Lăng Thiên khóc cười không xong. Nhiều lão bà quá cũng thật phiền phức. Cho ai, không cho ai. Thật sự là rất đau đầu.
Nếu tùy tiện không để ý mà cho đi. Những người khác tất nhiên sẽ thương tâm. Người được đương nhiên trong lòng cũng vui vẻ nhưng cũng lại lo sợ phải đứng ở phía đối diện với chúng nữ.
Lăng Thiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Tuyết. Ý là: muội thật hồ đồ. Nhìn đi. Gây ra phiền phức rồi đó!
Lê Tuyết chột dạ quay mặt ra chỗ khác. Chợt đảo mắt nguýt một cái khinh thường. Cúi đầu. Trong lòng lại oán thầm: đáng đời. Ai bảo huynh hoa tâm. Nhìn đi, gặp báo ứng rồi phải không?
Trong thạch thất nhất thời im ắng. Kim rơi cũng có thể nghe thấy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một lúc sau. Lăng Thiên rốt cục cười khổ một tiếng. Nói: "Nếu như không phân phối được, không bằng huynh dứt khoát đập nát nó đi. Vứt vào trong nước, phân cho mỗi người một chén để uống. Được không? Nghe nói thứ này có thể mỹ dung dưỡng nhan. Đập nát thành mạt phấn khẳng định có thể chia đều rồi." Nói xong, Lăng Thiên còn cười khẽ hai tiếng. Chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ khô khốc. Đang cười, nhưng không bằng đang khóc.
Lời vừa nói ra, tam đại mỹ nữ đều trừng mắt nhìn hắn. Như đang nhìn một con quái vật. Bảo vật đoạt thiên tạo hóa. Người này lại còn nói muốn đập nát?
Ba người cùng lúc nhào đến. Đoạt dạ minh châu trở lại, sau một phen hai mặt nhìn nhau. Lê Tuyết ho khan hai tiếng, nói: "Hai khỏa đạ minh châu này, kỳ thực cũng không khó giải quyết."
Lăng Thiên có phần hứng thú nhìn nàng, nói: "Ồ, muội có ý kiến gì hay sao? Theo muội cần phải làm thế nào?
" Hai khỏa dạ minh châu này, tất nhiên đều là kỳ trân hiếm có trên thế gian. Nhưng chỉ có hai khỏa. Vô luận là huynh đưa cho người nào trong số những tỷ muội của chúng ta. Đều cực kỳ không thích hợp. Cho nên. Muội có hai phương pháp. Đều có thể giải quyết chuyện này. Thứ nhất, Đây là dạ minh châu xuất từ thân Lân Giáp Long. Trải qua bao năm hút linh khí thiên địa cho đến bây giờ, nhật nguyệt quang hoa. Ngoài trừ nó có thể phát ra ánh sáng trong đêm tối ra. Bản thân nó còn có một loại công hiệu thần kỳ khác là khư bệnh cường nhân. Nói cách khác. Chỉ cần mang một khỏa châu này ở trên người. Thân thể của người đó sẽ chậm rãi được cải thiệnu. Cho dù không thể trường sinh bất lão. Nhưng nó lại có kỳ hiệu ích thọ duyên niên. Cho nên biện pháp đầu tiên của muội chính là tặng hai khỏa dạ minh châu này cho hai vị lão nhân nha của Lăng gia. Mỗi người một viên"
Mắt Lăng Thiên sáng ngời, không ngừng gật đầu. Tầm nghĩ biện pháp này có phần không tệ.
"Biện pháp thứ hai. Biến hai khỏa dạ minh châu thành bảo vật gia truyền. Hiện nay cơ nghiệp của chúng ta đã đến mức chiếm nửa giang sơn. Ngày mà Thiên ca tọa chủ long đình đã không vì thế mà không còn xa nữa."
Ý của muội là. Hai khỏa dạ minh châu này. Biến thành đồ trang sức khi tân hoàng đăng cơ. Trên hoàng quan gắn một viên, trên phượng quan gắn một viên." Lê Tuyết chậm rãi nói.
"Tin rằng vô luận áp dụng loại biện pháp nào. Hai khỏa dạ minh châu này đều sẽ không tạo ra bất luận phiền phức nào. Mọi người thất sao? "
"Hai biện pháp này đều rất tuyệt vời. Tuyết tỷ, tỷ thật lợi hại." Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc tán dương. Với cơ trí tâm duyệt của Lê Tuyết rất bội phục.
