"Thân pháp? Huyết Chiến bát phương công kích tám lần, lần sau mạnh hơn lần trước. Hắn có thể né tránh tám lần sao?"
Đông Phương Thiên Vũ tăng thêm lực đạo, mỗi một chiêu đều muốn dồn Long Thần vào chỗ chết. Còn Long Thần ra sức kéo dài khoảng cách, bởi vì hắn biết liều mạng ngạnh kháng chắc chắn không có kết quả tốt.
"Ai nói ta không thể trốn tám lần?"
Long Thần cười nhạt, đột nhiên vọt tới trước, thân hình bắt đầu phân hóa thành mấy đạo tàn ảnh. Đông Phương Thiên Vũ công kích lập tức rơi vào khoảng không.
"Chân Long cửu thiểm? Tại sao hắn có thể thi triển Đệ ngũ thiểm rồi?"
Trong lòng Đông Phương Thiên Vũ vô cùng rung động, hắn công kích năm lần đã bị Long Thần vô hiệu hóa triệt để, ngay cả một cọng lông cũng không động tới.
"Bất kể ngươi biến thái cỡ nào, ta cũng không tin ngươi có thể thi triển ra Đệ cửu thiểm? Ba chiêu sau sẽ lấy mạng ngươi."
Nghĩ tới đây, Đông Phương Thiên Vũ bộc phát chân khí dồn vào thân Viêm Dương chiến kích.
"Chân Long cửu thiểm?"
Lúc này ánh mắt mọi người vội vàng nhìn về phía Đông Phương Huyền Tiêu. Chân Long cửu thiểm hẳn là Huyền Tiêu truyền cho Long Thần, trên phương diện thời gian cũng không có mấy ngày. Thế mà Long Thần đã tu luyện đến trình độ này?
Rốt cuộc thiên phú đạt tới trình độ nào mới làm được chuyện này?
"Lần thứ bảy."
Đến lúc này, Long Thần đã nhẹ nhàng tránh khỏi bảy đạo công kích của chiến kỹ Huyết Chiến bát phương. Nếu như Đông Phương Thiên Vũ không thể giải quyết bằng một chiêu cuối cùng, vậy thì kế tiếp số phận hắn sẽ cực kỳ bi kịch.
“Vụt!”
Chỉ có điều Đông Phương Thiên Vũ liều mạng đánh ra chiêu thứ bảy cũng rơi vào khoảng không, những người khác đành phải lắc đầu than thở, không còn lòng dạ nào quan chiến được nữa. Đông Phương Thiên Vũ nghe thấy lập tức cảm giác giống như bị sỉ nhục, mất sạch thể diện.
"Súc sinh, ta cũng không tin ngươi có thể tránh thoát. Huyết Chiến bát phương, Hùng Phách thiên hạ."
Đây là một chiêu cuối cùng trong chiến kỹ Huyết Chiến bát phương, chiến kích hóa thành một tòa núi lớn bổ xuống đầu Long Thần.
"Thiên Vũ thi triển một chiêu này đã đạt tới lực công kích Thiên đan cảnh rồi. Long Thần cũng vận dụng tới Đệ thất thiểm, ta không tin hắn vẫn có thể tiếp tục né tránh."
Đông Phương Huyền Vũ vốn xem thường Long Thần, lúc này cũng phải đánh giá lại lần nữa. Trong khoảng thời gian ngắn tu luyện Chân Long cửu thiểm đến trình độ này đúng là thế gian hiếm thấy.
Thật ra Đông Phương Huyền Tiêu đều nghe thấy rõ ràng thanh âm của mọi người, hắn hiển nhiên biết rõ độ khó khi tu luyện chiến kỹ này. Chỉ là Long Thần thi triển quá dễ dàng làm cho người khác bắt buộc phải hoài nghi thiên phú của mình.
"Hắn có thể né tránh chiêu Hùng Phách thiên hạ không?"
Một chiêu này uy lực quá lớn, nếu như đánh trúng Long Thần sợ rằng không chết cũng trọng thương.
Mọi người thấy một màn này lập tức giật mình kinh hãi, ánh mắt Thanh Long lão tổ ngó chừng bóng dáng hai người ở giữa chiến trường, âm thầm chờ đợi kết quả cuộc chiến.
Long Thần chứng kiến kình khí phô thiên cái địa ập xuống cũng sợ hãi tái mặt, hắn không thể không thừa nhận thực lực Đông Phương Thiên Vũ rất cường đại.
"Chiến kỹ thân pháp sử dụng đến mức tận cùng cũng không yếu hơn chiến kỹ công kích."
Đây là ý nghĩ trong lòng Long Thần, đối mặt với chiêu Hùng Phách thiên hạ mạnh mẽ tuyệt luân, hắn liên tục thi triển ra Đệ bát và Đệ cửu thiểm.
Hai lần biến hóa vị trí rốt cuộc thoát khỏi phạm vi Hùng Phách thiên hạ công kích
“Ầm!”
Mặt đất Tổ Lăng bị một chiêu này đào ra cái hố thật to, lực lượng phản chấn lan tràn ra bốn phía hất lên tro bụi mịt mù.
Sắc mặt mọi người cũng nhanh chóng thay đổi.
"Cửu … cửu thiểm?"
Coi như là Đông Phương Huyền Vũ cũng phải khiếp sợ. Lúc nãy nàng không tiếc lời giễu cợt Long Thần, bây giờ giống như là một cái tát quất ngược vào mặt mình.
