Chương 36: Thảo mộc (tứ)

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tim của đám Kim Lăng nảy thình thịch, rất sợ trong lúc hắn nhìn lén ra ngoài, bỗng dưng gặp phải bất trắc gì đó rồi bụm mắt ngã xuống.

Chỉ nghe Ngụy Vô Tiện "A!" Một tiếng, tim của chúng thiếu niên đồng loạt nhấc lên trên, lông tóc dựng ngược: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng nói. Ta đang nhìn nó."

Kim Lăng đè giọng còn nhỏ hơn tiếng hắn: "Vậy ngươi thấy cái gì rồi? Ngoài cửa là thứ gì?"

Ngụy Vô Tiện không dời mắt đi, cũng chẳng trả lời chính diện: "Ừ ừ... Ừm... Thiệt là lợi hại, thiệt là lợi hại."

Mặt trông nghiêng của hắn đầy vẻ mừng rỡ, ca ngợi với thán phục dường như cũng phát ra từ tận đáy lòng, gợi lên lòng hiếu kỳ của đám con cháu thế gia, làm tụi nó hồi hộp muốn mau mau vọt lên. Lam Tư Truy không nhịn được nói: "... Mạc công tử, cái gì thiệt lợi hại?"

Ngụy Vô Tiện: "Ấy da! Thiệt là đã mắt. Các ngươi nhỏ giọng chút, đừng có doạ nó chạy. Ta còn chưa nhìn đủ đâu."

Kim Lăng: "Tránh ra, ta muốn xem."

"Ta cũng muốn!"

Ngụy Vô Tiện; "Muốn xem thật hả?"

"Ừ!"

Ngụy Vô Tiện rề rà tránh người, dường như rất không tình nguyện. Kim Lăng là đứa đầu tiên sáp tới, nhắm ngay cái khe hở nhỏ kia, nhìn ra ngoài.

Lúc này đã vào đêm. Ban đêm trời lạnh, yêu vụ trong Nghĩa thành vậy mà cũng đã tiêu tán không ít, có thể miễn cưỡng thấy rõ đường phố ngoài đó mấy trượng. Kim Lăng nhìn ngó một lúc, không nhìn thấy cái thứ "thiệt là lợi hại, thiệt là đã mắt" nọ, có hơi thất vọng, thầm nghĩ: "Lẽ nào vừa nãy mình mở miệng nói chuyện, doạ nó chạy rồi ư?"

Đang cảm thấy chán nản, đột nhiên, một bóng dáng gầy đét khô quắt chắn ngay trước khe hở.

Bất thình lình chẳng kịp chuẩn bị đã phải nhìn rõ toàn bộ diện mạo của thứ này, Kim Lăng cảm thấy toàn bộ da đầu của mình đều nổ bùng. Suýt nữa thì cậu đã kêu thành tiếng, nhưng không biết tại sao, một hơi ấy vẫn tức ngay ngực, vậy mà lại gắng gượng dằn xuống. Cậu đơ người giữ luôn cái tư thế khom lưng ấy, chờ cảm giác tê dại trên đầu trôi qua, mới không nhịn được nhìn sang Ngụy Vô Tiện. Chỉ thấy cái người đáng ghét này đứng một bên dựa vào cửa sổ, che khoé miệng, nhếch mày với cậu, cười quỷ nói: "Có phải rất đẹp không?"

Kim Lăng hung dữ lườm hắn một cái, trong lòng biết rõ hắn cố ý trêu chọc, cắn răng nghiến lợi nói: "... Tàm tạm..."

Cậu hơi suy nghĩ, ngồi thẳng dậy, dáng vẻ dửng dưng như không mà nói: "Cũng chỉ có thế, miễn cưỡng coi được!"

Nói xong liền lùi lại đứng một bên, chờ đứa khác bị lừa. Bị hai kẻ này một trước một sau bịp bợm, lòng hiếu kỳ của những người khác bị khơi đến đỉnh điểm, Lam Tư Truy không kiềm chế nổi, cũng đứng ở đấy, cúi người xuống.

