Chương 177: Nửa đêm đi dạo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

"Hỏa Hoàng Thịnh Nộ!" - Cuối cùng Hỏa Linh cũng xuất chiêu.

Tôi truyền năng lượng vào Thương Tần, chuẩn bị đón nhận kỹ năng hủy diệt của nàng.

"Nghệ!!" - Hỏa Hoàng hót thánh thót, rồi lao thẳng lên trời, hóa thành một dãi lửa thiêu đốt bầu trời.

Sau đó nó nổ tung, biến thành một đám mây lửa khổng lồ hình nấm, ánh sáng nó lưu lại còn chói lòa hơn cả Huyết Nguyệt tinh.

"Ơ???"

"Sao nàng ta lại tung chiêu lên trời nhỉ? Không phải là đánh mình mới đúng sao?" - Dường như đã quen việc bị mấy nữ pháp sư tấn công, việc Hỏa Linh tung chiêu thẳng lên trời khiến tôi rất ngạc nhiên.

"Sao đệ căng thẳng dữ vậy, ta chỉ biểu diễn ma thuật cho các học muội xem thôi mà." - Hỏa Linh khúc khích cười khi thấy nét mặt hoang mang của Tà Huyết.

Nàng chính là cố tình tập trung một kϊƈɦ toàn lực để hù dọa hắn ta. Nét mặt hoang mang của hắn trông rất buồn cười, khiến nàng khúc khích không ngừng.

"Các vị học muội nhìn rõ ma thuật này rồi chứ, giờ các muội bắt đầu luyện tập đi." - Hỏa Linh dặn dò các nữ học viên, rồi đi đến một cái ghế có ô che nắng ngồi nghỉ.

Các nữ học viên bắt đầu luyện tập ma thuật mới, nhưng không ai thành công cả, Hỏa Hoàng do họ tạo ra lúc thì nhìn như con gà, lúc thì như con quạ trụi lông, có người gọi được Hỏa Hoàng thì lại quá mờ nhạt, không đủ sức tấn công.

Bỗng Hỏa Linh mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay kêu tôi lại gần nàng.

"Học tỷ có chuyện gì phân phó?" - Tôi đi lại gần hỏi.

"Ta không thích mang tiếng ngược đãi trợ giảng, ngoài đó nắng lắm, đệ lại đây cho đỡ nắng, tiện thể đứng đấm lưng cho ta đi." - Hỏa Linh tươi cười nói, lời nàng nói nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng nghe kỹ lại thì nàng chính là đang muốn tôi hầu hạ nàng ta.

"Được rồi, thân thể cô nàng này tốt như vậy, xoa bóp cho nàng một lúc cũng không sao." - Tôi lại tự thuyết phục bản thân mình biến thành người hầu bất đắc dĩ.

Hỏa Linh thoải mái hưởng thụ Tà Huyết đấm bóp cho nàng. Lúc sáng khi tám chuyện với các vị học tỷ khác, Hoàng Hoa học tỷ nói ai có thể câu dẫn tên ngốc này, sau đó đá văng hắn trước mặt mọi người thì sẽ được thưởng một món bảo vật.

Ngoài ra Hoàng Hoa học tỷ còn nói tên này rất dễ sai bảo, biết đấm bóp hầu hạ người khác, không ngờ lại là thật, vừa câu dẫn hắn một chút thì hắn liền răm rắp làm theo lời nàng.

"Dù sao mình cũng đang thấy chán, dụ dỗ hắn ta để lấy phần thưởng của viện trưởng, sau đó bán hắn ta cho mấy mụ Mị Hoặc Ma Quỷ lấy ít đá năng lượng vậy." - Hỏa Linh mỉm cười tà ác trong đầu.

Sau vài giờ thì cũng có vài nữ sinh bắt đầu sử dụng được ma thuật Hỏa Hoàng Thịnh Nộ, mặc dù chỉ có thể tạo ra những con chim lửa nhợt nhạt to vài mét, nhưng nếu ma quỷ Kết Tinh Kì bị những kỹ năng này đánh trúng thì cũng sẽ bị thương nặng.

"Đến giờ làm việc rồi đó học đệ." - Hỏa Linh nhìn tôi với ánh mắt bất thiện.

