Độc Cô Ngạo Vũ nói xong, sắc mặt lần nữa tái nhợt hơn một ít, ánh mắt hiện lên vẻ chấn động, lại nhìn qua Nam thúc, rồi nhìn Độc Cô Cảnh Văn nói:
- Cảnh Văn, ta nói với con những lời này là bởi vì Thanh Tuyệt và Thanh Tuyền là đệ đệ và muội muội của con. Nếu như có một ngày ta không còn trên trần thế thì con nên nhớ con là tỷ tỷ của hai đứa nó.
- Vì Vô Tự Thiên Thư, vì Âm Dương Linh Vũ Quyết, không ngờ người động thủ sau lưng ta lại là ngươi.
Nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, ánh mắt Nam thúc run run, hắn cũng không ngờ người ở sau lưng đạo diễn ra tay với hắn chính là vị đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
- Đại ca, vốn ý định ban đầu của ta cũng không phải là đối phó với huynh. Ta chỉ muốn Vô Tự Thiên Thư và Âm Dương Linh Vũ Quyết của huynh mà thôi. Bằng không huynh cho rằng sau khi huynh trọng thương còn có thể chạy thoát sao? Sau khi biết được tin tức của huynh, nếu như ta thật lòng muốn đối phó với huynh thì đã sớm động thủ rồi. Thậm chí vì huynh, vì chúng cường giả Độc Cô Hoàng tộc, khi các người tới Linh Vũ giới đánh chết đám người Nghiêm Đỉnh đều là ta sắp xếp. Người lúc trước đối phó với các người đã bị ta loại bỏ sạch sẽ.
Độc Cô Ngạo Vũ đạp không đứng lơ lửng, ánh mắt nhìn về bốn phía, lại nhìn về phía Bắc Cung Kình Thương nói:
- Bắc Cung Hoàng tộc cũng như vậy, tin tức mà Bắc Cung Hoàng tộc nhận được cũng là do ta cố ý truyền ra. Người hại chết thê tử ngươi dưới sự sắp xếp của ta đã bị các ngươi đánh chết. Coi như các ngươi đã báo được thù.
- Thế nhưng người sau lưng đầu têu là ngươi. Giết những người kia cũng không tính là báo thù. Vì đạt được Vô Tự Thiên Thư ngươi hại chết thê tử của ta. Ngày hôm nay ta nhất định phải báo thù cho Văn Hinh.
Bắc Cung Kình Thương giậm chân tại chỗ nhảy lên, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.
- Báo thù? Thực lực của ngươi còn chưa đủ. Việc này ta cũng không làm sai.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Bắc Cung Kình Thương nói.
- Nực cười, chẳng lẽ ngươi không sai? Vì Vô Tự Thiên Thư mà ngươi đụng tới Bắc Cung Hoàng tộc ta. Khiến cho thê tử Văn Hinh của ta vẫn lạc. Cho dù là diệt sát thế lực như Địa Viêm đảo cũng đã chứng minh là ngươi sai rồi.
Bắc Cung Kình Thương trầm giọng nói.
- Về phần ai đúng ai sai, trên đời này có ai nói rõ được chứ? Lập trường không giống nhau, ai đúng ai sai khó có thể nói rõ. Chẳng lẽ ngươi dám cam đoan nói trước khi ngươi giết người còn nói đạo lý? Vì Vô Tự Thiên Thư chẳng lẽ Bắc Cung Hoàng tộc các ngươi cũng nói đạo lý sao?
Độc Cô Ngạo Vũ lắc đầu, nhìn Bắc Cung Kình Thường hỏi.
Bắc Cung Kình Thương sững sờ, ánh mắt run rẩy, nếu như vì Vô Tự Thiên Thư và Bắc Cung Hoàng tộc, đương nhiên hắn cũng sẽ không để ý tới tiểu tiết, có một ít chuyện chỉ có thể dựa vào thực lực để giải quyết mà thôi.
Nhìn thấy Bắc Cung Kình Thương sửng sốt không nói nên lời, sắc mặt Độc Cô Ngạo Vũ tái nhợt, khóe miệng mỉm cười nhìn chúng Đế dưới không trung nói:
- Đứng ở lập trường của ta, ta muốn đạt được tất cả, muốn san bằng tất cả chướng ngại, lợi dụng tất cả tài nguyên, trong các người ai dám nói ta sai? Trong các ngươi ai dám nói các ngươi tu luyện tới mức này không có tư tâm? Luôn luôn giảng đạo lý?
