“Ngươi nói sư tôn? Nàng là tuyệt thế cao thủ tự nhiên xuất quỷ nhập thần. Ta làm sao biết nổi hành tung của nàng chứ?” Ngữ khí Long Thần vô cùng tự nhiên.
“Sư tôn?” Vốn là bọn họ đang hoài nghi quan hệ giữa Long Thần và nữ nhân kia, đến lúc nghe thấy hai chữ này mới hít vào một hơi lãnh khí.
Trong đó Thanh Long lão tổ là người sợ hãi sâu sắc nhất, bởi vì hắn từng muốn giết chết Long Thần. Trong quãng thời gian này, hắn vẫn muốn tìm nguyên nhân Thanh Long chiến kích biến mất, bây giờ nhìn lại nhất định là thủ đoạn của sư tôn Long Thần rồi.
Đối với tồn tại kinh khủng như thế, Thanh Long chiến tích chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
“Ngươi đã bị trục xuất ra khỏi Đông Phương gia tộc, còn trở về làm cái gì?” Lúc này Đông Phương Huyền Vũ không nhịn được, đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Mặc dù nàng tuổi tác đã lớn nhưng mà đầu óc thật sự quá kém. Trong bốn người Phong Vũ Vân Tiêu cũng chỉ có nàng là ngu ngốc nhất.
“Ai nói ta đã bị trục xuất khỏi Đông Phương gia tộc?”
Long Thần hắng giọng cười khẩy, Thanh Long chiến tích bỗng nhiên hiện ra trên tay của hắn. Sau đó hắn xoay chiến kích mấy vòng, thản nhiên nói:
“Thành thật mà nói, sư tôn đã giúp ta đoạt lấy quyền khống chế Thanh Long chiến kích, bây giờ nó đã nhận chủ rồi. Thanh Long chiến tích là bảo bối truyền thừa của Đông Phương gia tộc, ta nắm giữ Thanh Long chiến kích, ai dám trục xuất ta đây?”
Long Thần nói lời này khiến cho đám người Đông Phương gia tộc sững sờ ngây ngốc.
Sắc mặt Thanh Long lão tổ cực kỳ khó coi, chuyện tình hắn lo lắng nhất thật sự đã xảy ra.
Ban đầu Thanh Long chiến tích không có quay về Tổ Lăng đã quỷ dị lắm rồi, Thanh Long lão tổ tạm thời suy đoán là do Long Thần rơi xuống vực sâu rồi gặp sự tình ngoài dự liệu. Nhưng mà hiện tại thần binh nhận chủ đã bày ra ở trước mắt, cho dù đám người Thanh Long lão tổ tức giận cũng không dám làm gì.
Nếu như lúc nãy bọn họ còn hoài nghi tính chân thật trong chuyện này, bây giờ nghe thấy Lý Tuyền Cơ trợ giúp Long Thần khống chế Thanh Long chiến kích thì tất cả mọi người đều tin.
Nếu không phải là quan hệ thầy trò, một vị cường giả chân chính làm sao chịu bỏ thời gian và công sức để chiếu cố một người xa lạ?
Phương pháp duy nhất lấy lại Thanh Long chiến kích là giết chết Long Thần nhưng mà Lý Tuyền Cơ vẫn còn ở đó, bọn họ có gan làm liều không? Bọn họ dám lấy cả gia tộc ra đánh cược hay không?
Thanh Long lão tổ đã sống hàng trăm năm hiển nhiên biết rõ đạo lý lấy đại cục làm trọng, cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhận mệnh.
Long Thần đang âm thầm cười tà, nếu như bọn họ biết rõ tình huống, sợ rằng cả đám người sẽ trực tiếp hộc máu bỏ mình.
Mà hắn dám giở trò lừa gạt như vậy là vì nắm rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, cũng biết phân lượng của mình nên từ từ đùa bỡn xoay quanh cả một gia tộc.
Long Thần thu hồi Thanh Long chiến kích, đám người Đông Phương gia tộc nhìn muốn đỏ mắt. Đặc biệt là Đông Phương Thiên Thần mặt mày âm trầm, quả đấm nắm chặt nhưng vẫn không dám lộn xộn, chỉ có ánh mắt tràn đầy sát ý đối với Long Thần.
Bảo bối của Thanh Long gia tộc lại rơi vào tay Long Thần, cũng khó trách hắn tức giận như vậy.
“Long Thần, nói thẳng ra đi. Hôm nay ngươi tới đây định làm gì?” Thanh Long lão tổ trầm giọng nói, hắn có thể đoán được Long Thần đột nhiên tới Đông Phương gia tộc phải có mục đích nào đó.
“Ta muốn đại biểu Đông Phương gia tộc tiến vào di tích viễn cổ.” Long Thần nói thẳng vào điểm chính.
“Không thể!” Đông Phương Huyền Vũ hét lớn, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
Hai danh sách này vốn đã bị Đông Phương Thiên Thần chiếm một cái, cái còn lại sẽ phải xem biểu hiện của Thiên Tinh và Thiên Tuyền. Lấy thực lực Long Thần, mặc dù có Thanh Long chiến kích cũng chưa chắc đánh lại bọn họ. Ngoài ra phía bên kia còn có đám thiên tài trẻ tuổi thuộc Nguyên Đề thành và Thân Hi thương minh, tự nhiên gia tộc bị lãng phí một danh sách cho hắn sao?
