Gió lạnh lướt qua.
Đột nhiên Lan Huyên nhớ tới cô đã gặp qua Tân Nhã Viên ở đâu.
Trong phòng sách của Lục Đồng Quân, trên màn hình máy tính của anh, đó là một bức ảnh của Tân Nhã Viên.
Cô ta ở trong lòng anh có sự khác biệt.
“Lan Huyên, chỗ nào không khỏe sao?” Lục Đồng Quân ngồi xổm xuống và đưa tay lên võ nhẹ lưng cô.
“Không khỏe chút nào.” Lan Huyên ôm lấy ngực rồi lại sờ lên đầu và nhìn chằm chăm vào Lục Đồng Quân: “Đau ngực, đau đầu, chỗ nào cũng đau”
Giọng điệu trong lời nói của Lan Huyên mang vài phần trẻ con, hai má cô đỏ ửng và nhìn qua trông rất quyến rũ lại có một chút đáng yêu.
Bụng dưới của Lục Đồng Quân căng cứng, đúng là một cô gái mê người.
Anh dám đặt cược, Lan Huyên đang cố ý.
Nếu không phải ở đây còn có người ngoài, anh thật sự muốn đè Lan Huyên ngay tại chỗ rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng của Lục Đồng Quân, Lan Huyên híp mắt cười, cô khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm môi, động tác ấy của cô thật sự gợi cảm chết người.
“Em khát nước”
“Để em chăm sóc cô Tô cho” Tân Nhã Viên không đứng nhìn nổi nữa, cô ta đành lên tiếng: “Đồng Quân, có thuốc giải rượu trong xe không?”
“Không có” Lục Đồng Quân nói: “Em cứ đi vào ngồi chờ ở trong xe, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy”
Lục Đồng Quân đưa nước lại gần, Lan Huyên chậm rãi uống nước, ánh mắt liếc Lục Đồng Quân một cái rồi lại liếc Tân Nhã Viên một cái.
Tân Nhã Viên cũng ngoan ngoãn nghe lời, cô ta đi đến chiếc xe, vô cùng biết điều ngồi đợi.
“Bây giờ có tốt hơn không?” Lục Đồng Quân ngồi xổm bên cạnh Lan Huyên, nhìn thế nào cũng thấy giống một con chó trung thành lớn đang đong đưa chiếc đuôi.
Lan Huyên ngồi trên bồn hoa, hai tay đặt trên bả vai của Lục Đồng Quân, chiều cao này rất vừa phải.
“Tốt hơn lúc nãy một chút” Lan Huyên khế cười ôm lấy cổ anh: “Ở cùng với cô bạn gái trước đây cả buổi trưa, giờ tới đón em cũng dắt theo.
Sao thế, anh không sợ em bực mình à?”
“Sợ” Lục Đồng Quân nhìn Lan Huyên với ánh mắt sâu xa: “Việc ngày hôm nay là do anh thiếu suy xét, hy vọng vợ yêu Lan Huyên rộng lòng tha thứ, không tức giận nữa.”
“Ai là vợ của anh chứ?” Lan Huyên lầu bầu nói: “Em không thèm tức giận, em là kiểu phụ nữ không quan tâm đến tình thế hiện tại sao?”
Trong mắt Lục Đồng Quân ngập tràn ý cười: “Ừm, cục cưng nhà ta là người coi trọng nguyên tắc nhất”
Lúc thì vợ yêu, lúc thì cục cưng, Lan Huyên cảm thấy ngọt ngào muốn xỉu.
Nhìn xem, phụ nữ thật dễ bị dụ dỗ.
Đầu hai người dựa sát gần nhau, âm thanh khi nói chuyện thì lí nhí, mang lại cho người ta cảm giác thân mật khăng khít, hoàn toàn giống như một đôi trai gái đang yêu đương cuồng nhiệt.
Trên mặt Tân Nhã Viên đang ngồi trong xe không có biểu cảm gì, bàn tay cô ta nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Lan Huyên ôm cổ Lục Đồng Quân, nũng nịu: “Em muốn hôn một cái, hôn một cái đi”
Loại lợi lộc này, người đàn ông nào từ chối thì đúng là đáng bị sấm sét đánh trúng đầu.
Lục Đồng Quân rất hiếm khi thấy được khuôn mặt nhõng nhẽo của Lan Huyên, anh khẽ cười, hôn lên môi của Lan Huyên, đè thấp giọng nói: “Tiểu yêu tinh, anh hận không thể xử lý em tại đây”
Lan Huyên cười vui vẻ, thiếu chút nữa ngã vào luống hoa.
Lục Đồng Quân ôm lấy cô, cũng nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Tân Nhã Viên đau nhức.
Cô ta chưa bao giờ thấy Lục Đồng Quân cười ấm áp đến như vậy, giống như ánh mặt trời chói lòa.
Trong ấn tượng của cô ta, Lục Đồng Quân là kiểu người lạnh lùng, đánh giết một cách quả quyết, chưa từng có một mặt dịu dàng như vậy.
Lục Đồng Quân có quyền thế, địa vị, quản lý tập đoạn Đại Lục, lãnh đạo tổ chức Bóng Đêm, nhưng tại thời điểm này, giống như một người bình thường đang liếc mắt đưa tình với Lan Huyên.
Lan Huyên gây náo loạn, còn anh thì đang cười.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Lan Huyên gây ồn ào xong rồi, hôn cũng hôn rồi, cô để mặc Lục Đồng Quân ôm lên xe.
Lục Đồng Quân đặt cô ngồi vào vị trí phó lái, sau đó lại tự mình buộc dây an toàn cho cô.