Mới vừa đưa mắt tới gần, cậu rất thành thật kêu "Á!" Rồi nhảy lui về sau, mặt đầy vẻ luống cuống kinh hãi, đầu choáng váng quay hai vòng mới tìm thấy Ngụy Vô Tiện, lên án hắn: "Mạc công tử, ở ngoài có... Có..."

Ngụy Vô Tiện trưng bản mặt hiểu rõ: "Có cái gì kia đúng không? Đừng có nói ra, nói ra hết bất ngờ thì sao, để mọi người tự coi thử đi."

Những người khác thấy Lam Tư Truy bị doạ đến như thế, nào còn ai dám tụ tập lại nữa, bất ngờ quái gì, kinh hãi mới đúng, xua tay lia lịa: "Không coi, không coi!" Kim Lăng xùy xùy nói: "Tới giờ này rồi còn gạt người ta chơi, thiệt chẳng biết ngươi nghĩ gì nữa!"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không lừa chung với ta chắc? Đừng có học giọng điệu ấy của cậu ngươi. Tư Truy, thứ ban nãy đáng sợ lắm hả?"

Lam Tư Truy gật đầu, thành thật nói: "Đáng sợ."

Ngụy Vô Tiện: "Đáng sợ là được rồi. Đây là cơ hội tốt để các ngươi tu hành đó. Tại sao quỷ lại muốn doạ người? Đó là bởi lúc ngươi bị doạ, tâm thần bị thương, nguyên thần xao động, lúc này dương khí và mệnh khí rất dễ bị hút đi. Vậy nên, thứ mà loại quỷ này sợ nhất, chính là người có gan lớn. Bởi vì gan lớn không sợ nó, nó không có cách nào bắt người, không có cơ hội để thừa dịp. Cho nên, thân là con cháu thế gia, đều có cùng một chuyện quan trọng - chính là phải khiến lá gan của mình lớn lên!"

Lam Cảnh Nghi vừa vui vẻ vì mình không thể động đậy nên ban nãy không tò mò lại gần xem, vừa lầu bầu nói: "Lá gan là thứ trời sinh. Có người nhát gan sẵn rồi, có cách gì chứ."

Ngụy Vô Tiện: "Chả lẽ ngươi vừa sinh ra đã biết phi thiên ngự kiếm? Không phải đều luyện mà ra sao. Cũng như nhau cả thôi, hù vài lần là quen. Nhà xí có thúi không? Có mắc ói không? Nhưng cứ tin ta đi, ngươi thử ở trong nhà xí một tháng, đến cả cơm ngươi cũng có thể ăn ngay trong đó được luôn."

Chúng thiếu niên sởn cả tóc gáy, tất cả đồng thanh phản bác: "Không thể!!! Không tin!!!"

Ngụy Vô Tiện: "Chỉ so sánh thôi mà. Được rồi, ta thừa nhận, ta chưa từng ở, chẳng biết ăn trong đó rồi có nuốt xuống được hay không. Ta nói bừa thôi. Thế nhưng thứ ngoài cửa này, các ngươi nhất định phải thử. Không những phải nhìn, mà còn phải nhìn kỹ, chú ý tới từng chi tiết nhỏ của nó, trong một thoáng phải đào cho được nhược điểm nó ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ. Lâm nguy không loạn, tìm cơ hội phản kích. Được rồi, ta nói nhiều như thế các ngươi nghe hiểu không? Người bình thường không có cơ hội nghe ta chỉ bảo đâu, phải quý trọng đấy. Đừng có lùi, lại đây xếp hàng cả đi, từng đứa từng đứa mà coi."

"... Phải coi thật hả?"

Ngụy Vô Tiện: "Đương nhiên, bản nhân chưa bao giờ nói đùa, cũng chưa bao giờ trêu người. Bắt đầu từ Cảnh Nghi đi. Kim Lăng với Tư Truy đã xem trước rồi."

