Chương 213: Thân Thế Thực Sự Của Tô Lan Huyện

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Nếu là lúc bình thường, Tô Lan Huyên nhất định sẽ vừa đạp vừa mắng người cút xéo, thế nhưng bây giờ cô có muốn nói dai nói dài cũng không được, bởi vì cô đang cần có người làm thuốc giải cho mình.

“Lục Đồng Quân, con của chúng ta..” Tô Lan Huyên có hơi lo lắng, cô sợ thuốc này sẽ gây hại đối với các con, cũng sợ lát nữa hai người không khống chế được “Thú tính”, rồi lỡ đâu làm các con bị thương thì tính sao giờ?
“Đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ chút!”
Ngón tay thon dài của Lục Đồng Quân luồn vào mái tóc Tô Lan Huyên, một tay khác thì đỡ lấy hông cô, để cô ngồi trên chân mình.

Hai tay Tô Lan Huyên ôm lấy cổ Lục Đồng Quân, gò má phiếm hồng nhìn anh: “Bộ anh tính đứng như vậy à? Có được không đấy, em ít nhiều gì cũng bốn mươi lăm ký đấy!”
Chỗ này rất hẹp, tiến về phía trước hai mét lại chính là khu vực tia sáng đỏ, hai người một khi bước vào sẽ lập tức bị chém thành thịt vụn, xem hai bên trái phải cũng rất hẹp, dưới đất lại là mặt sàn vừa cứng vừa lạnh băng.

Có vẻ như trừ đứng ra thì cũng không còn cách nào khác.

Lục Đồng Quân cắn lỗ tai Tô Lan Huyên, khàn giọng nói: “Tư thế gì cũng không làm khó được người đàn ông của em đâu!”
Tô Lan Huyên Nhiệt độ trong lối đi hẹp liên tục tăng lên, Tô Lan Huyên cảm thấy nóng đến không khống chế được liền cắn vào cằm Lục Đồng Quân.

Tân Kiều Lam xử lý vết thương xong, bấy giờ mới đi đến phòng của Tân Chấn Đông.

Tuy là cô ta thả Lục Đồng Quân, nhưng cũng chắc chắc Lục Đồng Quân chạy không thoát.


Muốn rời khỏi chỗ này cũng đâu phải chuyện dễ? Còn về phần Tô Lan Huyên thì chỉ sợ sớm đã thành đàn bà của Tân Chấn Đông rồi.

Sở dĩ cô ta thả Lục Đồng Quân đi cũng là vì muốn Lục Đồng Quân tận mắt nhìn thấy Tô Lan Huyên trở thành người của Tân Chấn Đông, từ đó mất hết hy vọng, bởi vì không có người đàn ông nào sẽ muốn một cô gái không còn trong sạch cả.

Chỉ cần có thể khiến cho Lục Đồng Quân hết hy vọng với Tô Lan Huyên, cho dù cánh tay của Tân Kiều Lam cô ta suýt bị phế thì cũng đáng.

“Cha, Tô Lan Huyên với anh Đồng Quân đâu rồi?”
Nhưng sau khi Tân Kiều Lam vào phòng thì chỉ thấy Tân Chấn Đông ngồi trên ghế gỗ nhàn nhã uống trà, ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào chiếc khung thời xưa ở đối diện.

Phía sau ông ta có không ít bảo vệ đang đứng, giống như đang chờ đợi chuyện gì.

Thấy có nhiều người như vậy, Tân Kiều Lam càng thêm yên tâm.

Tô Lan Huyên nhất định là đã mất đi sự trong sạch rồi.

Cô ta nghĩ đến đây thì trong lòng không nén được vui vẻ.

“Người đang ở bên trong hả cha?”
Ngón tay Tân Chấn Đông chỉ vào chiếc khung cổ, cười giễu một tiếng: “Nhiều năm như vậy tới giờ không có người nào còn sống mà có thể bước ra.