"Đã như vậy, hai khỏa dạ minh châu này sẽ tặng nãi nãi và gia gia đeo ở trên người đi. Hai vị lão nhân đều đã lớn tuổi rồi. So với chúng ta càng cần hai khỏa châu này hơn."Lăng Thiên dứt khoát. Đồng thời trong lòng có chút hổ thẹn. Uổng cho một tôn tử như mình, không ngờ lại không nghĩ đến một lễ này.
"Bất quá trước lúc đó. Hai khỏa dạ minh châu này Băng Nhan muội có thể tạm thời mang theo. Chí ít là ngày hôm nay." Lê Tuyết định liệu mọi việc nói. "Trong lúc tiêu độc, đeo ở trên người có thể tẩm bổ kinh mạch tránh bị tổn thương. Thứ hai, ăn vào nội đan của Lân Giáp Long cùng với hai khỏa dạ minh châu này cũng có chút tương thông khí tức. Có thể làm cho dược lực không nóng quá mức tổn thương đến thân thể. Trong một khoảng thời gian sau khi chữa thương, cũng có thể tăng thêm phần hiệu bồi nguyên củng cố căn cơ. Đợi thân thể Băng Nhan muội muội kiện khang giao lại cho hai vị lão nhân gia cũng không muộn."
Lăng Thiên gật đầu, hỏi: "Cũng được, nói vậy phục vào bao nhiêu muội đã biết rõ cả rồi chứ? "
Lê Tuyết lắc đầu nói: "Đây chẳng qua là muội kiến nghị vậy thôi. Trước khi bắt đầu thì dùng một chút để thử năng lực thừa nhận của kinh mạch. Khi thuần dương lực triệt để tan ra. Không dùng nữa thì lập tức tiến hành tiêu độc. Ầ, còn một điểm nữa, chính là thể chất hiện tại của Băng Nhan muội muội. Hai mạch nhâm đốc chưa thông, chỉ có thể dùng phần dịch thể thôi. Dược lực của phần thể rắn quá lớn. Băng Nhan muội muội tuyệt sẽ không thể thừa nhận nổi."
Lê Tuyết nhìn thoáng qua Băng Nhan, thản nhiên cười nói: "Nếu Băng Nhan muội muội đã chuẩn bị tương đối rồi, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ. Hiện tại có nội đan của Lân Giáp Long, cơ hội thành công tăng lên rất nhiều. Tin rằng chắc chắn có thể thuận lợi nhất cử triệt tiêu ác tật."
Khuôn mặt của Ngọc Băng Nhạn nhất thời trắng bệch. Như con nai nhỏ chấn kinh lùi lại hai bước. Ôm chặt lấy cánh tay phải của Lăng Thiên. Tấm thân kiều nhuyễn run lên từng đợt khe khẽ.
Huyền Âm Thần Mạch. Ác tật này đến từ lúc Ngọc Băng Nhạn sinh ra. Cũng là thiên hạ đệ nhất kỳ chức mà thế nhân công nhận là không có biện pháp trị dứt. Sớm đã ăn mòn sạch sẽ lòng tin cùng kỳ vọng của Băng Nhan. Thậm chí ở trong lòng nàng, càng có một loại tư tưởng thâm căn cố đế rằng loại bệnh này không thể cứu nổi. Hôm nay rốt cục phải nhổ tận gốc. Ngọc Băng Nhan đột nhiên bắt đầu run sợ.
Nếu là trước khi nàng gặp Lăng Thiên. Gặp phải tình huống này, Băng Nhan không những không sợ hãi, trái lại sẽ rất vui mừng. Chữa bệnh đương nhiên là chuyện tốt, vạn nhất bất hảo,loại giải thoát của mình. Sống hay chết đối với nàng mà nói, sớm đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
Nhưng, từ khi trong lòng nàng có Lăng Thiên, Băng Nhạn sợ: nàng không sợ mình sẽ phải chết. Mà sợ mình sẽ phải rời xa Lăng Thiên, sợ Lăng thiên sẽ khổ sở thương tâm vì mình. Càng không thể vứt bỏ hạnh phúc vừa mới đến. Phần hạnh phúc này không cần quá nhiều, một tháng, một ngày, thậm chí là một giây cũng là hưởng thụ không gì sách được. Nếu dùng thời gian hạnh phúc này để đánh cuộc với một xác suất. Cho dù là xác suất thành công đã biết từ sớm. Cho dù là nó đã tiếp cận đến gần như là 100%. Ngọc Băng Nhan cũng không nguyện ý vật lộn với nó.