Lam Cảnh Nghi: "Hả? Hay ta khỏi đi, người trúng thi độc không thể động đậy, đây là ngươi nói mà."

Ngụy Vô Tiện: "Thè lưỡi ra. A."

Lam Cảnh Nghi: "A."

Ngụy Vô Tiện: "Chúc mừng, độc của ngươi đã giải rồi. Dũng cảm bước ra đi, đến đây nào."

Lam Cảnh Nghi: "Giải mau như thế?! Gạt ta à?!"

Kháng nghị vô dụng, cậu đành phải nhắm mắt đi tới trước cửa sổ, liếc nhìn, đảo mắt một cái, lại nhìn, lại đảo. Ngụy Vô Tiện gõ ván gỗ nói: "Ngươi sợ cái gì hả. Ta đứng ngay đây, nó không dám phá tấm ván này đâu, cũng chẳng ăn mất mắt ngươi đâu."

Lam Cảnh Nghi nhảy ra nói: "Ta coi xong rồi."

Đến lượt người kế, lúc xem trong miệng ai nấy đều phát ra tiếng hít vào shhh shhh. Đợi cả đám lần lượt thay phiên nhau xong, Ngụy Vô Tiện nói: "Coi xong rồi? Vậy từng người các ngươi nói xem đã trông thấy chi tiết nhỏ nào. Chúng ta tổng kết lại thử."

Kim Lăng giành nói: "Đồng tử trắng dã. Nữ. Rất thấp rất gầy. Trông cũng được. Cầm một cây gậy trúc."

Lam Tư Truy ngẫm nghĩ một hồi: "Cô bé này đại khái cao đến ngực ta, áo quần rách rưới, hơn nữa cũng không được sạch sẽ cho lắm, cứ như trang phục của trẻ ăn mày lang thang đầu đường ấy. Cây gậy trúc kia, hình như là gậy chống mù, có lẽ đồng tử trắng dã kia không phải chết rồi mới hình thành, mà khi còn sống cô bé đã là một người mù."

Ngụy Vô Tiện đánh giá: "Kim Lăng nhìn thấy nhiều, nhưng Tư Truy lại kỹ càng hơn."

Kim Lăng bĩu môi.

Một thiếu niên nói: "Cô bé này chắc chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt trái xoan, rất là thanh tú, trong nét thanh tú còn có một chút sức sống, mái tóc thì dùng một chiếc trâm gỗ cài lên. Tuy nhỏ gầy, nhưng cơ thể tinh tế. Mặc dù không sạch sẽ, cơ mà cũng không thể coi là dơ bẩn, không khiến người ta ghét."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, lập tức cảm thấy người này tiền đồ vô lượng, ra sức khen: "Không tồi không tồi, quan sát cẩn thận hơn nữa tin tức lại còn có chút đặc biệt, người bạn nhỏ này tương lai nhất định là một tình loại đây."

*tra baidu thì ra 2 tình loại có vẻ liên quan: 1. Người có tình cảm rất phong phú, 2. Đàn ông si tình (cấp cao hơn là tình thánh, haha: V)

Má thiếu niên kia đỏ lựng, bụm mặt quay vô vách tường, không để ý tới đồng bạn cười đùa. Lại một thiếu niên nói: "Nghe tiếng gậy trúc nọ gõ, nhất định là lúc cô bé phát ra lúc đi đường. Nếu như đã mù khi còn sống, chết rồi hoá thành quỷ hồn cũng sẽ không nhìn thấy gì, nên cô bé nhất định phải dựa vào gậy chống mù kia."

Một thiếu niên khác nói: "Nhưng các ngươi đã gặp người mù bao giờ chưa? Bởi vì mắt bất tiện nên bước đi hay cử động cũng đều rất chậm rãi, chỉ sợ đụng vào cái gì đó. Nhưng con quỷ hồn ngoài cửa kia động tác nhanh nhẹn, ta chưa thấy người mù nào linh hoạt như thế bao giờ cả."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ừm, ngươi đã nghĩ tới điểm này rồi, rất tốt. Phải phân tích như vậy đấy, không buông tha cho bất cứ điểm đáng ngờ nào hết. Vậy giờ thì chúng ta mời nàng đến đây, để làm rõ đáp án của những điểm đáng ngờ đó."

