Nguyệt Quang đi vào một căn phòng bằng đá ở kế bên tẩm cung của nàng.
Bên trong căn phòng được bày biện rất nhiều hương án, là bàn thờ của các vị Hồ Đế đời trước đã chết dưới Thiên Kiếp.
Một bên khác là hơn mười bức tượng hồ ly nhiều màu sắc cao khoảng một mét, chúng là tượng của các Yêu Đế độ kiếp thành công, hóa thành Chân Linh phi thăng đến Yêu Vực.
Ở một góc khác là một bức tượng hồ ly cao ba mươi trượng, toàn thân tỏa ra ánh bạc, khí chất cao quý lạnh lùng, bức tượng được làm vô cùng sống động, giống như nó có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Nguyệt Quang lấy ra một viên đá màu bạc đặt vào lỗ lõm trước trán bức tượng hồ ly, sau đó tay nàng bắt pháp quyết, đánh ra hơn mười đạo ánh sáng chui vào bên trong đầu của bức tượng.
Toàn thân bức tượng rung động, sau đó lắc lắc người, trong phút chốc biến từ một bức tượng đá thành một con Nguyệt Hồ có bộ lông màu bạc.
Nó chính là Cửu Nguyệt Thần Nữ ở Yêu Vực, Chân Linh Cửu Vĩ Thần Hồ.
"Nguyệt Quang tham kiến Tổ Mẫu!" - Nguyệt Quang quỳ xuống trước mặt hồ ly, dập đầu quỳ bái.
"Con đứng lên đi, có việc gì mà con liên lạc với ta vậy?" - Từ trong miệng Cửu Vĩ Thần Hồ phát ra âm thanh du dương êm ái, giống như tiếng suối chảy trong rừng, vô cùng êm tai.
"Thưa Tổ Mẫu, bảy ngày trước con liên lạc với người vì Hồ Tộc chúng ta và Hổ Tộc phát sinh tranh đấu. Con muốn nhờ người ra tay trợ giúp."
"Nhưng bây giờ Hổ Tộc đã bị người khác tiêu diệt." - Nguyệt Quang kính cẩn trả lời.
"Bị kẻ khác diệt tộc rồi? Là kẻ nào ra tay?" - Cửu Vĩ Thần Hồ ngạc nhiên hỏi.
"Con liên lạc với Tổ Mẫu cũng là vì chuyện này. Là do Huyết Thiên Ma của Ma Vực trợ giúp chúng ta, bây giờ hắn đang ở trong tẩm cung của con."
"Huyết Thiên Ma? Tại sao hắn lại tới Linh Ma giới, ở đây đâu có tài nguyên gì quý giá? Nhưng tại sao hắn lại ở trong phòng của con, hắn thấy con xinh đẹp nên muốn cậy mạnh cưỡng bức con sao?" - Cửu Vĩ Thần Hồ âm trầm hỏi.
"Không, là con mời hắn tới, hắn với Hổ Tộc không thù không oán, nhưng lại vì Hồ Tộc mà diệt Hổ Tộc, con chỉ muốn đền ơn hắn ta." - Nguyệt Quang ngượng ngùng trả lời.
"Con thích hắn ta sao?" - Cửu Vĩ Thần Hồ nở nụ cười quỷ dị hỏi.
"Có...có lẽ vậy..." - Gương mặt Nguyệt Quang đỏ bừng, Yêu Tộc cường giả vi tôn, nữ tử Yêu Tộc lựa chọn đối tượng song tu dựa trêи thực lực, nếu đủ mạnh thì sẽ được rất nhiều cô gái chú ý tới, còn nếu yếu đuối thì sẽ bị khinh bỉ, trở thành thức ăn.
"Vậy thì tốt nhất con quên chuyện này đi, Huyết Thiên Ma nổi danh tàn ác, ở Ma Vực có rất nhiều cô gái bị hắn lừa gạt hại chết, tên này tới Linh Ma giới nhất định lòng mang ý xấu, không phải thứ tốt đẹp gì, ta sẽ giúp con đuổi hắn đi." - Cửu Vĩ Thần Hồ nhẹ giọng khuyên bảo, trong mắt nàng thì Nguyệt Quang chỉ là đứa cháu gái trẻ người non dạ, vẫn chưa hiểu sự đời.