Anh đóng cửa xe lại, trong mắt đầy yêu chiều xoa đầu Lan Huyên, giống như đang vuốt ve chú cún cưng: “Ngoan ngoãn ngồi yên”
Lan Huyên tức giận: “Em không phải con chó”
Lục Đồng Quân mỉm cười: “Nhe răng trợn mắt, còn nói không phải con chó.”
Lan Huyên: “..: “Anh mới là con chó.”
Lục Đồng Quân bị cô mắng ngược lại.
Lục Đồng Quân đi đến ghế lái chính, khởi động chiếc xe, lân này anh lái xe rất chậm rãi, anh sợ Lan Huyên lại cảm thấy không thoải mái.
Chiếc xe từ từ đi trên đường, Lan Huyên quay đầu và mỉm cười: “Làm quen chính thức một chút, tôi là Lan Huyên”
Tân Nhã Viên ngẩn người, mỉm cười đáp: “Rất vui được làm quen với cô, tôi là Tân Nhã Viên”
“Tôi cũng rất vui” Lan Huyên tiếp tục mỉm cười: “Đúng rồi, em gái của cô có chút giống cô, chúng tôi đã làm việc cùng nhau một thời gian.
Cô ấy mời tôi về nhà cô ấy ăn bữa cơm, trong tiểu khu của cô Kiều Lam có trồng một gốc hạnh, tôi nghe nói rằng nó có mấy trăm năm lịch sử, rất đẹp, cô Tân trông thấy chưa?”
Tân Nhã Viên cười nói: “Tôi không nghe Kiều Lam đề cập đến điều này, tôi cũng không chú ý đến cây hạnh đó”
Lan Huyên tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Cô Tân mới trở về được một lúc mà đã liên lạc với em gái của cô rồi.
Lúc trước trong điện thoại cô nói cô đang ở sân bay, tôi còn tưởng cô vừa trở về, việc giữ bí mật của hai chị em của cô thực sự quá tốt”
Lan Huyên lại cười nói với Lục Đồng Quât ngờ cho anh đấy”
Trong lòng Tân Nhã Viên hơi hoảng loạn, trong vô thức, cô ta đã bị Lan Huyên dắt mũi.
Đây không phải là thừa nhận rằng cô ta đã liên lạc với Tân Kiều Lam từ trước rồi sao? Ngoài ra còn từng đến nơi ở của Tân Kiều Lam?
‘Đây là muốn tạo bất Tân Nhã Viên vội vàng nhìn sắc mặt của Lục Đồng Quân, giải thích: “Trước đây tôi đã từng nói chuyện qua video với Kiều Lam”
“Ừ” Tâm mắt của Lục Đồng Quân vẫn luôn nhìn về phía trước chiếc xe: “Tình cảm của chị em hai người vẫn luôn sâu sắc”
Những lời mà Lục Đồng Quân nói ra không có chủ đích gì khiến cho Tân Nhã Viên không thể đoán ra thái độ của anh.
Tân Nhã Viên lại quay mặt nhìn Lan Huyên.
Lan Huyên nở nụ cười vô hại, mỗi lân Hạ Bảo gây ra chuyện xấu đều lộ ra vẻ mặt như này, đúng là mẹ con, biểu hiện y như nhau.
Tân Nhã Viên bất ngờ sống lại, tự dưng xuất hiện, đương nhiên Lan Huyên phải để ý rất nhiều Cô tin rằng Lục Đồng Quân cũng cho người theo dõi.
Chiếc xe tiến vào biệt thự Nam Sơn, Lục Đồng Quân nói với người giúp việc chuẩn bị cho Lan Huyên thuốc giải rượu và chuẩn bị phòng cho Tân Nhã Viên.
Sau đó anh ôm lấy Lan Huyên đi lên phòng ngủ trên tầng.
Anh vừa mới để Lan Huyên xuống, giọng nói của Vạn Hoài Bắc truyền đến từ bên ngoài: “Lão đại, lão đại, em nghe nói anh lại bị ám sát Giọng điệu này có nghe thế nào cũng thấy giống như đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Lan Huyên, em đợi ở trong phòng, anh đi ra ngoài một chút”
Lục Đồng Quân đi tới chỗ Vạn Hoài Bắc đang đứng trước cửa, anh đóng cửa lại: “Có bắt được người không?”
“Không” Vạn Hoài Bắc cười nói, đúng là rất giống như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Ở phía ám vệ truyền đến tin tức, lão đại, người ám sát anh là Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa của Thiên Dạ, người đã chạy thoát rồi.
Anh làm gì mà đắc tội chị em nhà kia thế? Thật tò mò”
Vạn Hoài Bắc cự tuyệt làm chuyện này.
“Tôi chờ đợi tin tức của cậu”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi đi chăm sóc vợ tôi, Lan Huyên đang say rượu” Lục Đồng Quân coi như điều tất nhiên, thái độ của vợ anh là lớn nhất.
Anh xoay người mở cánh cửa, còn nói thêm: “Nhã Viên đã trở về, đang ở phòng cách vách”
Vạn Hoài Bắc kéo khóe miệng: “Lão đại, anh giỡn với xác chết à?
Nhã Viên đã chết được vài năm…”
“Vạn Hoài Bắc, anh đang nói đến tôi sao?”
Không biết từ khi nào Tân Nhã Viên đã xuất hiện phía sau anh ta.
Vạn Hoài Bắc vừa quay người lại, hoảng sợ hét lên: “Xác chết sống dậy!”.
Chương 168: Tần Nhã Viên Rơi Vào Bây Của Lan Huyên
Cập nhật 3 năm trước