Đông Phương Thiên Tinh ở bên cạnh đã sững sờ cứng ngắc toàn thân.
Những người khác đúng là xem thường Long Thần, khi thấy hắn tu luyện Chân Long cửu thiểm đến trình độ này trong vòng một tháng lập tức kinh hãi không nói nên lời. Thậm chí Thanh Long lão tổ cũng lộ vẻ trầm trọng, bắt đầu đánh giá lại người thiếu niên này.
"Xem ra Huyền Tiêu đã tìm thấy một thiên tài chân chính, cái tên Long Thần này đúng là tồn tại đặc thù."
Về phần Đông Phương Huyền Tiêu đang tràn đầy tự hào, mặc dù hắn biết Long Thần sẽ khiến hắn cảm thấy vui mừng. Nhưng mà niềm vui hiện tại quá lớn rồi, lớn đến mức hắn khó thể thừa nhận.
Trong lòng hắn có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lúc này thân ảnh Long Thần chợt lóe, nhanh chóng bay về phía Đông Phương Thiên Vũ đang dại ra.
"Đến lúc phân thắng bại rồi."
Trong lòng Long Thần yên lặng nhớ tới sự tình trước kia, Đông Phương Thiên Vũ vận dụng Viêm Dương chiến kích tấn công mình không hề lưu tình. Vì thế Long Thần biến mất trong nháy mắt, ngón tay ngưng tụ một luồng Tinh quang đâm tới trước ngực Đông Phương Thiên Vũ.
"Linh Ma kiếm chỉ."
Đặc điểm lớn nhất của Linh Ma kiếm chỉ chính là nhanh, Long Thần mới vừa điểm ngón tay tới thì Kiếm quang đã bắn tới Đông Phương Thiên Vũ chưa đầy năm thước.
"Không!"
Tại thời khắc mấu chốt, Đông Phương Thiên Vũ chỉ có thể huy động Viêm Dương chiến kích đón đỡ theo bản năng, Kiếm quang chạm vào thân kích rồi nổ tung chấn nát một góc y phục trên người hắn. Sau đó kình khí Linh Ma kiếm hóa thành vô số bóng kiếm bao trùm toàn thân Đông Phương Thiên Vũ.
Kiếm ảnh đông nghịt bao vây Đông Phương Thiên Vũ trong nháy mắt, lúc này hắn đã không còn thời gian phòng ngự, đành phải dùng hai tay che đầu ngạnh kháng công kích.
“Xẹt xẹt xẹt ~!”
Vết kiếm đâm chém ngang dọc khắp người khiến cho bộ dạng hắn trở nên dữ tợn và thảm thiết. Không còn một chút gì gọi là phong lưu, tuấn lãng.
Đông Phương Thiên Vũ hét thảm ngã lăn xuống đất nhấc lên một mảng tro bụi. Trên người hắn đã ướt nhẹp máu tươi, vừa nhìn cũng biết trọng thương gần chết.
Long Thần cầm lấy Viêm Dương chiến kích, xoay người ném mạnh một cái.
“Đinh!”
Viêm Dương chiến kích vững vàng cắm xuống giữa hai chân Đông Phương Thiên Vũ, cách bộ vị mấu chốt chỉ có năm phân. Cho dù là thế, đám trưởng lão Đông Phương gia tộc cũng sợ hãi hết hồn, vội vàng hít vào một hơi lạnh lẽo.
"Nếu nơi này không phải là Đông Phương gia tộc, ta sẽ trực tiếp đâm thủng quả trứng mềm của ngươi."
Long Thần nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này bụi mù rốt cuộc tản đi, chiến đấu cũng đã kết thúc, Long Thần giải trừ trạng thái Long Hồn biến thân, ánh mắt lóe lên tia sáng kiêu ngạo.
Dưới chân hắn là Đông Phương Thiên Vũ đã bất tỉnh nhân sự, không biết là hôn mê hay chết rớt rồi.
Nghi vấn kia cũng hiện lên trong đầu tất cả mọi người, đồng thời hình tượng Long Thần trở nên cao lớn hơn bao giờ hết.
Hắn giống như một con sói hoang nguyên kiệt ngạo khó thuần, sau khi đánh bại con mồi sẽ gầm thét diễu võ dương oai với đồng loại của mình.
"Thiên Vũ... thua?"
Thấy bộ dáng Đông Phương Thiên Vũ thê thảm như vậy, cặp mắt Đông Phương Huyền Vũ đã nổi đầy gân máu, nàng rất muốn xông lên giáo huấn Long Thần một trận.
Hôm nay là ngày diễn ra tranh đoạt chiến, Đông Phương Huyền Phong ở bên ngoài chủ trì đại cục. Nếu như hắn thấy thảm trạng của Đông Phương Thiên Vũ sợ rằng Long Thần sẽ lành ít dữ nhiều.
Ngoại trừ Đông Phương Huyền Vũ ra, Long Thần thấy một người khác hành động dị thường. Đó là Đông Phương Thiên Thần, trong khi tất cả mọi người kinh ngạc chưa kịp phản ứng, hắn đã yên lặng đi tới trợ giúp Đông Phương Thiên Vũ chữa thương.
Trên người Đông Phương Thiên Vũ hiện đầy vết chém, thật ra phần lớn chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, cầm máu rất dễ dàng. Thế nhưng, kiếm khí thương tổn nội phủ mới là trầm trọng, phải mất thời gian rất lâu mới khôi phục lại như cũ.