Lăng Thiên ngây người nói: "Chẳng lẽ mấy vị trưởng lão trước đây đã tới Thừa Thiên, chính là cao thủ trong nghề ư? Lăng Thiên vừa rồi đã múa rìu trước cửa Lỗ Ban, đắc tội rồi, xin thứ lỗi!" Cũng không đợi mấy vị trưởng lão trả lời, đi thẳng ra ngoài cửa.
Trong phòng, sáu vị cao thủ trong nghề ngây ngốc như gà gỗ nhìn Lăng Thiên tiêu sái quay người bước đi. Một lúc sau, đột nhiên đồng loạt bạo phát tiếng chửi mắng khe khẽ, tâm tình kích dộng, dùng lời lẽ thô bỉ, quả thật là sao với đám lưu manh đầu đường xó chợ thì còn thạo hơn nhiều...
Nếu oán khí có thể giết người, thì dù có mười Lăng Thiên cũng sớm đã vạn kiếp bất phục. Nếu nộ khí có thể thiêu đốt, vậy thì một nửa đại lục lúc này đã biến thành biển lửa rồi.
Một lúc sau, Ngọc Tiêu Nhiên đặt mông ngồi lên ghế thái sư, vô lực gục đầu xuống, mặt mày ủ rũ nói: "Chuyện đã như vậy rồi, lão ngũ, lão lục, hai người các ngươi chạy một chuyến đi. Dùng tốc độ nhanh nhất thông tri cho gia chủ để ngài định đoạt. Rốt cuộc là như thế nào thì cũng dùng tốc độc nhanh nhất thông tri cho chúng ta. Lão phu... thực sự là không còn mặt mũi nào mà đi gặp gia chủ, cũng không nguyện ý đợi thêm một ngày nào ở cái địa phương quỷ quái này..."
Lăng Thiên khoác lác một phen, mặt mày tươi rói bước đi trong tuyết lớn, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, nghĩ tới vẻ mặt của Ngọc Mãn Lâu khi nhìn thấy điều kiện của mình, không khỏi lắc lư cái đầu, vô cùng đắc ý. Đang đi, Lăng Thiên đột nhiên nhớ tới, dưới sự giật giây của mình, Ngọc Mãn Lâu hình như đã nạp một tiểu thiếp, cũng không biết cái vị Ngọc gia gia chủ tự xưng là cái thế chi hùng đó đoạn thời gian này có cày cấy được không, sau một đoạn thời gian có lên được cái chức gì gì đó không?
Nghĩ vậy, Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy có chút nóng rực, cái đó có chút hiện tượng ngẩng đầu, không hỏi dừng bước lại, quẹo qua một góc, bước tới nơi làm việc bình thường của Lăng Thần, vừa đi vừa nghĩ rất dâm dục, nếu trong tuyết lớn như thế này mà xxx, chắc là kích tình lắm
Nước miếng chảy không ngừng.
Nhưng trong phòng lại không có ai.
Lăng đại công tử lòng đầy nhiệt tình vồ vào khoảng không. Trong phòng của Lăng Thần trống không. Lăng Thiên xoa xoa mũi, đảo mắt, bảo trì tâm cảnh, bước tới phòng của Ngọc Băng Nhan. Nào ngờ, vẫn không có một bóng người.
Lần này thì kỳ quái thật, trời lạnh tuyết lớn như thế này, hai nha đầu này chạy đi đâu rồi chứ? Lăng Thiên gãi gãi đầu, thực sự là không được, thôi đi trêu ghẹo Tiêu gia tiểu mỹ nữ và Thủy gia tiểu công chúa vậy, cho dù là không thể đánh nhau bằng đao thật kiếm thật nhưng dùng môi miệng thì cũng tạm được.
Đi một vòng, Lăng Thiên bực bội đứng trong tuyết, một người cũng không tìm thấy.
Ặc, còn phòng của Lê Tuyết Lê đại tiểu thư quên chưa đến. Có điều Lăng Thiên lại nghĩ, vị ma nữ đại tỷ đó rõ ràng vẫn đang tức giận, nhớ tới sáng ngày hôm qua ăn phải cả một lộ giấm chua, sáng sớm hôm nay lại còn bị đám người Ngọc Tiêu Nhiên chọc giận.
Lê Tuyết hiện tại, chính là một tòa núi lửa, mình lúc này mà đến thì chẳng phải là tự tìm lấy phiền phức ư? Tốt nhất không đi thì tốt hơn, để tránh chọc phải tổ kiến lửa, tự chuốc lấy khổ.
Tự nhiên, trong Lăng phủ biệt viện, Lăng Thiên vẫn không lo không có chỗ đi. Thế là bèn vòng tới tiểu viện chuyên môn của bọn sát thủ Đệ Nhất Lâu Lăng Kiếm, Lăng Trì (đứa nào loạng quạng là phải đi diện bích ngay). Tính toán của Lăng đại công tử là nhàn rỗi không có việc gì làm thì lấy mấy tên tiểu tử này ra trút giận rồi thao luyện một phen. Đoạn thời gian trước không đem bốn tên tiểu tử Phong, Vân, Lôi Điện thao luyện một lượt, còn cơ hồ nghiện rồi. Bốn tên tiểu tử đó vừa thấy hắn là chân run cầm cập, mình cũng có thể thử thể nghiệm một chút.