Nói xong, hắn gỡ một tấm ván cửa xuống.

Không riêng các thiếu niên trong phòng, ngay cả con âm hồn ngoài cửa sổ kia cũng bị động tác bất thình lình của hắn doạ hết hồn, đề phòng giơ cây gậy trúc lên.

Ngụy Vô Tiện đứng trước cửa sổ, lịch sự nói: "Vị cô nương này, ngươi đi theo bọn họ suốt, định làm gì vậy?"

Thiếu nữ kia mở to mắt. Nếu nàng là người sống, dáng dấp ấy nhất định xinh đẹp cực kỳ. Nhưng mà, nàng ta không có con ngươi, nhìn thế này chỉ làm người ta có cảm giác dữ tợn mà thôi. Đã thế còn có hai dòng huyết lệ chảy ra từ trong hốc mắt của nàng nữa chứ.

Đằng sau lại có người khe khẽ hít khí. Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ cái gì. Thất khiếu chảy máu sau này sẽ còn thấy nhiều, mới có hai khiếu mà các ngươi đã chịu không nổi?" Đúng là thiếu rèn luyện.

Thiếu nữ nọ trước đây vẫn luôn sốt ruột lởn vởn trước cửa sổ của bọn họ, dùng gậy trúc gõ xuống đất, giậm chân, trợn mắt, vung vẩy cánh tay. Nhưng hiện giờ lại đột nhiên thay đổi động tác. Khoa chân múa tay, cứ như muốn nói cho bọn hắn biết gì đó. Kim Lăng nói: "Quái, nàng không thể nói chuyện à?"

Nghe vậy, động tác của quỷ hồn thiếu nữ nọ hơi ngưng lại, hướng về phía họ hấp hé miệng.

Máu tươi từ khoang miệng trống không ồ ạt trào ra. Đầu lưỡi của nàng, đã bị nhổ tận gốc.

Đám con cháu thế gia nổi một thân da gà, lòng không hẹn mà cùng sinh đồng cảm: "Hèn chi không cách nào mở miệng nói chuyện. Vừa mù vừa câm, thật đáng thương."

Ngụy Vô Tiện: "Cái khoa tay đó là thủ ngữ của nàng à? Có ai hiểu không?"

Không ai hiểu. Cô gái kia gấp đến độ giậm chân, dùng gậy trúc viết viết rồi vẽ vẽ lên đất. Có lẽ nàng không phải con gái sinh ra từ dòng dõi thư hương, không hề biết chữ, nên chẳng viết ra được gì cả. Vẽ một đống người nhỏ lung ta lung tung trên đất, làm người ta chả rõ ý mà nàng muốn biểu đạt là gì.

Đúng vào lúc này, nơi con đường dài ở xa xa, có tiếng chạy trốn dồn dập truyền tới, còn có cả tiếng người thở dốc.

Ngụy Vô Tiện mới vừa dời mắt, âm hồn thiếu nữ nọ đã thình lình biến mất. Dù sao thì nàng vẫn sẽ tìm tới mình thôi, Ngụy Vô Tiện cũng không lo mấy, cấp tốc gắn ván cửa vào lại, tiếp tục nhìn lén ra ngoài qua cái khe hở. Cái đám con cháu thế gia kia cũng muốn nhìn tình hình bên ngoài, thế là đều chen chúc trước cửa, một dãy đầu chồng chất nhau từ trên cao xuống dưới thấp, lấy ánh mắt lấp kín khe cửa.

Yêu vụ vừa mới loãng đi chút, giờ lại bắt đầu dần dần ào ra. Chỉ thấy một bóng dáng thảm hại phá sương mà đi, chạy tới đây.

