bộ binh mã của Lăng gia ở những châu huyện phụ cận. Tựa như ruồi muỗi nghe thấy mùi của đường mật. Chen nhau đến, hết đợt này đến đợt khác. Cuồn cuộn không dứt. Gần như là không ngừng không nghỉ.
Cuộc chiến trước mắt đã khôgn có bất luận kẻ nào có thể khống chế. Hoàn toàn thoát khỏi sự chỉ huy. Trong khu vực vô cùng nhỏ hẹp ấy, tất cả hoàn toàn là nguyên thủy giết chóc. Giẫm đạp.
Những tiếng hò giết rung trời lúc trước hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Song phương đều im lìm mà tiến vào giết chóc. ngoại trừ tiếng gào thảm hoặc rên la lúc gần chết cùng với tiếng đao phong phá không chém vào nhân thể. Đã không còn bất kỳ thanh âm nào khác. Tất cả mọi người đều tiết kiệm một phần thể lực. Dồn hết toàn bộ khí lực của mình lên cương đao trong tay. Chém vào thân thể của địch nhân.
Cửa ải này. Sơn khẩu này. Mỗi tấc đất là trăm mạng người. Cho dù sau khi cuộc chiến kết thúc rơi vào trong tay của bất luận phương nào. Cũng sẽ khôgn còn tác dụng ban đầu nữa. Cũng chỉ coi như là một trong những mảnh phế tích hoang tàn. Chỉ sợ một ít những phiến thành cực lớn, dày đến nửa trượng, đã bị những dòng nhiệt huyết chảy xiết dần dần hòa tan, hòa tan thành từng đoàn huyết nhục trộn vào đất nhớp nháp. Sau đó lại một lần nữa bị giẫm đạp nát như cháo, trở thành bùn nhão. Hoàn toàn hóa thành hư vô.
Nhưng cùng với nhân số tiếp viện ngày càng nhiều. Lăng gia càng ngày càng chiếm được vị trí chủ đạo trong cuộc chiến tranh đoạt nơi này. Khoảng cách gần với chiến thắng rốt cục đảo ngược về phía Lăng gia. Ngay cả binh sĩ của Tiêu gia bi phẫn bất đắc dĩ, cuối cùng bị áp chế, bị đẩy lùi ra ngoài sơn khẩu.
A. Có lẽ không nên nói bị áp chế mà lui ra ngoài sơn khẩu. Mà là tất cả những binh sĩ của Tiêu gia nhảy vào trong sơn khẩu đều đã chết sạch không còn sót một ai. Còn binh sĩ của Lăng gia lại đã chạy ra ngoài sơn khẩu.
Quyển 6