Từ đằng xa, Lăng Thiên đã lờ mờ nghe thấy tiếng cười, chủ nhân của tiếng cười rõ ràng là rất vui vẻ. Lăng Thiên trong lòng thoáng động, rón ra rón rén đi tới.
Bọn sát thủ hiện tại do Lăng Trì dẫn đầu đang hưng phấn bừng bừng ngồi trên giường có lò sưởi nóng rực, nghe Lăng Kiếm kể lại sự tích anh hùng trêu gho Ngọc gia trưởng lão. Ai ai cũng cười đến nghiêng ng hồn nhiên không biết vị Lăng Thiên công tử đang buồn bực đi tới nơi này.
Khi Lăng Thiên bước tới gần, Lăng Kiếm đang nói tới thời khắc quan kiện: "... Lúc đó ta bốp một tiếng, đánh cho lão tặc đó một cái tát. Lão tặc đó nổi trận lôi đình... sau đó... chính vào lúc này... công tử đột nhiên xuất hiện..." Lăng Kiếm dương dương đắc ý, cố ý làm trò dừng lại không nói tiếp.
Mấy người đang nghe đến ngứa ngáy trong lòng, nào chịu để ý, Lăng Trì hưng phấn hỏi: "Công tử nói gì?"
Lăng Kiếm cười hắc hắc, duỗi lưng một cái, mắt híp lại: "Các ngươi đoán đi."
Mấy người đồng thời cười lớn, Lăng Trì cơ hồ nhảy từ trên giường có lò sưởi xuống, mấy người đồng thành nói: "Còn cần đoán nữa à? Độ dày của da mặt lão già đó cùng lắm là bằng tường thành của Lăng phủ biệt viện, mà da mặt của công tử chúng ta thì còn dày hơn cả góc quẹo của tường thành Lăng phủ biệt viện, chỉ cần sử ra ba phần công lực, cưỡng từ đoạt lý một phen, mấy lão đầu đó chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ mà thôi."
"Ha ha ha..." Mọi người đều bật cười rất lớn, ai ai cũng vỗ đùi đen đét, có vài người còn cười đến chảy nước mắt.
Không thể không nói, sự liễu giải của mấy người này đối với Lăng Thiên quả thực là rất sâu sắc, chỉ đáng tiếc, vận khí của bọn họ lại không được tốt.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lăng Thiên công tử đang bị mọi người nghị luận mặt sầm xì đứng ở cửa như thần giữ cửa.
"Da mặt ta dày lắm hả? Ai có thể nói rõ cho ta nghe một tiếng nào!" Lăng Thiên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ.
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người mặt đều ủ rũ... Lăng Trì nhìn Lăng Thiên, tự tát vào miệng hai tiếng, cuối cùng không dám nói gì, cuối cùng đứng dậy với vẻ đáng thương, đầu cúi thấp, những người khác thì như trái cà nát...
Sau thời gian một chén trà, trong tuyết lớn mịt mù xuất hiện mấy bóng người phải đứng chịu phạt, ai ai cũng ủ rà ủ rũ. Án chiếu theo lời của Lăng đại công tử: Các ngươi cười lớn quá, là một sát thủ, lúc nào cũng phải bảo trì lãnh tĩnh. Cho nên, rất cần phải đứng trong gió lạnh một lúc cho lãnh tĩnh lại. Sau đó mỗi người chép phát thiên tự văn một trăm lần, dùng lối chữ Khải mà viết."
Mấy người chỉ chực bật khóc, sao lại xui xẻo như vậy? Đứng chịu phạt giữa trời lạnh thì cũng thôi đi, nhưng chép thiên tự văn một trăm lần! Mười vạn chữ đó!
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong phòng lại chẳng kiếm ra được nửa người biện hộ giúp.
.... Nguồn: http://truyenfull.vn
Lúc này, trong phòng của Lê Tuyết thì hòa thuận vui vẻ nhất, tiếng nói tiếng cười vang dội. Trong đây, ai ai cũng xinh đẹp như tiên, chính là các vị giai lệ mà Lăng đại công tử tìm khắp nơi cũng không thấy, không thiếu một ai tụ tập ở nơi này, vây thành một đoàn, cười vui sướng vô cùng.
Trên bày, bày mấy chục món thức ăn, có mấy vò rượu, ừ, chính là 'Nữ nhi tâm' mà Lăng Thiên bình thường coi là bảo bối, không ngờ thoáng cái đã xuất hiện cả năm vò ở nơi này.
Cửa sổ để mở, tuyết trắng ngần phất phơ bay vào trong, vừa hay có ba gốc mai đỏ đón gió nở rộ, đẹp không gì tả xiết.