Người này một thân toàn đồ đen, dường như bị thương, chạy có hơi loạng choạng, bên hông treo một thanh kiếm, cũng dùng vải đen quấn lấy. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến cái tên mặt sương kia, rồi lại phủ định, thân pháp của tên mặt sương kia hoàn toàn khác hẳn người này.

*sẽ sửa lại hắc vụ = sương đen thay vì khói đen ở mấy chương trước, hự hự hự

Theo sau người kia là một lũ tẩu thi, cử động cực nhanh, đuổi sát hắn ta. Người đó rút kiếm nghênh chiến, ánh kiếm trong vắt. Ngụy Vô Tiện reo hò trong lòng: "Kiếm tốt!"

Một kiếm đảo qua, khi chém đứt những tẩu thi này, đồng thời cũng vang lên những tiếng "phụt phụt", "phụt phụt" kỳ quái mà quen thuộc. Trên xác của những tẩu thi đó phọt ra bột phấn màu đen đỏ. Do bị chúng nó vây quanh, người kia không còn chỗ né, đứng nguyên tại chỗ, bị thi độc ùn ùn kéo tới đập cả vào mặt.

Lam Tư Truy nhỏ giọng nói: "Mạc công tử, người nọ, chúng ta..."

Lúc này, lại có một đám tẩu thi mới vây quanh, bọc đánh người nọ, càng co càng nhỏ lại. Hắn ta lại quét một kiếm, bột thi độc tuôn ra càng nhiều, hắn cũng hít phải nhiều hơn, dường như đã bắt đầu đứng không vững. Ngụy Vô Tiện nói: "Người này phải cứu. Nói không chừng hắn ta biết rõ nội tình của Nghĩa thành."

Kim Lăng: "Ngươi định cứu kiểu gì? Giờ không thể tới đó được, bay đầy trời toàn là bột thi độc, tới gần sẽ trúng độc."

Ngụy Vô Tiện rời khỏi cửa sổ, tới gian nhà chính. Ánh mắt của một đám thiếu niên cũng không tự chủ được mà đảo theo hắn. Đống người giấy mặt mũi khác nhau lẳng lặng đứng thẳng ở giữa hai vòng hoa lớn. Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi qua trước mặt chúng nó, đứng trước một đôi người giấy nữ.

Hình dáng mặt mũi của mỗi người giấy đều khác nhau, nhưng đôi người giấy này dường như được cố tình làm thành hai chị em song sinh, hoá trang, quần áo, ngũ quan diện mạo, tất cả đều như khắc cùng một khuôn. Mi mắt cong cong, mặt mang nụ cười. Hệt như có thể nghe thấy các nàng phát ra tiếng cười nói "hi hi ha ha" vậy. Tóc búi song hoàn, tai xỏ khuyên hồng ngọc, cổ tay đeo vòng vàng, chân mang giày thêu, thuần một hầu gái nhà giàu sụ. Ngụy Vô Tiện nói: "Thôi thì là hai vị này đi."

Hắn tiện tay quẹt nhẹ vào bội kiếm đã rời vỏ ba phần của một thiếu niên, cứa ra vết thương nhỏ trên ngón cái, xoay người chấm hai mắt, bốn con ngươi cho các cô.

Sau đó lập tức lùi về sau một bước, cười khẽ, nói: "Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiểu khai. Bất vấn thiện dữ ác, điểm tình triệu tương lai."

*Mi mắt ngượng ngùng khép, môi son dần hé mở. Không hỏi thiện và ác, vẽ mắt gọi tương lai (word by word =))))

Một cơn gió lạnh không biết từ nơi đâu thổi tới, đột ngột tràn ngập cả cửa hàng. Đám thiếu niên bất giác nắm chặt bội kiếm trong tay.

Thình lình, đôi chị em song sinh giấy kia chợt rùng mình.

Chốc lát sau, thật sự có tiếng cười "hi hi ha ha" khẽ phát ra từ trong đôi môi được tô đến đỏ thắm của các cô!

Điểm tình triệu tương thuật!