Tôi đành đi vào ma trận để làm vật thử nghiệm ma thuật cho các nữ học viên.

Suốt buổi chiều trong Kháng Ma Trận, những con chim lửa liên tục được sinh ra rồi nổ tung không ngừng.

Ban đêm tôi lén lút mặc áo choàng tàng hình, tránh mặt Hoàng Hoa. Cô nàng này buổi sáng không hiểu tại sao lại muốn mê hoặc tôi, hơn nữa tay nàng lúc đó rực sáng, mặc dù không biết nàng định làm gì, nhưng tốt nhất là nên tránh mặt nàng.

Ban đêm trong học viện vô cùng yên tĩnh, các nữ học viên đều ở trong ký túc xá, chỉ có số ít người đi ra ngoài thành.

"Không biết bảo khố ở đâu nhỉ? Mình sớm tìm ra vị trí của nó, trộm Tử Nguyệt Kính rồi chuồn thôi, ở lại nơi này sớm muộn gì cũng bị mấy nữ pháp sư hành hạ tới chết." - Tôi nhớ lại thảm trạng lúc chiều của mình, toàn thân bị các nàng thui đen như hòn than, nếu không phải tôi sống dai thì chắc bị các nàng thiêu chết rồi.

Hoàng Kim học viện rất rộng, chiếm cứ tới vài chục dặm, trừ bỏ phần phòng học và nhà ở, thì còn có núi đồi, rừng rậm, hồ nước, sông suối nữa, vùng hoang dã này trồng rất nhiều loại hoa cỏ dùng để chế thuốc và những loại cây quý hiếm.

"Nghe nói bảo khố được xây dưới lòng đất của một ngọn đồi, nhưng không biết là nơi nào."

Tôi tìm kiếm hồi lâu mà không phát hiện ra manh mối gì, có lẽ là có ma trận che giấu, phải có chìa khóa kϊƈɦ hoạt ma trận thì mới mở ra bảo khố được.

Không có việc gì làm, tôi đi dạo một vòng, định đánh thức Thi Thi dậy cùng nàng ngắm cảnh đêm.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng cười réo rắt của các cô gái.

Tôi đi lại gần phía âm thanh phát ra, có một con suối nhỏ chảy từ trêи núi xuống một hồ nước trong vắt.

Hỏa Linh, Phong Linh, Thủy Linh đang ngâm mình trong làn nước biếc dưới hồ.

Hỏa Linh nhiệt tình, nóng bỏng. Phong Linh vui tươi, linh động. Thủy Linh ôn nhu, dịu dàng.

Ba mỹ nhân mỗi người một vẻ, đang thỏa thích ngâm mình và nói chuyện với nhau.

Tôi yên lặng dùng Con Mắt Của Quỷ Máu và Tăng Cường Thính Giác để nhìn trộm và nghe lén, xem họ có để lộ thông tin hữu ích nào không.

"Hỏa Linh tỷ tỷ, tên Tà Huyết có điểm gì đặc biệt mà viện trưởng lại treo thưởng một bảo vật cho ai câu dẫn được hắn ta vậy?" - Thủy Linh vừa nghịch nước vừa hỏi Hỏa Linh.

"Tỷ cũng không biết, thấy hắn ta trừ khả năng phục hồi vết thương siêu tốt, sống dai hơn gián thì cũng không có gì đặc biệt." - Hỏa Linh lảng tránh trả lời, nàng đã quyết định sẽ ra tay câu dẫn Tà Huyết để nhận thưởng, không dại gì mà lại chia sẻ thông tin cho mấy người học tỷ khác.

"Hắn ta có Bất Tử Thân Thể, nghe nói viện trưởng định dùng hắn thực hiện một thí nghiệm nào đó." - Phong Linh trả lời.

Nghe ba cô gái nói chuyện với nhau làm mặt tôi tái xanh.

"Câu dẫn? Thí nghiệm?"

Trong lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ cô nàng này định khuyến rũ tôi, sau đó mỗi ngày rút máu hoặc năng lượng sống chăng.

"Bất Tử Thân Thể! Thật không vậy học tỷ?" - Thủy Linh không tin hỏi lại.

"Thật, chị chính mắt nhìn thấy hắn ta bị đánh chia năm xẻ bảy, sau đó lại sống lại như không hề có chuyện gì xảy ra." - Phong Linh kể lại những gì nàng nhìn thấy vào ngày chung kết Tân Tú Tranh Tài.