"Không thể nào, con đã quan sát hắn rất kỹ, trông hắn rất ngốc, không giống kẻ cùng hung cực ác, hơn nữa hắn cũng có vẻ rất thích con, ánh mắt của hắn nhìn con rất say mê." - Nguyệt Quang liền biện minh thay cho Tà Huyết.
"Rất ngốc? Con nói gì vậy? Huyết Thiên Ma sao lại ngốc được, hắn ta là một gã đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, mặc trường bào màu đỏ, tay cầm quạt xếp, lưng đeo Huyết Ma Kiếm mới đúng chứ. Hoặc là hắn cố tình thay đổi hình dạng để lừa gạt con thôi, đừng để vẻ ngoài của lũ Thiên Ma đánh lừa. Nếu con muốn kết hôn thì sau khi phi thăng tới Yêu Vực, ta sẽ tìm cho con một phu quân tốt." - Cửu Vĩ Thần Hồ lắc lắc đầu, không cho là đúng, tiếp tục khuyên bảo.
"Nhưng thực sự trông hắn rất ngốc nghếch, chân thành, không giống như là giả dạng...." - Nguyệt Quang nói lí nhí, nàng vẫn cảm thấy tin tưởng Tà Huyết.
"Dẫn ta đi gặp hắn xem, có thể có gì đó nhầm lẫn." - Cửu Vĩ Thần Hồ cũng cảm thấy khó hiểu.
"Con sẽ mở pháp trận ảo ảnh lên ngay." - Nguyệt Quang liền đánh ra vài đạo pháp quyết.
Giữa không gian trong phòng xuất hiện một màn hình ánh sáng, bên trong là hình ảnh tẩm cung của Nguyệt Quang. Hình ảnh Tà Huyết cũng xuất hiện bên trong.
"Sao mình lại ở đây nhỉ? Vừa nãy còn ở bên ngoài đại điện cơ mà." - Tôi vỗ vỗ đầu mình, có vẻ tôi lại vừa bị thất thần, Ác Quỷ Máu bị thương khiến linh hồn của tôi không hoàn chỉnh, thường xuyên đờ người.
"Đúng rồi, là Nguyệt Quang dẫn mình tới phòng của nàng." - Suy nghĩ một lúc thì tôi cũng nhớ được chuyện gì xảy ra.
"Nhưng Nguyệt Quang đi đâu rồi nhỉ?" - Tôi bắt đầu ngó nghiêng quan sát khắp căn phòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng vị nữ đế xinh đẹp.
"Đây là giường của Nguyệt Quang sao?" - Tôi liền leo lên giường nằm thử, tấm nệm trêи giường giống như hoàn toàn làm bằng lông thú, khi nằm lên có cảm giác mềm mại dễ chịu, còn có mùi thơm ngát nữa.
"Thật thơm..."
Tà Huyết nằm luôn trêи giường, khuôn mặt mơ mộng nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp. Mà không hề biết có hai cô gái đang âm thầm quan sát hắn.
Ở bên phòng bên cạnh Nguyệt Quang ngượng đỏ mặt, nàng thấy Tà Huyết lấy trộm quần áo của nàng cho lên mũi ngửi.
"Tên ngốc này thật là..." - Nguyệt Quang lẩm bẩm trong miệng.
"Không phải Huyết Thiên Ma." - Cửu Vĩ Thần Hồ nhíu nhíu mày nói.
"Hắn là Ma Quỷ, chính xác là một loài Quỷ Máu, một giống loài sinh sống ở Thế giới Bóng Tối."
"Ma Quỷ? Quỷ Máu? Sao con chưa bao giờ nghe tới loài này?" - Nguyệt Quang thắc mắc hỏi.
"Ta cũng chưa gặp chúng ở thế giới thật bao giờ, chỉ từng nhìn thấy vài tên Quỷ Vương trong Tranh Minh Đại Địa mà thôi." - Cửu Vĩ Thần Hồ đáp lời.
"Tranh Minh Đại Địa là ở đâu vậy Tổ Mẫu?" - Nguyệt Quang hiếu kỳ hỏi, nàng luôn muốn biết thêm về Yêu Vực, nhưng các Chân Linh Hồ Yêu rất kín miệng, không bao giờ nói cho nàng biết.