Đây là tụi nó tự mình xông vào, việc sống chết không có liên quan gì tới cha”
Tân Kiều Lam nghe vậy thì nụ cười trên mặt cũng đông cứng, hai chân nhũn ra: “Cha, cha nói cái gì? Anh Đồng Quân đi vào đó rồi? Cha nhanh thả anh ấy ra đi, nhanh đi!”
Tân Kiều Lam biết rất rõ phía sau chiếc khung cổ là cái gì.

Đó là một căn mật thất mà Tân Chấn Đông dùng để cất những đồ vật đáng giá nhất vào trong, được bố trí cơ quan tầng tầng lớp lớp, bởi thế nên mấy năm nay không ít kẻ trộm báu vật đều bỏ xác lại trong đó.

“Cơ quan đã khởi động thì không có đường lui” Tân Chấn Đông lạnh giọng dặn dò: “Canh kỹ cho tôi, đợi sáng mai mở cửa thì trực tiếp xử lý thi thể!”
“Cha, cha mau cứu anh Đồng Quân đi!” Tân Kiều Lam lòng nóng như lửa đốt: “Vậy còn Tô Lan Huyên thì sao? Cô ta có uống canh ngọt không? Cô ta ở trong đó với anh Đồng Quân, vậy bọn họ không phải là…”
Tân Kiều Lam vừa nghĩ tới hai người kia đang ở bên nhau thì lòng đố ky liền không kiềm được: “Không được, con không thể để hai người bọn họ ở chung được.

Cha mở cửa nhanh lên bal”
Tân Chấn Đông vừa nghe nhắc tới canh ngọt liền lập tức lửa giận ngút trời.

Ông ta giơ tay tát Tân Kiều Lam một cái: “Lá gan của con bây giờ cũng càng lúc càng lớn, dám bỏ thuốc cha.


Đây là một lần cuối cùng, nếu con còn dám dùng tiểu xảo như vậy thì đừng trách cha không nhận đứa con gái này.

Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên chết là chuyện chắc chắn, sáng mai cứ chờ nhặt xác đi!”
“Cha, không phải cha nói muốn cưới Tô Lan Huyên sao? Nếu cô ta chết thì mục đích của cha cũng thành hư vô rồi!”
“Một con đàn bà mà thôi, Tân Chấn Đông này chưa bao giờ thiếu đàn bà, cô ta chết thì chết” Tân Chấn Đông cười lạnh một tiếng: “Cô ta cũng không biết điều giống như mẹ mình vậy, nếu vậy thì cứ xuống dưới âm phủ theo mẹ cô ta đi!”
Mấy câu sau Tân Kiều Lam nghe không hiểu, giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là sự an nguy của Lục Đồng Quân.

“Cha, cha cho con vào đó, con phải đi tìm anh ấy!”
“Tân Kiều Lam” Tân Chấn Đông quát to, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Một thằng đàn ông mà thôi mà mày nhìn xem mày thành ra cái dạng gì rồi, mày vốn không xứng làm con gái của Tân Chấn Đông này!”
Tân Chấn Đông vừa nghĩ tới hai cô con gái của mình đều bị Lục Đồng Quân làm cho mê muội thì trong lòng càng thêm xác định: Lục Đồng Quân nhất định phải chết.

“Canh kỹ cho tôi.

Chưa đến ngày mai thì không cho phép bất kì kẻ nào mở cửa!”
Bọn bảo vệ liền đồng thanh: “Dạ, Tân lão đại”.

Lúc này Chu Á tiến đến nói: “Tân lão đại, Lệ lão đại của Địa Sát tới”
“Lệ Quốc Phong?” Tân Chấn Đông có hơi bất ngờ: “Ông ta dẫn theo bao nhiêu người?”
“Chỉ có một mình ông ta”
“Một mình?” Tân Chấn Đông dường như có hơi không thể tin, xong lại chợt cười lạnh một tiếng: “Hơn hai mươi năm rồi, ông ta thật sự là dám đến đây!” Dứt lời liền vội vàng đi gặp Lệ Quốc Phong.

