Dương Linh Thanh nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy thành dòng.
“Ngay cả hắn cũng chết rồi, thế giới này không còn ai bảo vệ được ta. Vì thế ta phải kiên cường hơn, không thể đầu hàng số phận.” Dương Linh Thanh nắm chặt vạt áo, âm thầm hạ lời thề.
Công việc bái đường diễn ra rất nhanh, chỉ cần ba lạy là bọn họ trở thành phu thê chân chính. Mà Dương Linh Thanh là người ôm quan niệm truyền thống rất nặng, chỉ cần hoàn thành bái đường sợ rằng nửa đời sau khó thể chạy thoát rồi.
Mặc dù nàng không thích hoàn cảnh này, cũng không thích cái tên kia. Nhưng mà vận mệnh an bài như thế, cho dù là ai cũng vậy thôi.
Bắc Đường Minh mỉm cười nhìn Dương Linh Thanh và Bắc Đường Mặc đứng trước mặt, đưa tay vuốt râu phá lên cười hào sảng. Còn Dương Vân Thiên đành phải cười miễn cưỡng, bộ dạng hèn mọn vốn không thích hợp với nơi này.
Trong lúc nhất thời, Dương Linh Thanh biết bọn họ đang chê cười phụ thân của mình. Nhưng nàng cảm thấy không phải sỉ nhục, mà là tức giận.
“Phụ thân, ta sẽ giúp người đòi lại món nợ này, còn có báo thù cho ca ca nữa.”
Ma tính trong nội tâm nàng dần dần bốc cháy, suy nghĩ bắt đầu điên cuồng.
“Nhất bái thiên địa!”
Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ chờ giây phút này mà thôi.
Bắc Đường Mặc và Dương Linh Thanh đồng thời xoay người mặt đối mặt.
Những người khác cũng mỉm cười nhìn một màn này.
“Ầm!” Ngay lúc này, đại môn đột nhiên nổ tung, hai cánh cửa hóa thành tro bụi tung bay lả tả. Người lo việc nghi lễ bị kình khí đánh bay ra ngoài, sau đó một bóng người phóng vào đứng ở chính giữa Huyền Vũ điện.
Hôm nay là ngày vui của Bắc Đường gia tộc, bên ngoài Huyền Vũ điện người đến người đi đông nườm nượp. Mãi cho đến khi người thiếu niên kia xuất hiện mới đột nhiên yên tĩnh dị thường, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
“Có người quấy rối?” Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của phần lớn người. Nhưng mà nơi này là địa bàn của Bắc Đường gia tộc, còn có nhóm trưởng bối ba đại gia tộc tề tựu một chỗ. Ai dám đi tới nơi này làm càn?
Lúc này sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, đặc biệt là thành viên hai tộc Bắc Đường - Linh Vũ đã xanh lét như tàu lá chuối.
“Ai? Muốn chết hả?” Bắc Đường Minh gầm lớn một tiếng, từ ghế ngồi đứng bật dậy, ánh mắt ngó chừng ngoài cửa. Thời khắc hắn thấy được bộ dạng thiếu niên kia liền dại ra.
Nhi tử hắn là Bắc Đường Mặc không có chính tai nghe Thanh Long lão tổ nói kết quả cuối cùng của Long Thần, cho nên tạm thời vẫn có thể tiếp nhận. Nhưng mà đám người Đông Phương Huyền Phong thấy Long Thần xuất hiện lập tức trợn tròn mắt, cùng nhau kêu lên: “Long Thần, tại sao ngươi còn sống?”
Hai chữ Long Thần lập tức thức tỉnh mọi người, đồng thời ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ chí cực.
Thời điểm Long Thần mang Thanh Long chiến kích vào Tinh Ma ngục, đám người Đông Phương gia tộc đã âm thầm lo lắng rồi. Qua một đoạn thời gian Thất Thải cố định sẽ triệt tiêu mầm mống chân khí trong cơ thể Long Thần, hoặc là hắn tử vong thì Thanh Long chiến tích sẽ chủ động bay về Tổ Lăng.
Thế nhưng, một tháng đã qua Thanh Long chiến tích vẫn không có động tĩnh.
Long Thần rơi xuống vực sâu Tinh Ma ngục là chết chắc rồi, vì thế Thanh Long lão tổ nghĩ rằng đây là do hoàn cảnh Tinh Ma ngục tương đối đặc thù. Thế là Đông Phương gia tộc đành phải đè nén nỗi đau đánh mất Thanh Long chiến kích, chuyện này là một đả kích rất lớn đối với bọn họ. Chỉ là quãng thời gian này Thanh Long lão tổ bận rộn đuổi giết Đông Phương Huyền Tiêu mới tạm thời bỏ qua việc điều tra tung tích Thanh Long chiến kích. Nhưng mà những người khác đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đặc biệt là Huyền Phong và Huyền Vũ.
Long Thần xuất hiện làm cho bọn họ nửa vui nửa sợ. Bởi vì Long Thần không chết nghĩa là bọn họ vẫn có khả năng lấy lại Thanh Long chiến kích.