"Trêи đời thực sự có loại thể chất kỳ lạ như vậy sao? Muội tưởng đó chỉ là truyền thuyết của Bất Tử tộc thôi chứ." - Thủy Linh trầm trồ khó tin.

Bất Tử Thân Thể là một truyền thuyết của Bất Tử tộc, nghe nói mấy bộ xương khô quắt queo đó, một khi tiến hóa tới mức độ nhất định, thì sẽ có tỉ lệ đảo ngược được cái chết, xương khô mọc ra da thịt, biến thành sinh vật sống một lần nữa.

Loại sinh vật này mới là Bất Tử Tộc thật sự, có được thân thể bất tử bất diệt, cho dù bị đánh trọng thương, phanh thây xé xác thì cũng có thể lành lại như cũ vô cùng nhanh chóng.

Còn kỹ năng của tôi gọi là Bất Tử Huyết, khi cơ thể bị phá hư thì có thể dùng tế bào máu nhanh chóng thay thế tế bào bị phá hư, nếu bị đánh nát cơ thể thì có thể hóa thành máu rồi tái tổ hợp lại. Hai loại kỹ năng này có tác dụng giống nhau, nên dễ bị nhầm lẫn.

"Để mai muội thử mới được." - Thủy Linh nở nụ cười lém lĩnh, khiến khí chất của nàng từ thiếu nữ ôn nhu biến thành cô gái tinh nghịch.

"Mai mình phải đi trợ giảng cho lớp Pháp Sư Nước, chết tiệt, mình phải trốn thôi." - Nghe được đoạn nói chuyện của các cô gái khiến tôi có cảm giác run sợ.

"Ai!!" - Đột ngột Hỏa Linh hét lớn, ánh mắt nàng nhìn về phía tôi.

"Không phải chứ? Sao nàng ta phát hiện ra mình được." - Phía sau lưng tôi lạnh toát, bị ba cô nàng này phát hiện tôi nhìn trộm họ tắm rửa, e rằng sẽ bị đánh thành thịt vụn.

"Hừ!"

"Ầm!!" - Hỏa Linh tung chưởng, một chưởng ấn rực cháy bay ra khỏi bàn tay nàng bắn thẳng về phía tôi, nhưng may mắn nó sượt ngang qua cách tôi một mét, rồi va chạm vào thân cây phía sau lưng tôi nổ tung.

"Sao vậy Hỏa Linh?" - Phong Linh không hiểu chuyện gì liền hỏi.

"Không có gì, chắc là muội nhầm lẫn thôi." - Hỏa Linh lắc đầu, nghi hoặc nhìn về hướng Tà Huyết đứng. Rõ ràng hồi nãy nàng cảm nhận được có dao động kỳ lạ phát sinh từ hướng đó, nhưng giờ lại không thấy nữa.

"Cũng khuya rồi, chúng ta nên về thôi." - Phong Linh đứng lên rời khỏi hồ nước, những giọt nước rơi từ trêи người nàng nhỏ xuống đất tí tách.

Hai cô gái còn lại cũng rời khỏi hồ nước, mặc quần áo của họ vào rồi quay về phòng của các nàng.

Tôi tiếp tục đứng yên một lúc lâu, đợi các nàng đi hẳn rồi mới dám quay về phòng của mình.

Khi trở về thì tôi điếng người, Hoàng Hoa vậy mà chưa ngủ, nàng mặc một bộ váy mỏng, đang đứng trước cửa phòng của tôi.

"Cô nàng này sao không đi ngủ, mà lại đứng trước phòng mình vậy?"

"Tà Huyết học đệ, đệ có thể giải thích đệ vừa đi đâu về không?" - Âm thanh rét lạnh của Hoàng Hoa truyền vào tai tôi, cô nàng này là Hạch Tâm Kỳ cửu giai, linh hồn đã sớm hóa thành dạng lỏng, sinh ra thần hồn, kỹ năng tàng hình của tôi không qua được ánh mắt sắc bén của nàng.

Hoàng Hoa đang vô cùng tức giận, hồi sáng nàng câu dẫn Tà Huyết thất bại khiến nàng thấy rất mất mặt, nên buổi tối nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sắp đặt một cái bẫy mê hoặc để chờ tên này nhảy vào.

