Nghĩ tới điểm này, Lăng Thiên hưng phấn đến mức gần như muộn ngửa mặt lên trời hô to một tiếng! Liệt Thiên Kiếm một lần nữa rời vỏ, Lăng Thiên vô cùng cẩn thận lột da rắn cũng chỉ có thanh thiên cổ danh kiếm này mới có thể tạo thành tổn hại cho lớp da cứng rắn tới cực điểm của con rắn này. Lăng Thiên vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ phân da rắn thành mười đoạn phân biệt đặt lên lưng chúng nhân
Sau đó Lăng Thiên mới bắt đầu hăng hái bừng bừng tiến hành giải phẩu "tầm bảo": Với loại giải phẩu rắn có thể nói Lăng Thiên vô cùng thành thạo, Đầu tiên hạ xuống một đạo sâu chừng bảy tấc, trên cơ bản mật rắn các loại nội đan cùng các thứ tốt lành gì đó đều ở tại vị trí này. công việc đầu tiên đương nhiên là lấy mật rắn, Lấy loại Cự xà thế này mà nói mật của nó tất hhiên là thánh vật giải độc ngàn năm khó gặp, Lăng Thiên đương nhiên không thể buông tha, sau khi thu lấy mật rắn, lấy sự trầm ổn của Lăng Thiên cũng không thể tự kiềm chế mà than lên một tiếng, quá tốt, quả thực có thể lớn bằng ba lá gan gấu, đáng gọi là cực lớn! cẩn thận thu mật rắn vào trong túi da ở trên lưng, Lăng Thiên tiếp tục công việc, bất quá lần này biểu tình trên mặt Lăng Thiên chậm rãi trở nên vô cùng đặc sắc, sau khi khai mở toàn bộ tấm thân của con rắn Lăng Thiên rốt cục đứng thẳng dậy.
"Mẹ kiếp! Thế nào lại không có nội đan nhỉ?! Không phải quá đáng lắm sao? Sống lâu như một lão quái vật như thế này, ít nhất cũng phải có vài thứ gì đó đáng mặt xà vương chứ?! Trên người ngoại trừ da thịt lại không có cái gì khác đáng giá?!" Lăng Thiên trừng mắt nhìn cự xà: "Ngươi quá mức vô dụng đi thôi! Sao không ngưng kết lấy một cái nội đan hả? Sao lại không có khả năng có chứ hả?!"
Bộ dạng Lăng đại công tử rất oán giận, tựa hồ vì Cự xà này không ngờ không tự mình ngưng kết lấy một cái nội đan cường đại mà tức giận không ngớt. Khẩu khí như vậy, ngược lại cứ như là con rắn này thiếu nợ hắn thật sự là rất vô sĩ, lại càng vô lương tâm...càng xem tử thi cự xà, lại càng thêm phẩn nộ, tràn đầy vẻ không cam lòng, Lăng Thiên đá đá vài cái, hung ác nói: "Chặt cái "thằng" này ra thành từng khối thịt, buổi tối ngày hôm nay toàn bộ là xà yến! sau khi ăn đủ rồi, còn thừa ra thì đều vác đi hết!"
Mọi người nhất tề hoan hô, đặc biệt là Lăng Trì thanh âm vang dội nhất, biết rằng lại có "lộc" để ăn, từng người đều như một đám sói đói bụng nhào đến.
"công tử, nội đan là là cái gì thế? Thuộc hạ hình như là chưa từng nghe nói qua thỉnh công tử chỉ giáo!" Lăng Kiếm đi tới bên cạnh Lăng Thiên có chút buồn bực hỏi vấn đề này, phỏng chừng tất cả mọi người đều rất nghi hoặc, bất quá cũng chỉ một mình Lăng Kiếm mới đủ tư cách hỏi thẳng Lăng Thiên!