Ai cũng biết Long Thần cố chấp là vì có Lý Tuyền Cơ làm chỗ dựa, hoàn toàn không có một chút quan hệ đến thực lực của hắn.
“Tại sao không thể rồi?” Long Thần cười khẩy, giọng nói trào phúng nhìn lão tổ.
“Vốn là một phần danh sách phải lựa chọn từ Thiên Tuyền và Thiên Tinh, chuyện tình di tích viễn cổ quan hệ đến quyền quản lý Nguyên Linh thành hai mươi năm, cực kỳ quan trọng đối với Linh Vũ gia tộc.
Chúng ta không thể vì cá nhân người mà làm ra quyết định hoang đường như thế. Long Thần, đây là đại sự liên quan đến hai vạn tính mạng Linh Vũ gia tộc, người hiểu không?” Đông Phương Huyền Vũ sợ hãi Lý Tuyền Cơ, lúc này đành phải hạ giọng ý đồ thuyết phục Long Thần.
“Ta hiểu rồi, ý của ngươi là chỉ cần thực lực đầy đủ sẽ có thể đạt được danh sách phải không? Nếu ta đây đánh bại Thiên Tuyến và Thiên Tinh là xong đúng không?” Long Thần lạnh nhạt nói.
“Ngươi?”
Đông Phương Huyền Vũ thật sự không còn lời nào để nói rồi, ánh mắt nàng cầu cứu nhìn về phía phụ thân. Thanh Long lão tổ do dự một lát rồi nói:
“Nếu như ngươi mạnh hơn Thiên Tuyền và Thiên Tinh dĩ nhiên có thể. Điều kiện tiên quyết là người phải dốc hết toàn lực trợ giúp Linh Vũ gia tộc nhận được truyền thừa di tích viễn cổ.”
Trên thực tế, Đông Phương Thiên Tinh đã bị Long Thần đánh bại, một tháng qua hắn tiến bộ không lớn, cuối cùng chỉ có Thiên Tuyền tu luyện chiến kỹ Địa giai mới có khả năng áp đảo Long Thần.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi Sinh Tử đài luận bàn. Lão đầu, đây là người nói, chỉ cần ta đánh bại bọn họ là có thể tiến vào di tích viễn cổ.” Long Thần mỉm cười chế nhạo, ánh mắt quét qua Thiên Tuyền và Thiên Tinh y như nhìn hai tên hề.
Long Thần nhớ tới thời điểm tại Tinh Ma ngục, Đông Phương Huyền Tiêu, Triệu Huyền và hắn đau khổ giãy giụa trong tay Thanh Long lão tổ. Nhưng mà bây giờ hắn một thân một mình xông vào Đông Phương gia tộc vẫn khiến cho Thanh Long lão tổ liên tiếp bại lui, không ai dám phản đối một câu. Bởi vậy mới có thể thấy được đạo lý “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, trên đời này không có ai mãi mãi nghèo hèn cả.
“Được, tới Sinh Tử đài, ông nội, hôm nay để ta xem tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu thực lực lại dám náo loạn Đông Phương gia tộc.” Long Thần tới đây tựa như nhằm vào Thiên Tuyền, vì thế nội tâm nàng rất là giận dữ.
Thực lực Đông Phương Thiên Tinh vốn yếu hơn nàng, tư cách tiến vào di tích viễn cổ coi như thuộc về nàng rồi. Chỉ là hiện tại Long Thần tới quấy rối, chỉ nói một câu đã muốn đoạt lấy đồ vật của nàng sao?
Tất cả mọi người đã đồng ý, Thanh Long lão tổ cũng không nói nhiều nữa, vội vàng cất bước đi tới Sinh Từ đài.
“Thiên Tuyền, đợi lát nữa hãy dốc toàn lực nhưng không được giết hắn. Bây giờ chúng ta chọc hắn không nổi.” Thanh Long lão tổ nhỏ giọng dặn dò Thiên Tuyền, trên nét mặt lộ vẻ tràn đầy bất đắc dĩ.
Thấy ông nội trong chốc lát già nua như thế, trong lòng Đông Phương Thiên Tuyền cảm thấy vô cùng chua xót. Nàng âm thầm hạ lời thề tranh thủ cơ hội này nhất định phải giáo huấn hắn một trận nhớ đời.
“Dựa vào uy thế nữ nhân tới đây diễu võ dương oai, cái tên Long Thần này đúng là mặt dày mà. Hắn có còn là nam nhân không?”
Mỗi người một tâm tư nhanh chóng xuất hiện chung quanh Sinh Tử đài, Long Thần không nói hai lời xông lên trên sàn đấu, ánh mắt khiêu khích nhìn xuống Thiên Tinh và Thiên Tuyền, cười nói: “Vì tiết kiệm thời gian, hai người các ngươi cùng lên đi!
“Ngươi nói gì?” Đông Phương Thiên Tuyền nhất thời tức giận đỏ bừng cả mặt, nàng vốn xem thường Long Thần, không nghĩ tới hắn ngược lại coi rẻ nàng.