"Hừ" Lệ Tuyết hừ một tiếng, dĩ nhiên cũng có chút tức giận nói: "chính huynh cũng không dám quay về đối mặt với người ta, lại định để muội đi trước giúp huynh dập lữa sao? Nào có chuyện tốt như vậy? Bản tiểu thư không làm việc ác được như huynh, coi bản tiểu thư là kẻ ngốc sao? "
Nhìn quanh thế gian hiện nay, nếu như nói ai là người hiểu rõ Lăng Thiên nhất chính là Lê Tuyết này, chỉ lấy những người thân mà nói đó là thân nhân của Lăhg Thiên như Lăng lão phu nhân, Sở Đình Nghi phu nhân, người yêu như Lăng Thần, huyhh đệ thủ túc như Lăng Kiếm cũng có phấn không bằng!
Lăng Thiên cố nhiên hai kiếp làm người, còn Lê đại tiếu thư không phải hai kiếp làm người hay sao? Lăng Thiên cho dù giấu được cả thiên hạ nhưng lại không có cách nào làm khó dễ được vị đại tiểu thư này!
Lăng Thiên có phần chán nản, Nguyên lai nha đầu kia vừa nhìn đã sớm nhìn ra chủ ý của mình, cũng biết rõ mình muốn nàng đi làm việc gì, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại làm bộ không rõ, nàng giả bộ hồ đồ, ở lại
"Qua đây!" Lăng Thiên khoa chân bước vào trong trướng bồng ở bên cạnh
" Muội không đi! Thật sự nghĩ muội ngốc hay sao?" Hai chân của Lê Tuyết như cắm rễ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích! Nàng vốn thanh khiết thông minh đương nhiên biết rằng lúc này Lăng Thiên rất tức giận, đi theo hắn chẳng được món gì ngon, làm gì có chuyện nghe lời hắh!
" Muội còn phản đối nữa sao! Muội không ngốc, bản công tử sẽ biến muội thành kẻ ngốc!" Lăng Thiên đang soãi chân bước đi, đột nhiên chuyển hướng, vút một tiếng, đến phía sau Lê Tuyết, phịch điểm vào huyệt đạo của nàng, vác nàng lên vai rồi cứ thế mà đi. Hắn biết Lê Tuyết khó đối phó, sợ rằng muốn bắt được nàng mình sẽ phải tốn không ít công phu còn vô cùng có khả năng sẽ khiến cho nàng bỏ trốn mất dạng, Nên dứt khoát thừa lúc nàng chưa có phòng bị, bất ngờ tập kích, trực tiếp điểm vào huyệt đạo, bắt chặt nàng ta
"Thả muội xuống! Thật bất lịch sự! ĐỒ lưu manh!" Thân thể Lê Tuyết bị hắn vác trên vai nhất thời vừa giận dữ lại vừa cực kỳ xấu hổ, thậm chí ngôn từ chuyên dùng ở kiếp trước cũng nói ra, đôi tay nhỏ bé lại càng liều mạng đập vào người hắn, Nhưng nội lực của nàng bị phong bế, loại lực đạo yếu đuối như thế này, cho dù là giúp Lăng Thiên đấm lưng cũng chưa đủ, chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi, Lăng Thiên hừ một tiếng, vai vừa nghiêng xuống tức thì làm cho nữa người nàng buông thỏng xuống mặt đất. Lê Tuyết bị hắn phong bế nội lực, đánh hắn chẳng nhằm nhò gì cả, nhưng hắn lại thả nàng xuống như vậy, bộ dáng lúc này thực sự là cực kỳ bất nhã.
Hai tay Lăng Thiên ôm lấy đầu gối Lê Tuyết, dựng ngược nàhg lên, tựa như vác bao tải Khuôn mặt xinh đẹp của Lê đại tiểu thư vừa vặn dí sát vào mông của Lăng Thiên theo sự lắc lư trong lúc đi của Lăng Thiên liên tục va đập. Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết nhất thời đỏ như mông khỉ, Phẫn nộ mắng chửi: "Lăng Thiên hgươi,., cái tên hỗn đãn nhà ngươi! Mau buông ta xuống! Ngươi ngươi,., Đợi lát nữa xem bản cô nương làm sao trừng trị ngươi!"