'Nội đan?... cái thứ đồ chơi này nên nói như thế nào nhỉ, Đại khái là một ít dã thú sống tương đối lâu, trong thân thể đều có một loại sinh mệnh lực tương đối cường hãn, bình thường sẽ không tử vong, Mà cỗ sinh mệnh lực đó sau khi được tích lũy đến một trình độ nhất định hơn nữa bọn chúng hàng ngày thổ nạp tinh khí của thiên điạ lâu dần sẽ hình thành trong cơ thể nó một thứ kỳ diệu, cùng loại với các thứ tinh hoa trong thiên điạ cũng chính là bộ phận tinh hoa nhất trong cơ thể dã thú đó. Bộ phận này là một thứ tinh hoa tinh khiết tồn tại với thân thể con người, có lẽ phải nói là đối với tất cả các loại sinh mạng đều có lợi ích vô cùng to lớn! Đặc biệt đối với người luyện võ, càng có tác dụng hơn, Tất cả những dã thú sống mấy trăm năm đều giống nhau trong cơ thể cơ bản đều có thứ đó. Đồ chết tiệt kia thoạt nhìn sống ít nhất cũng hơn một ngàn năm trong cơ thể không ngờ không hình thành nội đan cũng coi như là một chuyện cực kỳ quá đáng!" Lăng Thiên sờ sờ cằm, ánh mắt săm soi nhìn chúng nhân đang cắt xà, cùng khối thịt rắn dường như đăm chiêu
"À, hóa ra là vậy." Lăng Kiếm cũng như đăm chiêu, gật đầu rối nói: "Lầu trước ở trong núi, ta cũng từng chém giết một đại xà lân giáp màu đen to cỡ một thùng nước, lúc đó một kiếm xẻ đôi đầu nó ra bên trong cũng có một thứ cổ quái màu đen to cỡ bằng hòn đá, có điều lầ có phần hơi nhũn..."
"Không thể nào, cái loại nội đan rắn này, hẳn là phải ngưng kết tại những chổ yếu hại đều phải nằm ở vị trí sâu chừng bảy tấc trong bụng, thế nào lại ở trên đầu nhỉ?" Lăng Thiên nghi hoặc nói, Ánh mắt cũng đã bắt đầu chuyển tới cái đầu rắn dữ tợn mà mình vừa chặt xuống "Thử xem sao!"
Lăng Thiên dẫn theo Lăng Kiếm đi tới, như vô ý nói: "Vậy ngươi xử lý cái thứ đó như thế nào? Hắc lân xà vốn là thứ đồ tốt, hắc lân xà có thể sinh ra nội đan lại càng không tầm thường!"
Lăng Kiếm mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: Khi trở lại biệt viện, tạ ném thứ đó cho lão Phùng sau đó lão Phùng đem nó ngâm trong một vò rượu rồi..."
"Ta ngất! Dùng nội đan ngâm rượu ư?" Lăng Thiên giật mình thật mạnh lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Kiếm: "Lão Phùng hắn cũng không sợ bị trương lên mà chết chứ! Ống bà ơi! " vừa nói đến bị căng lên, Lăng Kiếm không ngờ lại nở nụ cười: "Bất quá đoạn thời gian này, lão Phùng tựa hồ đặc biệt có tinh thần, liên tục chạy đến kỹ viện trong hai tháng, một lần đi là đủ một ngày đêm, nghe nói các cô nương cũng không dám một mình tiếp đại hắn..."
Gân xanh trên đầu Lăng Thiên nổi hết lên, co giật, ánh mắt dữ tợn: "NỘi đạn của hắc lân xà ngàn năm khó gặp lại để cho Phùng Mặc dùng như một loại xuân dược?? Thực sự là vương bát đãn ăn lúa mạch rồi, giày xéo lương thực.:: ôi ôi!" càng nghĩ càng bi phẫn Lăng Thiên không khỏi khí dũng như sơn: "A kiếm à, ngươi đúng là một kẻ siêu cấp ngu si. Ta thật muốn chém chết ngươi. Ngươi có biết một khỏa nội đan ấy nếu là ta chỉ đạo ngươi dùng vào, phỏng chừng dược lực của nó cũng có thể bằng với hai viên đại hoàn đan Nhưng dược lực ấy tuyệt không giống với dược lực vốn có của đại hoàn đan! Như vậy, trong một đêm ngày cả đại hoàn đan ở trong cơ thể ít nhất có thể tăng sáu mươi năm công lực, đấy là tròn một giáp nội lực tinh thuần đó! cũng chính là bằng hai tuyệt đỉnh cao thủ cỡ như ngươi hợp lại với nhau! Ngươi lại để cho lão Phùng ngâm rượu ta thật sự muốn nuốt sống hai người các ngươi. Vì sao goi là phí của trời, chính cái này là phí của trời
Lăng Thiên gần như muốn thổ huyết, đã hoàn toàn quên mất việc phải giải phẩu đầu rắn, "Lão Phùng kia cũng thật là, Ngươi không biết hỏi người khác hay sao? Hỏi bản công tử đây không hiểu thì giả bộ hiểu, không ngờ lại dùng để ngâm rượu! Ngâm ở trong rượu thì cũng được, đằng này không ngờ sau mỗi lần uống rượu thu được dược lực hắn lại phải đi kỹ viện... Thứ tốt như vậy toàn bộ vô ích, lãng phí trên người một đám kỹ nữ... ta... ta con mẹ nó muốn thổ huyết mà!.:."