Kỳ thực nguyên nhân không gặp được chúng nữ cũng rất đơn giản, là chúng nữ đang muốn ngắm tuyết, thưởng mai, vui vẻ hòa thuận, ai còn quan tâm tới Lăng đại thiếu gia chứ?
Năm vị đại mỹ nữ mặt ai cũng đỏ hây hây, rõ ràng là đã uống không ít, ngẫu nhiên có người nói một câu, liền dẫn tới tiếng cười vang dội, kề vai sát cánh, một đám lười biếng bất kham, nào còn có phong phạm của đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc, thế gia công chúa, giang hồ hiệp nữ.
Nếu Lăng Thiên ở đây, nhìn thấy tỉnh cảnh này, nói không chừng sẽ hóa thành lang sói ngay tại đương trường.
Môi đỏ đầy đặn khẽ nhấp một ngụm rượu, ngay cả Lê Tuyết đáng ra phải tỉnh táo nhất rõ ràng cũng có mấy phần túy ý:"...Chuyện rằng tiểu nam hài đó khi đang tắm rửa, nhưng bị ngươi ta cướp toàn bộ y phục, ngay cả nội khố cũng không còn, trần truồng ngồi trong nước, nhìn xung quanh, hai tay ôm chặt lấy..." Lê Tuyết đứng dậy, làm ra động tác mô phỏng theo.
"Ha ha ha..." Mọi người bật cười, Tiêu Nhạn Tuyết trước giờ luôn rụt rè cũng nghiêng ngả, uống một ngụm rượu rồi phun ra.
Nếu Lăng Thiên ở đây nghe thấy, nhất định sẽ tức đến thổ huyết, chỉ bởi vì tiểu nam hài mà Lê Tuyết đang kể, chính là Lăng Thiên lúc còn nhỏ ở tiền thế bị nàng ta chơi khăm rất thê thảm. Cũng khó trách nha đầu này nhớ rõ như vậy, mỗi một chuyện được nói ra, thỉnh thoảng làm thêm vài động tác, rất linh hoạt sống động.
Tới về sau, mấy vị mỹ nữ ai cũng cười đến đau cả bụng thì mới thôi.
Thủy Thiên Nhu đang cười thì đột nhiên trong lòng máy động, nói: "Tiểu nam hài trong cố sự của Tuyết tỷ là ai vậy, Tuyết tỷ hình như có ấn tượng rất sâu với nó."
Lê Tuyết đã có bảy tám phần túy ý, nói luôn không cần nghĩ ngợi: "Nói thừa, đương nhiên là ấn tượng rất sâu rồi, hắn không phải ai mà chính là..." Nói tới đây, đột nhiên trong đầu tỉnh táo lại, vội vàng ngưng lời.
Lê Tuyết xấu hổ nhìn chúng nữ, cười khan hai tiếng, nói: "Không nói tới việc này nữa, nào, mọi người uống rượu đi." Nói xong liền nâng chén lên trước tiên.
Chúng nữ có ai mà không phải là hạng nhân vật thông minh sắc xảo, lập tức ánh mắt nhìn Lê Tuyết có chút ý vị thâm trường, vô cùng ám muội "ồ" một tiếng thật dài, đồng thanh nói: "Tên tiểu quỷ đó chắc chính là người trong lòng của Tuyết tỷ rồi?"
Lê Tuyết lập tức có chút khó xử, mắng: "Làm gì có chuyện đó, cái đám các ngươi chẳng nghĩ ra được chuyện gì tốt cả, chỉ biết nghĩ những chuyện xấu xa thôi."
Lăng Thần nhíu mày, nói: "Sao có thể là người trong lòng của Tuyết tỷ được? Người khác không biết, nhưng ta thì biết rõ, người trong lòng của Tuyết tỷ rõ ràng chính là công tử mà. Thần nhi theo công tử từ bé tới lớn, tiểu nam hài đó trong cố sự quyết không phải là công tử."
"Vậy tiểu nam hài là ai?" Chúng nữa mồm năm miệng mười, bắt đầu đoán m
Không biết là vì sao, trong đầu Lăng Thần đột nhiên hiện lên hình bóng của Lăng Thiên, nhớ tới sự cô tịch ở giữa hai hàng lông mày của Lăng Thiên bấy lâu nay, nhớ tới ánh mắt tang thương mà nàng vô số lần nhìn thấy...
Lăng Thần cả người run lên, há to miệng, nói với vẻ không dám tin: "Người Tuyết tỷ nói chẳng lẽ đúng là công tử ư? Nhưng..." Lời nói giống như là thạch phá kinh thiên, chúng nữ lập tức cùng nhìn về phía Lê Tuyết với vẻ nghi hoặc.
"Sao có thể như vậy được?" Lê Tuyết cười gượng hai tiếng: "Thần muội muội bản thân cũng nói là Thiên ca từ nhỏ tới lớn đều có Thần muội muội theo hầu, chúng ta không có cơ duyên gặp mặt mà."
Quyển 7