Lăng Thiên vừa chạy đến cửa trướng bồng đột nhiên đứng lại, trêu chọc nói: "Huynh khuyên muội ngàn vạn lần không nên giẩy dụa, hai ngày nay ta toàn ăn thịt quay, khiến cho bụng khó chịu vô cùng, một mực bị tiêu chảy, bình thường không khống chế được sẽ đánh rắm. vạn nhất muội..."
"Đừng nói nữa! Tên đầu heo nhà ngươi thật đáng ghét!" Hắn còn chưa dứtLê Tuyết đã trở nên "hiền lành" hơn, Nàng phải hiền lành, vì vị trí hiện tại quá mức xấu hổ, cái miệng nhỏ nhắn và gương mặt xinh đẹp của mình dí sát vào cái chỗ này,.. Nếu vạn nhất Lăng Thiên hắn,.. Vậy chẳng phải là,..
Trong miệng Lê đại tiểu thư rung động phát ra tiếng ken két, đó là tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau nhưng lại thật sự khống dám mở miệng nói nữa!
Âm mưu đã được thực hiện, Lăng Thiên thầm cười trộm hai tiếng. Một cao thủ nội công siêu cấp như hắn lục phủ ngũ tạng so với thường nhân cường tráng hơn rất nhiều làm gì có chuyện rối loạn tiêu hoá, kỳ thực đạo lý hay không phải Lê Tuyết không rõ, nhưng nàng là nữ nhi thủy chung không dám đánh cược, dù sao một nội công cao thủ có thể không chế khí tức toàn thân đánh rắm kỳ thực cũng là bài phóng một luồng khí tức từ trong cơ thể ra ngoài, vạn nhất...
Hai người tiến vào trong trướng bồng Lăng Thiên vẫn chưa hạ Lê đại tiểu thư xuống chỉ cầm lấy đôi chân nhỏ nhấc kéo xuống phía trước, cuối cùng làm cho nàng yên ổn một chút, đặt thắt lưng của nàng ở trên vai mình như không có chuyện gì nói: "Trên chiến trường ta nói cho ta xin chấn thiên lôi, vì sao không cho hả? Muội rõ ràng biết ta muốn muội trở về sao lại còn lưu lại? cho ta một lời giải thích hợp lý, có lẽ nói cho ta lý do trước đã."
Cuộc chiến kết thúc, thời gian rất dư giã: Lăng đại công tử bắt đầu thời kỳ tính sổ. Đối với việc Lê Tuyết không ngờ lại không cho mình chấn thiên lôi, để mình đã cơn nghiện thủy chung Lăng Thiên vẫn canh cánh trong lòng. Trò vui hay như vậy, chẳng mấy khi được xem mà
"Huynh mau thả muội xuống, muội sẽ nói cho huynh lý do." Lê Tuyết bị Lăng Thiên vác trên vai, từng luồng khí đậm đặc mùi nam tử ào vào trong lỗ mũi, nhịn không được mà đỏ bừng mặt, chỉ cần thấy tim cũng như đập nhanh hơn
"Bốp!" Lê Tuyết a một tiếng kêu lên sợ hãi, Thật không ngờ Lăng Thiên lại không chút khách khí mà vỗ một chưởng lên kiều đồn của nàng, hắc hắc cười nói: "Nói mau! Thành thành thực thực cho ta! Chậm chút nào sẽ bị đánh chút đó."