Vậy mà suốt buổi tối hắn ta mất tăm mất tích, nàng đi qua phòng hắn thì cũng không thấy đâu cả.

"Hừ, tên này dám nửa đêm sử dụng kỹ năng tàng hình đi ra ngoài làm việc mờ ám, phải phạt thật nặng mới được."

"Chẳng lẽ mình lại không hấp dẫn bằng mấy nữ sinh?" - Hoàng Hoa tự hỏi trong đầu, tên Tà Huyết này nửa đêm ra ngoài, chắc chắn là đi nhìn lén nữ sinh trong học viện.

"Còn chưa chịu hiện hình sao?" - Hoàng Hoa bực mình nói.

Tôi chưa kịp cởi áo choàng tàng hình ra thì nàng đã phất tay lên, một bàn tay to lớn màu vàng xuất hiện trong không khí, chụp thẳng về phía tôi.

Tôi bị bàn tay tóm lấy, kéo bay lại gần Hoàng Hoa.

"Ta đã nói với đệ thế nào, sao đệ còn dám đi nhìn trộm nữ học viên." - Hoàng Hoa âm trầm hỏi, giọng rét lạnh vô cùng.

"Học tỷ bớt giận, đệ chỉ đi dạo phía sau núi, tuyệt đối không phải đi nhìn lén nữ sinh." - Tôi oan uổng vô cùng, thực sự tôi không có bất cứ ý đồ gì với các nữ sinh. Nếu có ý đồ thì cũng là ý đồ với mấy vị học tỷ mới đúng.

"Đệ cảm thấy lý do này đáng tin sao?" - Hoàng Hoa nhìn tôi cười lạnh không ngừng, hôm nay mà không cho nàng câu trả lời hợp lý thì e rằng khó sống.

"Không phải tỷ có quả cầu sự thật sao? Tỷ dùng nó để kiểm tra là được." - Cái khó ló cái khôn, tôi chợt nhớ ra Hoàng Hoa có một bảo vật có thể minh oan cho mình.

"Tốt, tỷ sẽ cho đệ tâm phục khẩu phục."

Hoàng Hoa lấy ra một quả cầu pha lê, thứ này thực chất chỉ là một quả cầu bình thường chứ không phải bảo vật gì cả.

Bảo vật thật sự có thể phân biệt đúng hay sai, nói thật hay nói dối chính là đôi mắt của nàng.

"Đệ cầm lấy."

"Có phải vừa nãy đệ đi nhìn lén nữ sinh đúng không?"

Hoàng Hoa âm thầm sử dụng kỹ năng Mắt Sự Thật của nàng, đôi mắt nàng phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Nàng chăm chú quan sát Tà Huyết, không rời mắt khỏi hắn dù chỉ một giây.

"Tuyệt đối không phải, đệ không đi nhìn trộm nữ sinh." - Tôi quyết liệt trả lời, cái quả cầu kia chắc dựa vào cảm xúc của người bị hỏi để đưa ra kết quả đúng sai.

"Sóng linh hồn ổn định, vậy là nói thật. Vậy tên này đã đi đâu nhỉ?"

Hoàng Hoa điều khiển quả cầu pha lê phát ra ánh sáng xanh lá.

"Thấy chưa, đệ tuyệt đối không làm mấy việc hạ lưu như đi nhìn trộm nữ sinh." - Tôi chính khí bừng bừng nói ra.

"Vậy đệ đã đi đâu vào lúc nửa đêm nửa hôm như thế này?" - Hoàng Hoa chất vấn.

"Đệ thực sự chỉ đi dạo sau núi." - Tôi bình tĩnh trả lời, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất hòng qua mặt món bảo vật kia.

Hoàng Hoa nhìn chăm chú Tà Huyết, vẫn thấy hắn khí định thần nhàn, không hề có dấu hiệu là đang nói.

"Chẳng lẽ mình trách oan cho hắn thật, nửa đêm ra ngoài đi dạo, thật là khó tin."

Nhưng không phát hiện được điểm nào bất thường, Hoàng Hoa điều khiển quả cầu lóe ánh sáng xanh, rồi đem cất quả cầu đi.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]