Dường như trông thấy, nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, đôi người giấy này cười đến mức hệt nhánh hoa run run, đồng thời, đôi con ngươi dùng máu tươi của người sống điểm lên trong hốc mắt ấy vội vã đảo qua đảo lại, hình ảnh này nhìn có vẻ đẹp đẽ đến cực điểm, mà cũng âm u đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện đứng trước mặt các cô, khẽ gật đầu, cúi thấp người làm một lễ.

Có qua có lại, đôi người giấy này cũng khom người với hắn, trả một lễ còn lớn hơn nữa.

Ngụy Vô Tiện chỉ ra ngoài cửa, nói: "Đưa người sống vào - những thứ khác, diệt sạch không chừa."

Trong miệng người giấy truyền ra tiếng cười chói tai cao vút, một cơn gió lạnh kéo tới, cửa chính đột nhiên bật tung qua hai bên!

Đôi người giấy sóng vai lướt ra ngoài, lướt vào vòng vây của đám tẩu thi kia. Khó mà tưởng nổi, rõ ràng là giấy làm thành người giả, vậy mà lại có lực sát thương hung hãn như thế - các cô giẫm giày thêu tinh xảo, khẽ phất tay áo, mỗi lần vung tay đều gọt đi một cánh tay của tẩu thi, vung lên lần nữa - lại gọt đi nửa cái đầu, tay áo giấy cứ như hóa thành lưỡi đao sắc bén. Tiếng cười nũng nịu vẫn trước sau vang vọng trên con đường dài, khiến tâm thần người vừa xao động vừa sởn tóc gáy.

Không lâu sau, mười lắm, mười sáu cỗ tẩu thi, vậy mà tất cả đều bị đôi người giấy này chẻ đến độ không chắp vá đứng lên được nữa, từng phần cơ thể lăn đầy đất!

Hai cô hầu gái toàn thắng, phục tùng mệnh lệnh, nhấc kẻ lưu vong đã lực bất tòng tâm nọ vào cửa, rồi lại nhảy ra khỏi cửa, cửa lớn tự động đóng lại. Các cô một trái một phải, như sư tử trấn phủ, canh giữ ngoài đấy.

Trước đây, những con cháu thế gia này chỉ đọc trên sách và nghe tiền bối miêu tả miệng về một số tà môn ma đạo, khi ấy chỉ cảm thấy khó hiểu: "Nếu đã là tà môn ma đạo, tại sao lại có nhiều người muốn học như thế? Tại sao có nhiều kẻ bắt chước Di Lăng lão tổ như thế?" Rồi lúc này tận mắt thấy, mới biết, tà môn ngoại đạo tự có chỗ thần kỳ hấp dẫn người khác. Huống hồ, "Điểm tình triệu hoán thuật" này - chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm. Bởi vậy, đại đa số đều không che giấu được vẻ hưng phấn đầy mặt, cảm thấy kiến thức tăng lên nhiều lắm, lúc trở về sẽ có chuyện để tám với đồng môn. Chỉ có sắc mặt Kim Lăng là hết sức khó coi.

Lam Tư Truy định đi qua giúp Ngụy Vô Tiện dìu người, Ngụy Vô Tiện nói: "Tất cả đừng tới, cẩn thận dính phải bột thi độc. Chạm phải da cũng có thể trúng độc đấy."

Lúc người nọ được người giấy nhấc vào, đã không còn tí sức nào, nửa tỉnh nửa mê. Hiện giờ trái lại có hơi tỉnh táo chút, ho khan vài tiếng, dường như lo ho ra bột thi độc sẽ lây sang người khác, thế là bụm miệng lại. Hắn ta nhỏ giọng nói: "Các ngươi là ai?"

Giọng nói này mỏi mệt đến cùng cực, hỏi câu này, cũng chẳng phải vì hắn ta không biết kẻ cứu mình là người phương nào, mà bởi, hắn không trông thấy gì cả.

Trên mắt người này quấn một lớp băng vải trắng dày cộp. Thế nên, đây là một tên mù.