Lê Tuyết tận lực trở thân muốn tụt xuống kịch liệt giãy dụa. Nhưng nội lực của nàng đã bị phong bế, làm sao có thể giãy ra khỏi Lăng Thiên? Lăng Thiên thấy nàng giãy dụạ, trong lòng tức giận, không nhin được lại bộp bộp bộp vỗ vài cái lên kiều đồn nở nang của nàng Vỗ vỗ vài cái, không ngờ Lăng Thiên lại từ từ cảm thấy rất có cảm giác. Hiện tại mới là cuối hạ đầu thu đương nhiên Lê Tuyết mặc quấn áo không dầy lắm. Bàn tay của Lăng Thiên chụp đến, hầu như là áp sạt vào da thịt nàng, Quả thật là xúc cảm mười phấn, chợt mơ hồ cảm thấy sau mỗi cái vỗ, kiều đồn đầy đặn lại nhộn nhạo một chút, Lăng Thiên nổi lên hứng thú chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, sớm đã quên mất phải "nghiêm hình bức cung", tay trái tay phải thay nhau vỗ đôm đốp. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tay trái vỗ, rồi đổi sang tay phải, tay phải vỗ lại đổi về tay trái vỗ vỗ, Lăng Thiên dĩ nhiên dần dần có một loại cảm giác như đang vỗ trống, không khỏi càng vỗ càng cao hứng bừng bừng.
Lăng Thiên đương nhiên sẽ không dùng quá sức, hắn cũng không nở dùng lực, nhưng chính là chút lực lượng đó, cũng vẫn tạo lên những tiếng bốp bốp, thanh thúy dễ nghe. Lê Tuyết lúc đầu kêu la không dứt, không ngừng ra sức giẫy dụạ, một lát sau không biết vì sao, sức giãy dụa đột nhiên thấp xuống sắc mặt ửng hồng hai mắt khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, thân thể theo từng nhát vỗ của Lăng Thiên thi thoảng lại run rẩy, nhưng tiếng rên rĩ nho nhỏ nhự tiếng sáo vẫn không kiềm chế được mà để lộ ra ngoài Trong trướng bồng nhất thời tràn ngập một loại hương vị như lan như xạ (Xạ hương). Đó chính là hương thơm nữ nhi chỉ xử nữ mới có!
Lăng Thiên tức thì cảm thấy có gì đó khác thường vội vã hạ nha đầu kia xuống, ôm lấy nàng chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy toàn thân nha đầu này nóng rực, giống như không xương, mềm nhũn hgã lên người hắn, với việc mình thả nàng xuống dường như không có phát giác, hoàn toàn không còn dáng vẻ của ma nữ như lúc trước.
Lăng Thiên nhất thời ngẩn ra, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, thân thể run bần bật như bị điện giật, vội vàng cuống quít ném cái thân thể mềm mại đang ở trong lòng mình ra tựa như là bị phỏng vì cấm phải củ khoai lang nóng
"Ai nha'
cái gọi là giường xếp chẳng qua cũng chỉ là chăn đệm đường dài một cách đơn giản trên mặt đất mà thôi, Đương nhiên không thể sánh bằng với chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu ở trong nhà, Lúc này thân không nội lực, Lê Tuyết so với đám nữ tử cường tráng bình thường cũng không bằng, thình lình bị đẩy hgã xuống trên giường xếp, đương nhiên là đau đớn, mà kêu lên một tiếng chói tai, Trong giây lát mở mắt ra liếc nhìn Lăng Thiên mặt tức thì lại đỏ tựa như quả đào mật, cũng không biết là nghĩ cái gì, không những không tìm Lăng Thiên "Báo thù", mà ngược lại đưa một tay ra bên cạnh kéo lấy chăn đệm, cũng không quản bẩn thỉu thoáng cái chùm kín
Một lúc lâu sau từ trong chăn truyền ra tiếng thút thít nhẹ nhàng lúc đầu còn rất nhỏ, càng về sau càng lớn,
Trong trướng bồng nhất thời tràn một cỗ khí tức cực kỳ không minh bạch
Vẻ mặt xấu hổ, Lăng Thiên cười gượng, xoa xoa tay đứng ở bên cạnh bộ dạng luống cuống, chân tay không biết để vào đâu Trong lòng tự mắng mình hàng trăm hàng ngàn lần Hành vi vừa mới rồi đâu phải là hành động của một vị ca ca đối với muội muội của mình mình sao lại hồ đồ như vậy, sao lại ' tiện tay" như thế chứ? Hiện tại làm thế nào cho xong đây? Cổ họng khô khan ho khụ khụ hai tiếng, cố tình muốn hỏi cái gì đó, rồi lại phát hiện ra mình hiện tại thực sự không có lời nào để hỏi, lại đành phải ho khụ khụ hai tiếng nữa.