“Cha ơi, chat”
Tiếng hét của Tân Kiều Lam cũng không khiến Tân Chấn Đông quay đầu.

Cô ta liếc nhìn khung cổ đóng chặt, trong lòng nóng như lửa đốt, đồng thời cũng nảy sinh tuyệt vọng.

Người bước vào trong, chín đường chết một nẻo sống.

“Tôi muốn vào trong! Tôi lệnh cho các anh mở cửa rat”
Vẻ mặt các bảo vệ không chút thay đổi: “Cô hai, lời của Tân lão đại nói hồi nãy cô cũng nghe thấy rồi, cô đừng làm chúng tôi khó xử!”
giờ cô ta chỉ mong sao Lục Đồng Quân còn sống, còn về phần Tô Lan Huyên chết thì chết đi.

Phòng khách dưới lầu.

Lệ Quốc Phong đơn thân độc mã đến đây, hiện đang ngồi trên ghế sôpha đợi.


Lúc này Tân Chấn Đông dẫn theo mười mấy người từ trên lầu đi xuống, bao vây Lệ Quốc Phong lại.

“Lệ Quốc Phong, mấy chục năm không gặp, cũng thật không ngờ ông lại dám tới địa bàn của tôi!”
Tuy răng Địa Sát và Thiên Dạ đang tranh đấu, thế nhưng hai người vân chưa từng mặt đối mặt.

Hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau từ sau khi Tân Chấn Đông rời khỏi Thiên Dạ, trên mặt cả hai đều đã hẳn lên dấu vết của năm tháng.

Lệ Quốc Phong nhìn lướt qua những bảo vệ bên cạnh Tân Chấn Đông, nhạo báng: “Hơn hai mươi năm rồi, lá gan của ông cũng càng lúc càng nhỏ nhỉ?”
Vẻ mặt Tân Chấn Đông liền xấu hổ, ông ta thẹn quá hóa giận, nói: “Lệ Quốc Phong, ông không sợ tôi sẽ để ông có đi mà không có về sao?”
“Nếu tôi đã dám tới đây thì không có gì phải sợ” Lệ Quốc Phong đứng dậy, giương mắt lạnh lẽo nhìn Tân Chấn Đông: “Giao Tô Lan Huyên ra đây, nếu không ông sẽ hối hận”
Tân Chấn Đông ngồi trên ghế sôpha châm một điếu xì gà, nở nụ cười ngạo mạn: “Lệ Quốc Phong, năm đó cả ông và Lệ Thu Uyển đều không tha cho tôi.

Bây giờ ông cứ nhìn tôi từng bước khiến cho Địa Sát kiêu ngạo.

Chuyện này chứng minh năm đó là tôi đúng.

Một đời Tân Chấn Đông tôi, trước giờ chưa từng làm qua chuyện khiến cho bản thân phải hối hận nào”
“Tân Chấn Đông, tôi không có nói mấy câu vô ích với ông, ông cũng biết Tô Lan Huyên là con gái của Thu Uyển, bây giờ ông nhất định phải thả con bé!”
“Ông đã tới chậm!” Tân Chấn Đông vừa hút xì gà vừa bắt chéo chân, khí thế như đại lão, nói: “Nửa giờ trước cô ta xông vào mật thất, bên trong bố trí tầng tầng lớp lớp cơ quan, bây giờ chắc sớm đã thành một cái xác.

Nhưng ông đến cũng đúng lúc đấy, coi như thay Lệ Thu Uyển nhặt xác con gái bà ta về”
“Cái gì?”
Lệ Quốc Phong nghe vậy thì cực kỳ khiếp sợ, cũng cực kỳ tức giận.

Ông ta giận quá giơ tay chỉ Tân Chấn Đông, nói: “Ông là cái đồ súc sinh, ngay cả con gái ruột của mình cũng xuống tay được!”
Tân Chấn Đông lập tức sững người: “Ông lặp lại lần nữa, Tô Lan Huyên là con gái của ai?
“Tô Lan Huyên là con gái của ông và Thu Uyển”.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]