Tại vùng duyên hải trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh một cửa ải Thiên Thủy, sau đó liền thủ vững, tuyệt không tham công liều lĩnh. Chỉ có một mục tiêu: Thủ vững quan ải, chính là thắng lợi lớn nhất! Sau khi hai đại quan đoàn khác đi tới, Thiên Thủy nhất tuyến quan liền chân chính biến thành vững chắc không gì phá nổi, chỉ là, từ nơi hiểm yếu thuộc về Tiêu gia, biến thành tuyến phòng ngự thiên nhiên của Lăng Thiên, hơn nữa còn là đạo phòng tuyến thứ nhất!
Theo việc thời tiết dần dần trở lạnh, thế công của quân đội Tiêu gia cũng lờ mờ có ý tứ dừng lại. Dẫu sao thì mùa đông ở nơi này không chỉ là âm mười mấy độ mà thôi. Khí hậu lạnh giá, phải đến âm ba bốn chục độ, dưới thời tiết này mà hành quân tác chiến, hơn nữa còn phải công hãm một tòa thành kiên cố không gì phá nổi thì chẳng khác nào tìm chết!
Cho nên Tiêu Phong Hàn cho dù không cam lòng thì cũng chỉ đành nghỉ ngơi và khôi phục trong đoạn thời gian này.
Thiên Tinh đại lục, sau một năm phân loạn, mấy trăm vạn thi thể chôn xương nơi hoang dã, theo trận tuyết rơi đầu tiên, chân chính tiến vào thời kỳ hòa bình đầu tiên.
Thời gian từ từ trôi qua, ngày xuân về hoa nở, chính là lúc ước chiến ngàn năm của hai nhà Ngọc, Thủy.
Mà ngày hôm nay cũng là ngày mà Lăng Thiên chờ đợi đã lâu!
Tuyết lớn tung bay.
Ngày hôm nay, Lăng Thiên từ trong chăn ấm ngồi dậy, bên ngoài, sắc trời vẫn ảm đạm, duy có phía trời đông là từ từ lộ ra chút ánh sáng mà thôi.
Mặc trời mới mọc! Mỗi ngày đều dậy vào lúc này, đây là thói quen không bao giờ thay đổi của Lăng Thiên kể từ lúc tới thế giới này.
Có hai thân thể trơn mềm ép sát vào người Lăng Thiên. Trên mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười ấm áp. Bên trái là Lăng Thần, dưới không khí ấm áp ở trong phòng, khuôn mắt của Lăng Thần đỏ hây h lông mi dài khép lại, trên mặt là nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Bên phải là Ngọc Băng Nhan, thân thể của tiểu nha đầu này cuộn lại như một con mèo nhỏ ở trong lòng Lăng Thiên. Ép sát vào bộ ngực săn chắc của hắn. Sau khi khu trừ Huyền Âm thần mạch, tính cách của Ngọc Băng Nhan càng lúc càng vui tươi. Bất kể là làm gì cũng mang theo tràng cười trong veo và vui vẻ. Đối với sự nương tựa vào Lăng Thiên, cũng càng quấn quýt si mê hơn. Cuối cùng dưới thế công mạnh mẽ của Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan tình trong như đã mặt ngoài còn e, vô cùng xấu hổ triệt để vướng vào nhu tình của Lăng Thiên, thậm chí tề nhân chi phúc cũng để Lăng đại công tử hưởng hết rồi.
Có điều, vào lúc hai người lần đầu hợp hai thành một, tuy Lăng Thiên đã ra sức làm những động tác ôn nhu, Ngọc Băng Nhan lúc mới nếm thử đau khổ vẫn đau đến nỗi cả người run rẩy, cắn một miếng lên vai Lăng Thiên, cho tới hiện tại vẫn lưu lại vết răng sâu hoắm.
Nhớ lại đoạn thời gian hạnh phúc và thỏa mãn sống trong ôn nhu, Lăng Thiên có cảm giác như mộng như ảo. Tối ngày hôm đó, vào lúc tuyết lớn tung bay cũng là lúc nhu tình mật ý phát huy tới cao nhất. Lăng Thiên dụ mãi cuối cùng cũng đưa được hai tuyệt sắc giai nhân cùng lên giường của mình, hưởng thụ tề nhân chi phúc trong truyền thuyết. Cái này cũng không tính là khoa trương. Lăng Thiên ở tiền thế chưa từng có loại đãi ngộ này. Hiện giờ tư cách của hắn đã đủ rồi, có điều vẫn một mực khắc chế, cho tới tận ngày hôm nay mới tính là chân chính được hưởng thụ tư vị mỹ diệu trong truyền thuyết.
Theo việc võ công từng bước đột phá ổn định, thể chất của Lăng Thiên cũng theo đó mà không ngừng tăng cường. Tại một phương diện nào đó quả thực là cuồng mãnh như "cầm thú". Lưỡng nữ lúc ban đầu còn xấu hổ không cất được chân tay cuối cùng cũng thực sự là không thể chống nổi. Chỉ đành vứt bỏ lòng ngượng ngùng, đồng lòng liên thủ với nhau. Cho dù là vậy, vẫn bị Lăng Thiên giết cho hoa rơi nước chảy, lưỡng nữ mệt mỏi vô cùng, mệt mỏi ngủ thiếp đi như một đống bùn thơm. Mà Lăng đại công tử và Lăng tiểu công tử không ngờ vẫn giống như là sinh long hoạt hổ. Thật sự là rất đáng khen.
