Sắc mặt Lục Đồng Quân tối sầm lại, anh cũng chưa từng gặp người phụ nữ này, trước đây cũng đeo mặt nạ gặp mặt mọi người.
Đối phương còn không biết anh trông như nào thì yêu thầm cái gì?
Lục Đồng Quân lạnh lùng liếc Vạn Hoài Bắc một cái rồi lại nhìn người phụ nữ kia, lạnh giọng nói: “Tôi biết muốn moi được một câu nói thật từ miệng của người Địa Sát các người là chuyện không có khả năng.
Nhưng muốn sống sót trở về từ chỗ Bóng Đêm tôi cũng là chuyện không thể”
“Tôi biết, thế nên tôi không nghĩ muốn sống sót trở về” Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Lục Đồng Quân cười, đó là một nụ cười rất kiêu ngạo: “Có thể tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của thủ lĩnh Bóng Đêm, cho dù có chết cũng đáng”
Đối phương đã cố chấp như vậy, Lục Đồng Quân biết có thẩm vấn cũng không hỏi được gì.
“Xử lý đi, ném ra ngoài biển”
Lục Đồng Quân ra lệnh cho tay sai, cũng không phí lời với cô ta nữa.
Nếu đối phương là nam, anh vẫn có thể đấm vài cú.
Nhưng đối phương là nữ, mà nguyên tắc của Lục Đồng Quân là không đánh phụ nữ, nhưng nếu muốn hại Lan Huyên thì chỉ có một kết cục, đó là chết.
Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc bước ra khỏi tầng hầm.
“Lão đại, chuyện hôm nay có phải là quá kỳ quái không? Em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn”
Lục Đồng Quân trừng mắt nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Xem ra cậu vẫn còn chỉ số thông minh”
Lời người phụ nữ kia nói, Lục Đồng Quân không tin dù chỉ một chữ.
Lý do muốn giết Lan Huyên quá miễn cưỡng.
“Vậy sao lão đại không hỏi thêm?”
“Cho dù có giết người cũng không hỏi được cái gì.
Không cần lãng phí thời gian” Hai mắt Lục Đồng Quân hơi nheo lại, nói: Vạn Hoài Bắc, cậu thấy Nhã Viên…”
Lục Đồng Quân không nói mấy lời phía sau, Vạn Hoài Bắc cũng hiểu: “Anh đang lo lắng Nhã Viên là người của Địa Sát.
Lão đại, nếu đúng là như vậy, vậy chuyện năm đó một cái bẫy.
Đối phương đưa Nhã Viên đi không phải là muốn uy hiếp anh mà là có ý đồ khác”
“Tân, Tân Nhã Viên..” Lục Đồng Quân lẩm bẩm cái tên này, lặp đi lặp lại: “Người đứng sau Địa Sát họ Tân, Nhã Viên và Kiều Lam đều là cô nhi, vậy lẽ nào họ và…
Lục Đồng Quân nghĩ đến suy đoán của mình, lông mày lại nhíu chặt lại.
Rất nhiều chuyện đều không cần phải suy nghĩ đắn đo.
Tân Nhã Viên mất tích bao nhiêu năm như vậy, lúc quay về trong miệng cô ta chẳng có câu nào là thật.
Vạn Hoài Bắc cũng không hihihaha cười đùa nữa, sắc mặt anh ta trỏ nên nghiêm túc, nói: “Lão đại, Nhã Viên cũng được coi là đã quen biết chúng ta mười mấy năm, cũng được tính là thanh mai trúc mã.
Hai chị em họ xuất thân từ cô nhỉ viện, đây là sự thật.
Năm đó khi Nhã Viên xảy ra chuyện, anh đã lập tức giúp đỡ Kiều Lam, tất cả chỉ phí của cô ta ở nước ngoài đều do anh chỉ trả.
Năm đó nếu Nhã Viên không xảy ra chuyện thì bây giờ hai người đã kết hôn từ lâu Tình ý mười mấy năm, Vạn Hoài Bắc cũng thấy đây là một chuyện rất khó đưa ra chọn lựa.
Lục Đồng Quân trở nên trầm mặc, ánh mắt sâu thảm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Hai người đều không nhận ra cuộc đối thoại của bọn họ đã rơi vào tai của kẻ thứ ba.
Tân Nhã Viên trở về từ bên ngoài, bắt gặp Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc ở sảnh phụ.
Cô ta bèn lặng lẽ lại gần, nấp sau cánh cửa nghe trộm.
Hai tay Tân Nhã Viên siết chặt lại, cô ta biết, bí mật của cô ta sắp không giữ được rồi.
Người thông minh như Lục Đồng Quân chắc chắn sẽ nhìn ra những sơ hở trong lời nói của cô ta.
Hơn nữa những lời đó cũng là do cô ta cố ý nói.
Cô ta biết rõ bí mật không thể che giấu được cả đời, mấy năm nay ân oán giữa Địa Sát và Bóng Đêm càng sâu sắc hơn.
Tân Nhã Viên lặng lẽ rời khỏi đó, đi ra ngoài vườn gọi một cuộc điện thoại: “Hiện giờ dừng tất cả mọi hành động, bất cứ ai cũng không được †ìm Lan Huyên gây chuyện nữa.