Vi vậy, trong trướng bồng tựa như là vướng phải bệnh lao quỷ quái luôn luôn có vài tiếng ho khan tựa hồ rất là khó chịu, Cứ tẻ nhạt như vậy nữa ngày, ho khan nữa ngày, Lăng Thiên kỳ vọng Lê Tuyết có thể thò đầu ra nói một lời, trọng lòng hạ quyết tâm chỉ cần nàng ta nói một câu đầu tiên là được, ta có thể trèo lên gậy, giả bộ chịu tội vài cái cũng được, Nhưng lại ngoài dự liệu của hắn chính là, Lê Tuyết một mực không thò đầu ra, chỉ có tiếng nghẹn ngào nhè nhẹ như tiếng sáo, thì thào xót xa.
Lăng Thiên đứng ngồi không yên, gãi gãi đầu thực sự không thể chịu nổi sự trầm mặc này, thật Vất vả mới nghe thấy tiếng khóc của vị đại tiểu thư tựa hồ nhỏ đi một chút, rốt Cục lắp bắp hỏi: "Muội,,, Đau hả?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Thiên gần như không nhịn được muốn véo cái miệng rộng của minh một cái, hỏi gì vậy? Thế không phải là vén chuyện xấu lúc trước mình làm ra hay sao? Thật sự là ngu không ai bằng! Đần độn quá đi thối!
..Hừ
Đột nhiên một cái đại chuyển biến nghiêng trời lệch đất xuất hiện! Lê Tuyết một tay thúc chăn ra, có vẻ như dị thường tức giận ngồi dậy: "còn không mau giải huyệt đạo cho muội, huynh đang chờ cái gì đây? Định làm thêm một ít nữa hay sao!"
Ách... Lăng Thiên chớp chớp mắt, vừa mới rồi vẫn còn khóç lóc, thế nào mà hiện tại đã chợt ngang tàng bạo ngược như thế này? Ta ngất mất, xem ra đầu óc ta có vấn đề, mắt cũng xuất hiện vấn đề, ta ta,,, Ta nhất định là nhìn lầmầm rồi.,,
Thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Lăng Thiên, mặt Lê Tuyết lại đỏ bừng lên, đột nhiên nhào người đến, năm lấy cổ tay Lăng Thiên, thẹn quá hóa giận, hung hăng há mồm ngoạm xuống,,,
"Ái ôi..." Lăng Thiên hét thảm một tiếng, giống như sói tru giữa đêm trăng
Lê Tuyết cắn vào cánh tay Lăng Thiên sau đó mở miệng hàm hồ nói: "Đã tỉnh lại chưa? Có cần phải làm thêm một chút nữa không?"
"Tỉnh, tỉnh, triệt để tỉnh rồi..." Lăng Thiên không dám dùng nội lực chống đỡ, sợ hàm răng của nàng bi chấn thương, một nhát cắn này thực sự quá khoe khoang đi, đau đến mức toàn thân run rẩy: "Cô cô à... Thỉnh lão nhân gia ngài nới lỏng cái miệng ra, tốt nhất là bỏ ra đi được không?" Lăng Thiên cau mặt,
Lê Tuyết rốt cục hài lòng hả dạ nhả tay Lăng Thiên ra đứng lên, lúc này, Lăng Thiên không dám chậm trễ vạn phần cần thận mau chóng giúp vị tiểu cô nãi nãi này giải khai huyệt đạo.
Lê Tuyết hừ hai tiếng, vươn tay duỗi chân vài cái, liếc nhìn Lăng Thiên, trên mặt lại đỏ bừng lên, làm như không có chuyện gì nói: "Huynh còn muốn thẩm vấn ta hạy không? còn muốn tính sổ với ta hay không? Nói đi, sao lại không nói, huynh câm hay điếc đây?! Lăng đại công tử! l"
"Không không dám nửa." Lăng Thiên thầm thở dài, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vết cắn rất sâu ở trên cánh tay mình trong lòng âm thấm kêu to: dưới chân núi, nữ nhân là con cọp, nếu gặp phải ngàn vạn lần phải tránh ngay...
Quyển 6