Chúng Đế nghe vậy ánh mắt lập tức biến đổi. Không có ai lên tiếng, trên thế giới này vốn là như vậy, tất cả đều dùng thực lực nói chuyện. Thực lực mới là vương đạo. Nếu như mọi chuyện đều nói tới đạo lý thì hiện tại bọn họ làm sao có thể đạt tới cấp độ Đế giả này, khi đó bọn họ đã sớm chết trong tay kẻ nào đó không biết rồi.
Trên đời này có lẽ có thánh nhân, thế nhưng không phải là những người có mặt ở đây. Mà đối với tu luyện giả như bọn họ mà nói, một khi bước vào con đường tu luyện sẽ không nói đạo lý. Đạo lý chỉ là mặt ngoài, thứ có thể làm chủ bên trong chính là thực lực.
Nhìn mọi người không có ai lên tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt của Độc Cô Ngạo Vũ nở nụ cười, tiếp tục nhìn vào Bắc Cung Kình Thương rồi nói:
- Trên đời này vốn tất cả mọi thứ lấy thực lực làm chuẩn, nếu như nói đúng sai thì còn tu luyện làm gì? Cho nên chỉ có thể nói thực lực vi tôn, thực lực mới là căn bản. Vốn ta không cần để ý tới ngươi, thậm chì còn không cần âm thầm dẫn các ngươi đi tới đây báo thù. Thế nhưng tất cả chuyện này đều là vì Bắc Cung Vô Song và Cảnh Văn có quan hệ với Lục Thiếu Du. Ta không muốn nữ nhi của ta bởi vì các ngươi mà lâm vào tình cảnh xấu hổ. Chuyện ta làm không muốn nữ nhi ta dính dáng vào, chuyện này không có liên quan tới nó, nếu như ngươi muốn báo thù thì cứ tới.
Nghe Độc Cô Ngạo Vũ nói, hai mắt Bắc Cung Kình Thương vốn tràn ngập giận dữ lúc này lại có một loại cảm giác khác, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo, mặc kệ nhạc phụ Độc Cô Ngạo Vũ của hắn là dạng người gì, làm chuyện gì, thế nhưng không thể phủ nhận một chuyện hắn là một người phụ thân tốt. Cũng coi như một đời kiêu hùng, có thể đùa giỡn tất cả Đế giả trên đại lục trong lòng bàn tay, đây há là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Thậm chí ở dưới đáy lòng, Lục Thiếu Du đối với vị nhạc phụ này rất là bội phục, có thể đùa bỡn, khống chế Đế giả trên đại lục trong lòng bàn tay, hào khí và tâm kế bực này quả thực khiến cho người ta khâm phục.
- Nhạc phụ, thực lực vi tôn, rất đúng. Có một ít chuyện vốn là như vậy, thế nhưng mà làm tổn thương nghĩa phụ của ta, gia gia Lục Vũ của ta cũng bởi vì nhạc phụ mà chết. Ta ba lần bốn lượt gặp hiểm cảnh cũng bởi vì Linh Vũ giới, cho dù vừa rồi ngươi cũng không khách khí với ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại là nhạc phụ của ta. Ngươi làm cho ta rất khó xử a.
Lục Thiếu Du nhìn Độc Cô Ngạo Vũ, trong lòng không ít mâu thuẫn, thậm chí còn bất đắc dĩ. Hắn là phụ thân của Thanh Tuyền và Cảnh Văn, cũng là ngoại công của Du Thược và Lục Trực, Lục Thiếu Du có thể làm gì bây giờ?
- Lục Thiếu Du, ngươi còn gọi ta một tiếng nhạc phụ, xem ra giao Thanh Tuyền và Cảnh Văn cho ngươi ta cũng yên tâm, Ta không ngờ hai đứa con gái của ta đều có quan hệ với ngươi. Nhớ kỹ sau này nên đối tốt với Cảnh Văn và Thanh Tuyền. Tất cả mọi chuyện ta làm đều không có quan hệ với hai đứa nó, tất cả mọi chuyện ta làm thậm chí hai đứa nó không biết một chút nào.