Hơn nữa lại còn là một người mù trông rất khá, sống mũi thanh tú thẳng thớm, môi mỏng lộ ra màu đỏ nhợt nhạt, gần như có thể nói là anh tuấn. Hết sức trẻ tuổi, đan xen giữa thiếu niên và thanh niên. Không khỏi làm người ta thương tiếc. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Sao dạo này toàn gặp phải nhiều người như thế nhỉ? Nghe thấy có, nhìn thấy có. Sống có, chết cũng có.

Bỗng nhiên Kim Lăng nói: "Này, chúng ta còn chưa biết hắn ta có thân phận gì, là địch hay là bạn, sao lại tuỳ tiện cứu? Lỡ đâu đây là một kẻ xấu, chẳng phải đã cứu rắn vào cửa hay sao?"

Nói như thế cũng không sai, nhưng cậu lại nói ngay trước mặt người ta kiểu đó, thì thiệt làm người ta lúng túng mà.

Nhưng người nọ lại không hề tức giận, cũng càng không lo mình sẽ bị ném đi, khẽ mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Tiểu công tử nói rất đúng. Ta ra ngoài có vẻ tốt hơn."

Kim Lăng không ngờ hắn ta sẽ phản ứng thế này, trái lại ngẩn ngơ, không biết nên nói gì, qua quýt hừ một tiếng. Lam Tư Truy vội giảng hoà: "Thế nhưng, vị này có lẽ không phải kẻ xấu đâu."

Kim Lăng mạnh miệng nói: "Rồi. Các ngươi là người tốt. Đến lúc đó có ai gãy cũng đừng trách ta."

Lam Cảnh Nghi bực mình: "Ngươi..." Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi của cậu như bị thắt nút.

Bởi vì, cậu chợt trông thấy bội kiếm của người nọ tựa vào cạnh bàn. Miếng vải đen quấn trên kiếm bong một đoạn, để lộ thân kiếm.

Kỹ thuật rèn đúc thanh kiếm này vô cùng cao siêu. Vỏ kiếm màu đồng xanh, bên trên điêu khắc đường vân hoa sương. Xuyên qua lớp hoa văn chạm rỗng, để lộ thân kiếm hệt như sao bạc, lấp lánh ánh sáng hình hoa tuyết, vừa có một vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, vừa óng ánh sáng trong.

*hoa sương: Hoa đóng băng QAQ

Lam Cảnh Nghi trợn to hai mắt, dường như có lời gì đó muốn bật thốt lên. Tuy Ngụy Vô Tiện không biết cậu muốn nói gì, nhưng bản năng không muốn cậu ta đánh rắng động cỏ, hơn nữa nếu người này dùng vải đen che kiếm đi, thì đương nhiên là không muốn để người khác trông thấy rồi, bèn đưa tay bụm miệng Lam Cảnh Nghi lại. Đồng thời đặt ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu những thiếu niên khác mặt cũng đã hiện vẻ kinh ngạc chớ có lên tiếng.

Kim Lăng dùng khẩu hình nói với hắn hai chữ, sau đó đưa tay viết hai chữ lên mặt bàn đầy tro bụi.

"Sương Hoa".

... Sương Hoa kiếm?

Ngụy Vô Tiện dùng khẩu hình yên lặng hỏi: Sương Hoa kiếm - Hiểu Tinh Trần?

Cả đám Kim Lăng đồng loạt gật đầu khẳng định.

Tuy những thiếu niên này chưa từng trông thấy Hiểu Tinh Trần, nhưng "Sương Hoa" là danh kiếm hiếm thấy, không những linh lực cường thịnh, mà bề ngoài đẹp đẽ cũng rất khác biệt, từng được vẽ vào vô số phiên bản danh kiếm đồ phổ, tiên kiếm đồ lục, khiến người thấy khó mà quên. Ngụy Vô Tiện suy tư: Nếu bội kiếm là Sương Hoa, lại là người mù...