Si ngốc nhìn Lăng Thiên. Trong nháy mắt nước mắt trong suốt đã chan chứa khoe mi Băng Nhan. Nàng sợ mình chớp mắt, sẽ thiếu đi một lần được nhìn Lăng Thiên. Ngọc Băng Nhan cũng muốn nhìn Lăng Thiên lâu hơn nữa. Nhìn người mình yêu nhất lâu hơn nữa.
Nước mắt nặng lẽ tuôn rơi.
"Nha đầu ngốc, sợ gì nào? " Lăng Thiên ôn nhu đưa tay lên, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Nhẹ giọng nói: "Đối với lần tiêu độc này, huynh đã chuẩn bị hơn một năm nay. Yên tâm, vạn vô nhất thất. Vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta, chúng ta nhất định có thể chế phục ác tật này."
Ngọc Băng Nhan si ngốc nhìn. Thanh âm run rẩy: "Thiên ca, muội...muội sợ, muội thực sự rất sợ. Muội sợ sẽ không được gặp lại huynh nữa. Muội sợ lắm. Muội không chữa nữa có được không? Để cho muội thêm vài ngày nữa với huynh được không? Cho dù là chỉ một ngày một đêm ở cùng huynh, cũng được mà."
Lòng Lăng Thiên đau xót. Nhưng lại cười ha ha. Biểu tình rất dễ dàng: "Sợ cái gì, Nhan nhi, sau khi trải qua ngày hôm nay, chúng ta có thể ở cùng nhau cả đời, cử án tề mi, sống đến đầu bạc răng nong, tương chu dĩ mạt. Làm phu thê chân chính. Cả đời khoái hoạt. Muội nói có được không? Muội còn phải sinh con gái cho huynh nữa đó. Chẳng lẽ muội không muốn ư? "
Nước mắt Ngọc Băng Nhan tuôn rơi. Nghẹn ngào nói: "Muội muốn....Muội thực sự rất muốn sinh con cho huynh. Sống đến đầu bạc răng nong. Đó là tâm nguyện lớn nhất của muội. Muội sợ...Muội sợ lắm. Muội sợ không có phúc khí ấy. Vạn nhất."
"Không có vạn nhất." Lăng Thiên kiên quyết cắt đứt lời nói của Ngọc Băng Nhạn, nghiêm mặt nói: "Nhan nhi, muội là nữ nhân của Lăng Thiên ta. Ta sống thật khỏe mạnh. Biết không? Sống vì ta. Tin tưởng ta. Cũng tin tưởng vào chính muội. Một cửa này. Chúng ta nhất định có thể vượt qua."
Ngọc Băng Nhan ra sức gật đầu. Nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi: "Thiên ca. Đáp ứng muội một việc, sau đó chúng ta bắt đầu."
"Chuyện gì nào? "
"Thiên ca, huynh phải đáp ứng muội, vạn nhất muội bất hạnh chết đi, huynh nhất định...phải mau quên muội đi. Không nên vì muội mà khổ sở. Cũng không được nhớ đến muội. Càng không được làm khổ bản thân. Cùng Lăng Thần tỷ tỷ, Lê Tuyết tỷ tỷ tiếp tục sống thật hạnh phúc được không? " Đôi môi tươi đỏ như hoa của Ngọc Băng Nhan khẽ run rẩy. Nước mắt từ trên mặt không ngừng rơi xuống.
Lăng Thiên đau xót trong lòng. Đột nhiên gầm nhẹ một tiếng. Mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Băng Nhan khẽ cúi đầu. Dùng miệng của mình lấp kín cái miệng đang run rẩy của nàng. Bắt đầu hôn một cách điên cuồng. Toàn thân Ngọc Băng Nhan run lên. Lập tức một đôi cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ Lăng Thiên. Gắt gao ôm chặt. Kịch liệt đáp lại. Trong cổ họng vãn còn những âm thanh nghẹn ngào khe khẽ…
Nước mắt cảu nàng không ngừng chảy xuống. Chảy tới nơi hai đôi môi đang giao nhau, thấm đẫm. Lăng Thiên rõ ràng cảm thụ được, vị mặn chát nhàn nhạt của những giọt nước mắt ấy…
Hai người Lăng Thần và Lê Tuyết ở bên cạnh mà nhìn. Trong ánh mắt của hai người không có chút ghen tuông nào. Thứ duy nhất có, chỉ là tiếc thương dành cho Ngọc Băng Nhan.
Quyển 6