Nhẹ nhàng lật người ngồi dậy, hai bên đều lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn nà, Lăng Thiên cơ hồ như sắp không khống chế được mà nằm xuống lại. Cuối cùng dùng nghị lực cực cao để khắc chế bản thân, nhẹ nhàng mặc y phục rồi ra khỏi phòng.
Một cỗ không khí lạnh buốt ùa tới, Lăng Thiên sớm đã nóng lạnh bât xâm thở ra một hơi vô cùng thoải mái. Mộ cỗ màu trắng thoát miệng mà ra, tuyết lớn ngập trời vẫn rơi không ngừng, giữa thiên địa là một mảng mênh mông mờ mịt.
Tuyết đọng trên đất đã đóng thành một lớp dày cộp, Lăng Thiên lặng lẽ cất bước, giống như là sợ là cho thiên địa đang ngủ say phải giật mình thức giấc, lẳng lặng bước vào trong gió tuyết ngập trời, gió tuyết không ngừng quất lên mặt, lên người Lăng Thiên. Trong lòng Lăng Thiên đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu như mình đã hợp thành một thể với phiến thiên địa mênh mông này, trong đầu là một mảng trống rỗng, chỉ có thiên địa thương mang.
Lăng Thiên dừng lại, tham lam cảm thụ thời khắc yên tĩnh này.
Tiếng gió bên tay ôn nhu ập tới, Lăng Thiên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tuyết rơi nhỏ xíu, hoa tuyết rơi trên đất giống như một đứa trẻ chui vào lòng mẫu thân, lặng im không có chút thanh tức nào. Điều tầm thường nhất này lại chân chính bao hàm thiên địa chi lý. Lăng Thiên toàn tâm toàm ý lắng nghe âm thanh của tự nhiên này, không nhịn được mà dâng lên một cỗ cảm động, trong bất chi bất giác, nước mắt tí tách rơi.
Cũng không biết rốt cuộc là qua bao lâu, giống như là chỉ một cái chớp mắt, nhưng lại giống như là rất lâu rồi, Lăng Thiên cuối cùng cũng từ trong trạng thái huyền diệu này mà tỉnh lại, giờ mới phát hiện, ở trước mặt mình không xa có một người tuyết lẳng lặng đứng đó. Lăng Thiên thầm nghĩ không biết là ai hứng thú mới sáng sớm đã đắp người tuyết rồi, tựa hồ như vừa rồi còn chưa thấy mà.
Lăng Thiên nghi hoặc đưa mắt nhìn, lúc này mới giật nảy mình. Mặt tuyết xung quanh người tuyết vẫn bằng phẳng, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết xây đắp nào, vậy sự xuất hiện của người tuyết này khó tránh khỏi quá kỳ lạ? Cho dù là người đắp người tuyết có khinh công đạp tuyết vô ngân thì tựa hồ như cũng rất khó mà làm được! Ánh mắt của Lăng Thiên quét qua thân người tuyết, trong con ngươi lộ rồi tiếu ý chợt hiểu.
Bước mấy bước tới gần người tuyết, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ đầu nó, Lăng Thiên lớn tiếng nói: "Người tuyết à người tuyết, vừng ơi mở ra. Mặt trời lên tới đít rồi, mau rời giường thôi!"
"bộp" một tiếng, lớp tuyết hoa dày cộp trên thân người tuyết tróc ra rơi xuống đất, bên trong lộ ra một bóng người trắng như tuyết, con mắt vừa vui mừng lại vứt xấu hổ nhìn Lăng Thiên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, hừ một tiếng, đột nhiên thò tay ra vặn tay Lăng Thiên, biên độ vặn cũng không tính là quá lớn, hình như chưa tới 180 độ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên rên lên đau đớn, hậm hực nói: "Biết ngay là tiểu nha đầu muội mà! Nghịch ngợm quá đi." Người trong tuyết không phải là đại ma nữ Lê Tuyết thì là ai được đây?
Đương nhiên trong thiên hạ, đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân, lại có thể ở trước mặt Lăng Thiên hoàn toàn vô thanh vô tức tất nhiên là không có mấy ai, nhưng tuyệt đỉnh cao thủ nguyện ý ngụy trang thành người tuyết thì trừ Lê đại tiểu thư ra thì thực sự là không có ai khác.
Lê Tuyết trợn mắt lên, hừ lạnh, nói: "Lăng công tử, tối ngày hôm qua, huynh phong lưu khoái hoạt quá nhỉ." Nghe thấy giọng điệu này, ừ, Lê đại tiểu thư hình như ăn giấm chua rồi.