*phổ và lục đều là danh sách về cái gì đó có tranh minh hoạ =.="

Một thiếu niên cũng nghĩ đến điều này, không dằn được mà đưa tay chạm vào băng vải quấn trên mắt người nọ, định tháo nó ra, nhìn xem mắt người nọ có còn hay không. Nhưng tay cậu ta vừa đụng tới băng vải ấy, mặt người nọ liền lộ vẻ hết sức đau đớn, lùi về sau một khoảng khó nhận ra, dường như rất sợ bị người khác đụng tới mắt mình.

Thiếu niên kia phát giác mình thất thố, vội rụt tay về, nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."

Người kia giơ tay trái lên, trên tay mang một chiếc găng tay mỏng màu đen, muốn che khuất con mắt, nhưng lại không dám đụng, cứ như chạm nhẹ thôi cũng sẽ đau đến khó chịu, trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng, gắng gượng nói: "Không sao..." Giọng nói có hơi run rẩy.

Biểu hiện thế kia, gần như đã có thể xác định, người này chính là Hiểu Tinh Trần mất tích sau vụ án Lịch Dương Thường thị.

Hiểu Tinh Trần còn chưa biết hắn đã bị người ta nhìn thấu thân phận, sờ sờ mò mò cầm lấy Sương Hoa của hắn. Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt kéo miếng vải đen đã trượt xuống lên. Hắn mò thấy Sương Hoa rồi, gật đầu nói: "Cám ơn đã cứu giúp, ta đi trước."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi trúng thi độc. Ở lại đi."

Hiểu Tinh Trần: "Nặng lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Rất nặng."

Hiểu Tinh Trần: "Nếu đã rất nặng, cần gì phải ở lại? Dù sao thì cũng đã chẳng còn thuốc chữa, không bằng nhân dịp chưa thi hoá, giết thêm vài con tẩu thi."

Nghe hắn nói không đếm xỉa tới sống chết, máu nóng của Lam Cảnh Nghi dâng lên: "Ai nói không có thuốc nào cứu được? Ngươi ở lại! Hắn sẽ chữa khỏi cho ngươi!"

Ngụy Vô Tiện: "Ta? Xin lỗi, người ngươi nói là ta hả?" Thật sự là không tiện nói ra, trúng độc quá nặng, hít quá nhiều bột phấn thi độc, cháo gạo nếp cũng không có tác dụng.

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta đã giết không ít tẩu thi trong thành này, chúng nó vẫn luôn đi theo ta, chốc lát nữa sẽ có thêm một nhóm mới tới đây. Ta ở lại, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị bầy xác đó nhấn chìm."

Ngụy Vô Tiện: "Các hạ có biết kẻ đã biến Nghĩa thành trở nên như vậy là ai không?"

Hiểu Tinh Trần lắc đầu nói: "Không biết. Ta chỉ là vân du đ... Vân du đến đó, biết dị tượng nơi đây, nên mới vào thành săn đêm. Số lượng hoạt thi tẩu thi năng lực mạnh có trong thành này, các ngươi chưa lĩnh giáo đâu. Sau khị bị chém giết, bột phấn độc trên người chúng nó sẽ tuôn ra, dính vào người lập tức trúng độc. Nếu không chém giết, bọn chúng sẽ nhào lên cắn xé, cũng sẽ trúng độc mà thôi. Cử động nhanh nhẹn, khó lòng phòng bị. Rất khó đối phó. Xin khuyên chư vị mau chóng rời khỏi đây. Ta nghe giọng các ngươi, trong đây có không ít tiểu công tử nhỉ?"

*HTT suýt buộc miệng nói mình là Vân Du đạo nhân nên sửa lại, Vân Du cũng có nghĩa là lang thang, đi đây đi đó, không cố định. Vân là mây, Du là đi lại, di động, không cố định (du xuân, du lịch.. V. V)

Vừa dứt lời, có tiếng cười hì hì âm hiểm của đôi chị em giấy kia từ ngoài cửa truyền vào. Lần này, tiếng cười chói tai đến mức trước nay chưa từng có.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]