Lăng Kiếm trợn mắt há mồm nghe Lăng Thiên nói đột nhiên sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ bừng, tiếp đó hắng giọng, hối hận trực tiếp nhảy tưng tưng, lấy tay nắm tóc mình tựa như người điên, chạy vòng vòng quanh chỗ hai người đang đứng sau đó đặt mông ngồi xuống mặt đất, Trừng mắt, thất hồn lạc phách nói không nên lời! chính mình dĩ nhiên tiện tay liền vứt đi một kiện bảo vật tuyệt thế hơn nữa đây còn là cơ hội khó gặp để mình tấn cấp thẳng thành một tuyệt đỉnh cao thủ! Điều này đối với người một lòng một dạ truy cầu đỉnh cao võ học như Lăng Kiếm mà nói quả thực là một tin tức giống như trời sập vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Cơ hội chỉ trong một đêm liền biến thành tuyệt thế cao thủ ngay trước mắt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, đợi khi ta minh bạch rồi, ta mới hối không kịp, nếu như lên trời cho ta thêm một lần cơ hội như thế nữa... " Lăng Kiếm thì thào nhắc đi nhắc lại.
"Rơm rác! cút" Lăng Thiên phát điên đạp cho Lăng Kiếm một cước: " Khi nào mới khôn ra hả?"
cặp mắt mê man của Lăng Kiếm vừa ngẩng lên, thất hồn lạc phách thở dài, mặt mày ủ ê nói: " Lần trước bị thương ở Bắc Ngụy, được Lê Tuyết tiểu thư hộ tống quay về Thừa Thiên, trên đường về được nghe nàng nói cho nghe mấy câu nói kia, lúc đó không cảm thấy gì hết, thế nhưng bây giờ khi biết chuyện này, ai... Mới thấy rằng mấy câu nói đó thực sự rất...chuẩn xác."
Lăng Thiên há mồm trợn mắt. là người hiện đại đương nhiên biết được xuất xứ chân chính mấy câu nói của Lê Tuyết. Nhưng hắn lại không nghĩ tới khi Lê Tuyết tới nơi này rập khuôn lại, còn bị Lăng Kiếm nghe được. Người này sống chết học lấy, dùng ở chỗ này.
Trò đùa? Khôi hài? Không biết nên khóc hay nên cười đây? Kỳ thực Lăng Thiên đâu có biết rằng Lê Tuyết bắt đầu ngược đãi Lăng Kiếm chính là từ lúc nàng nói mấy câu đó. Lúc ấy khi Lê Tuyết hồi ức lại mấy câu nói, nghĩ tới đủ loại chuyện kiếp trước, tâm tình sa sút tới Cực điểm, mới có thể bất tri bất giác đọc ra, nhưng cũng dùng lúc đó, Lăng Kiếm dưới tình trạng bị thương, tâm tình không tốt, cười nhạo nàng hai câu, sau đó thì ác mộng của Lăng Kiếm đương nhiên bắt đầu, với bất cứ người nào vị ma nữ này đều có thể tùy tiện vui đùa cho dù là Lăng Thiên cũng không có can đảm như vậy.
Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Lăng KIếm Lăng Thiên cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, thở dài nói: "Tất cả đều là số mạng, đây là vì "Duyên pháp", ngươi không có phúc phận ấy, cưỡng cầu cũng không được, lão Phùng vốn dĩ có chút phúc khí lại bị chính hắn lãng phí, Bây giờ để xem trong đầu con rắn này có nội đan hay không, Nếu có thì còn có thể bù đắp chút ít, còn nếu không có, chỉ sợ ngươi chỉ còn cách chậm rãi rèn luyện thôi Thỉnh thoảng bị ta và Lê Tuyết biến thành đống cát chơi đùa một hồi vậy..."
"Nhất định sẽ có." Nghe thấy Lăng Thiên đề nghị như vậy, trong mắt Lăng Kiếm dường như co rút lại, không tự chủ được mà run rẩy một chút. Ánh mắt cuồng nhiệt nhìn thẳng vào cái đầu rắn cực lớn, giống như nhìn chằm chằm vào mộng ảo của chính hắn, Đầu rắn dữ tợn trong mắt hắn lại trở nên xinh đẹp không gì sánh nổi, vô hạn trông mong
Lăng Thiên cười hắc hắc một tiếng, bắt đầu dạo quanh đầu rắn một vòng, một kiếm bổ xuống!
Quyển 6