Lấy lại tiền mà Lâu Yến Vy đã lừa về cho tôi”
Tiền của Tân Nhã Viên này không dễ nuốt thế đâu.
“Vâng thưa cô chủ.”
Ngay lúc Tân Nhã Viên định cúp điện thoại, đầu bên kia lại vang lên một giọng nam vô cùng gay gắt: “Bao giờ thì con quay về? Con định làm loạn đến bao giờ?”
“Con không làm loạn” Ánh mắt Tân Nhã Viên rất kiên quyết, cô ta nói: “Cha, thời gian của con không còn nhiều nữa.
Cha để con tùy hứng một lần đi, con đã nghe lời cha không rời khỏi Địa Sát trong năm năm trời nên mới bỏ lỡ mất anh ấy.
Bây giờ anh ấy đã không còn là của con nữa rồi, bên cạnh anh ấy đã có người phụ nữ khác, con không thể làm chuyện khiến mình hối hận nữa”
“Nhã Viên…”
Đầu bên kia chỉ hô lên một tiếng, Tân Nhã Viên đã cúp điện thoại.
Cô ta nhất định phải lấy lại trái tim của Lục Đồng Quân.
Đó là tâm nguyện cuối cùng của cô ta.
Tại nhà họ Lý.
Lan Huyên ngồi ngẩn ngơ trong vườn, Lưu Lệ Phương bưng bát yến hầm tới, nói: “Lan Huyên, yến vừa mới hầm, con mau ăn đi, rất tốt cho da đấy”
Gần đây ngày nào Lưu Lệ Phương cũng say sưa với việc làm thế nào để bảo dưỡng sắc đẹp.
“Vâng, cảm ơn mẹ nuôi ạ” Lan Huyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Lưu Lệ Phương hỏi: “Lan Huyên, lần này sau khi con trở về sao lại nhiều tâm sự như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nghe bé Bảo.
nói, các con đã quay về nhà của mẹ con, có phải là con đã phải chịu ấm ức ở bên đó không?”
“Không có đâu ạ, mới đi được nửa đường con đã quay lại rồi” Lan Huyên đáp: “Mẹ nuôi, con không sao đâu, có lẽ là hơi mệt thôi.”
Lan Huyên không nói chuyện ở Bếp Nhà Vường kẻo Lưu Lệ Phương lại lo lắng.
“Được rồi, vậy còn ăn yến hầm rồi đi nghỉ ngơi đi” Lưu Lệ Phương hỏi: “À phải rồi, bà Lục đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi ạ, đang ở trong bệnh viện.
Nhưng vì não bị chấn thương nặng nên đã quên mất rất nhiều chuyện”
“Vậy à, vậy có phải là hôn sự của con với Lục Đồng Quân phải hoãn lại không?”
“Không vội mẹ ạ”
“Sao lại không vội, con còn đang mang thai rị Lan Huyên kinh ngạc, cô đã nói với bà chuyện mang thai đâu.
Lưu Lệ Phương nói: “Là bé Bảo nói cho mẹ biết, nó nói con sắp sinh em gái cho nó rồi”
Hóa ra là vậy.
“Buổi chiều vừa mới xác nhận ạ, là thai đôi, con định đợi thai nhi ổn định mới nói cho mẹ biết”
“Thai đôi ư? Đây là chuyện tốt đó” Lưu Lệ Phương vui mừng khôn xiết.
“Ai mang thai đôi cơ?”
Đúng lúc này, Lý Thái từ bên ngoài trở về, tình cờ nghe thấy.
“Chị con có thai rồi” Lưu Lệ Phương nói: “Con xem, chị con đã mang thai đôi rồi, con cũng không còn nhỏ nữa mà vẫn chưa đưa được một người con dâu về cho mẹ”
“Mẹ, không phải là con không đưa về, mấu chốt là Nhã Hân không đồng ý”
Lưu Lệ Phương vừa nghe thấy liền vui mừng nói: “Nhã Hân là ai?”
“Là một cô gái vô cùng xấu tính của nhà họ An ạ” Lý Thái khổ não nói: “Con gái bây giờ rất nhõng nhẽo, rất khó chiều”
Lưu Lệ Phương nghĩ một lúc mới nhớ ra An Nhã Hân này là ai.
“Thái à, mắt nhìn của con cũng thật đặc biệt.
Sao con lại tìm đường chết mà nhìn trúng cô nhóc đó chứ.
Nếu lấy cô nhóc đó về, con sẽ bị bạo hành gia đình đấy”
Nghe vậy, Lan Huyên thực sự không nhịn được nữa, yến hầm trong miệng đều phun hết ra ngoài.
Lưu Lệ Phương đúng là có tầm nhìn xa trông rộng.
Với tính khí của An Nhã Hân, chỉ cần một câu không hòa hợp thôi cô ấy đã có thể đánh nhau với Lý Thái rồi.
Lý Thái bĩu môi: “Mẹ, mẹ cũng coi thường con trai của mẹ quá đấy”
“Cái tấm thân gầy bé này của con làm sao mà “ăn” được cô vợ hung dữ như vậy”
“Bụng con đau quá.” Lan Huyên ôm bụng nói: “Mau, mau đưa con vào bệnh viện”.