Lăng Thiên cười hắc hắc, ngả ngớn nhìn thân hình mỹ hảo của Lê Tuyết, hất cầm nói: "Đúng là rất khoái hoạt, thế nhưng vẫn chưa được tận hứng. Nếu vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, phong tư yểu điệu ở trước mặt ta đây cũng ở trong đó thì mới có thể chân chính được tận hứng."
"Lòng tham không đáy, huynh... nằm mơ còn chưa tỉnh à?" Lê Tuyết mặt đỏ rực, hậm hực giẫm chân, hoa tuyết bay tứ tung. Chỉ cảm thấy mình dưới con mắt nhìn chằm chằm của hắn, cả người đều mềm ra.
Lăng Thiên lại cười bỉ ổi, nói: "Ta sao lại có lòng tham không đáy chứ, người địa cầu đều biết mà... vả lại... đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi." Nói xong lại lập tức lắc mình đào tẩu.
"Huynh...ai sớm muộn gì cũng cùng huynh... chứ? Lê Tuyết xấu hổ, vặn cái hông thon thon đuổi theo, ai tay nắm một quả cầu tuyết ném tới, Lăng Thiên cười ha ha, chạy càng nhanh hơn.
Lăng Thiên mấy ngày nay được mỹ nữ vờn quyanh, tâm hỏa càng lúc càng rừng rực thiêu đốt. Tố chất thân thể siêu cường, khiến Lăng Thiên mãi không thể tận hứng lại còn không được trút ra, thường thường sau khi Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan hôn mê, Lăng tiểu công tử vần bừng bừng hùng khí không chút mệt mỏi, điều này khiến Lăng đại công tử bực bội không thôi.
Tiêu Nhạn Tuyết thì hiện tại Lăng Thiên vẫn không muốn động đến, dẫu sao thì chuyện bên phía Tiêu gia vẫn chưa được giải quyết triệt để, hai nhà vẫn đang trong tình cảnh đối chọi gay gắt. Lúc này tâm tình của Tiêu Nhạn Thuyết khẳng định cũng không dchịu gì. Đặc biệt, sau khi Lăng Thiên bắt Tiêu Phong Dương làm tù binh, Tiêu Nhạn Tuyết tựa hồ càng lo lắng, nhưng lại chưa từng đề ra yêu cầu gì với Lăng Thiên, chỉ một mực giữ tất cả tâm sự ở trong lòng, điều này khiến Lăng Thiên vô cùng thương xót.
Còn Thủy Thiên Nhu, tất nhiên cũng không thể động vào, ít nhất thì trước mặt tuyệt đối là không thể, còn những người khác, ví dụ như Kiểu Nguyệt công chúa, Lăng Thiên trong lòng lờ mờ có chút vướng mắc, khó mà cởi được, thực sự không biết phải đối diện như thế nào, duy có độc Lê Tuyết là có thể xơi được, nhưng nàng ta lại triệt để che giấu tình cảm lúc trước, khiến Lăng đại công tử ăn phải vô số bế môn canh, nói là là chưa chuẩn bị tốt, muốn làm chuyện đó thì phải đợi tới đêm động phòng hoa chúc gì đó.
Lăng Thiên biết rằng, đây căn bản không phải là quan niệm truyền thống tác quái, căn bản chính là Lê đại tiểu thư đang ghen tuông, hơn nữa còn ghe vô cùng. Nhưng ở cái thế giới nam nhân nắm chủ quyền này, Lê Tuyết cũng không có cách nào khác, chỉ đành giận cá chém thớt lên Lăng Thiên.
Lăng Thiên cảm thấy mình vô cùng xui xẻo.
Xung quanh rõ ràng có một đám tuyệt sắc mỹ nữ cứ cần là lấy, vậy mà mình lại không được thỏa mãn. Cái này so với liệt dương thì còn làm hắn khó chịu hơn. Ít nhất thì kẻ bị liệt dương còn có thể không muốn, nhưng hiện tại các loại điều kiện đều chuẩn bị đủ, hơn nữa hắn còn siêu mạnh, hiện tại lại...
Ai cũng nói làm nữ nhân rất khó, kỳ thực làm nam nhân còn khó hơn, đặc biệt là một người thân thể cường kiện, cái đó cực kỳ thịnh vượng, vậy mà lại không được phát tiết hết thì đúng là khó chịu càng thêm khó chịu. Lăng đại công tử thầm hối hận, cưới một lão bà đúng là không đủ! Lăng Thiên dựa vào cửa sổ thư phòng, híp mắt lại suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Lê Tuyết cũng... có lẽ tới lúc đó, mình có thể... tận hứng không nhỉ?
Vào lúc đang YY thì khóe miệng của Lăng Thiên công tử bất giác hé ra nụ cười dâm đãng.
"Công tử, Ngọc gia có người mang tin tức tới." Mạnh Ly Ca bước vào, cắt đứt mộng tưởng mỹ hảo của Lăng Thiên, khiến Lăng Thiên đang trong ảo tưởng mỹ hảo tình chàng ý thiếp, cưỡi phượng thành rồng cơ hồ có chút xung động thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình.
Quyển 7