Chính vì niềm vui lấn át, bọn họ tạm thời quên mất kinh hãi khi biết được Long Thần không chết.
Nghe thấy cái tên Long Thần vang lên, đám tân khách vội vàng nhìn chăm chú vào hắn, không ngừng nhỏ to đàm luận.
Trong đó có hai người đã hóa đá từ lúc nào không biết.
Bọn họ là Dương Vân Thiên và Dương Linh Thanh.
Bọn họ chính tai nghe được Long Thần đã chết, thế mà bây giờ hắn vẫn còn sống, nhìn bộ dạng hình như càng thêm lợi hại.
Hai mắt Dương Linh Thanh bắt đầu ươn ướt, đến lúc này nàng chẳng quan tâm có phải người ta lừa gạt mình hay không. Đối với nàng, Long Thần còn sống là đủ rồi.
Dương Linh Thanh cảm giác nội tâm mình vô cùng ấm áp, trong mắt chỉ còn lại một mình Long Thần. Hắn xuất hiện giống như cơn mưa rào đổ xuống giữa trưa hè, làm cho lòng nàng yên tĩnh trong nháy mắt.
Kiên cường, đây là câu nói Long Thần vẫn luôn nhắc nhở nàng, đây cũng là phần chất mỗi nữ nhân cần nhất. Chỉ có kiên cường mới có thể sống tốt hơn, sống đến khi giành lấy kiêu ngạo cho chính mình.
“Thật sự là ngươi sao? Ca...” Âm thanh Dương Linh Thanh nghẹn ngào.
Long Thần đã nhìn thấy Dương Linh Thanh.
Đúng như hắn dự liệu, nếu không có hắn tồn tại, nữ tử này cũng không kiên cường hơn thường ngày bao nhiêu. Hơn nữa, Bắc Đường gia tộc dùng Dương gia uy hiếp nàng, chẳng khác nào dồn ép nàng vào bước đường cùng.
Tức giận và sát ý bốc cháy hừng hực trong tim hắn.
“Long Thần, ngươi vẫn chưa chết?” Thấy Long Thần đi tới bên cạnh Dương Linh Thanh, ánh mắt Bắc Đường Mặc dần dần lạnh lẽo. Hắn không biết lời Thanh Long lão tổ nói có vấn đề ở chỗ nào. Nhưng Long Thần không chết chính là sự thật, hắn trước tiên phải tiếp nhận chuyện này, sau đó mới từ từ truy cứu tại sao Long Thần còn sống.
“Lại tới quấy rối sao?”
Long Thần rõ ràng là tới quấy rối, điều này ai nhìn cũng biết. Lần trước vì hắn quấy rối, cho nên Bắc Đường Mặc bị cắt đứt chuyện tốt. Cho dù hắn đánh Long Thần một chưởng, dường như không có bao nhiêu hiệu quả đối với Long Thần. Tiểu tử này càng sống càng vui vẻ, một đường tăng tiến thực lực rất nhanh. Ngày hôm nay, Đông Phương Huyền Tiêu đã bỏ trốn mất dạng, Long Thần không còn chỗ dựa tại sao vẫn dám chạy đến nơi này giương oai?
Thấy Dương Linh Thanh tự động cởi hồng quan làm hư phong tục, các thành viên Bắc Đường gia tộc cảm thấy thật sự mất mặt. Về phần Bắc Đường Mặc đã bắt đầu nổi lên sát ý, cất bước trầm trọng đi tới Long Thần.
Mà Long Thần cũng nhìn đang chằm chằm hắn.
“Bắc Đường Mặc. Ta nói rồi, người muốn cưỡng ép nàng trước tiên phải bước qua thi thể của ta. Đường đường Bắc Đường gia tộc lại đi làm loại chuyện bức hôn, lấy mạng sống thành viên Dương gia uy hiếp nàng. Các người sử dụng thủ đoạn này không cảm thấy xấu hổ sao? Đúng làm da mặt quá dày rồi.” Long Thần lạnh giọng cười, đã từng bước đến gần Bắc Đường Mặc.
Long Thần nói lời này giống như một cái tát hung hăng quất vào mặt đám người Bắc Đường gia tộc, nhất thời kích thích bọn họ mặt mày tái mét. Trên mặt hai người Bắc Đường Minh và Bắc Đường Mặc nổi đầy gân máu tựa như muốn ăn tươi hắn.
Người ngoài quả thật không biết sự tình Dương Linh Thanh bị bức hôn, hiện tại Dương Linh Thanh tự động cởi bỏ hồng quan, nước mắt ướt nhẹp thế kia, cộng thêm ca ca của nàng xông thẳng tới cửa đã nói rõ hết thảy rồi. Trong lòng mọi người tự nhiên đã có đáp án của mình.
Lần này thanh danh Bắc Đường gia tộc xem như rơi xuống vạn trượng, rất nhiều người âm thầm cười nhạo, khoanh tay đứng nhìn, chờ xem Bắc Đường gia tộc làm sao kết thúc màn kịch vui này.