"Khi nào con tu luyện tới Chân Linh kỳ thì sẽ biết chuyện này, còn bây giờ không phải lúc thích hợp." - Cửu Vĩ Thần Hồ nhẹ giọng nói, nhưng dường như nàng không muốn giải thích nhiều.
"Còn tên Ma Quỷ kia con nên tránh xa hắn, nếu hắn trợ giúp Hồ Tộc thì con gả một nữ yêu tướng cho hắn, rồi đuổi hắn đi là được." - Cửu Vĩ Thần Hồ nói tiếp.
"Vậy con phải làm sao bây giờ? Con muốn mượn sức hắn trợ giúp Hồ Tộc lớn mạnh." - Nguyệt Quang lo lắng hỏi, nàng vẫn rất thích Tà Huyết.
"Dù hắn đã giúp đỡ Hồ Tộc, nhưng lòng hắn nghĩ gì chúng ta không biết được, con cũng không nên dựa dẫm vào hắn ta. Con tự suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất con nên làm theo phương pháp ta nói, sau đó chăm chỉ tu luyện, sớm ngày phi thăng tới Yêu Vực, không nên bỏ quá nhiều công sức vào việc khuếch trương thế lực mà chậm trễ việc tu hành."
Sau đó Cửu Vĩ Thần Hồ đi lại bệ đá, năng lượng trêи người nàng nhạt dần, trở lại thành một tượng đá như cũ.
"Bái biệt Tổ Mẫu." - Nguyệt Quang quỳ lạy trước bức tượng, sau đó nàng đứng dậy, trong lòng nặng trĩu suy tư.
"Tổ Mẫu nói vậy thì mình biết làm sao bây giờ..."
"Đành cãi lời người vậy..." - Nguyệt Quang lẩm bẩm trong miệng.
Ở bên kia phòng Tà Huyết đang ngủ ngon lành, hắn đã lưu lạc ở bên ngoài một tháng, cùng bầy hổ chém giết khiến tinh thần của hắn mệt mỏi.
Nguyệt Quang chậm rãi bước vào phòng, bây giờ nàng chỉ mặc một bộ áo lụa mỏng như cánh ve, phía bên trong là một chiếc yếm mỏng màu bạc, bộ quần áo mỏng manh đó không thể che phủ những đường cong mềm mại uyển chuyển trêи thân thể nàng.
"Chàng ngủ rồi sao?" - Nguyệt Quang chậm rãi đi lại gần Tà Huyết, dùng tay lay lay hắn rồi nhẹ giọng hỏi.
"Nếu chàng ngủ rồi thì thôi vậy." - Nguyệt Quang định đi ra ngoài thì bàn tay của nàng bị Tà Huyết giữ lại.
"Tất nhiên là ta chưa ngủ rồi." - Tà Huyết liền ôm lấy cơ thể của Nguyệt Quang, đè nàng xuống giường.
Mùi hương ngọt ngào từ người Nguyệt Quang khiến ɖu͙ƈ vọng trong lòng Tà Huyết dâng trào, sôi lên sùng sục như dung nham nóng bỏng.
"Chàng thật hư hỏng." - Nguyệt Quang cười e thẹn, cố gắng đẩy Tà Huyết ra, nhưng nàng dùng sức rất yếu, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Tà Huyết dùng tay bứt đứt tấm dây lụa mảnh mai quấn quanh eo của Nguyệt Quang, hắn nhanh nhẹn cởi bộ áo mỏng của nàng, dùng bàn tay xoa nắn hai quả đào chín mọng, dù cách một lớp vải, nhưng Tà Huyết vẫn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, khiến hắn mải mê xoa nắn.
Đôi mi của Nguyệt Quang nhắm nghiền, cái miệng nhỏ yêu kiều phát ra âm thanh rêи rỉ mê người, Nguyệt Quang để mặc cho Tà Huyết nhào nặn thân thể nàng.
"Nàng thật đẹp!" - Tà Huyết say mê nói, hai mắt hắn nhìn chằm chằm lên từng tấc da thịt của Nguyệt Quang, săm soi như sói đói nhìn cừu nhỏ.
"Nhưng mà ta có vài chuyện muốn nói với nàng, thực sự ta không phải Huyết Thiên Ma gì cả, ta là Ác Quỷ Máu, một sinh vật đem lại tai họa."
"Như nàng thấy đấy, ta tới Hỏa Hồ Tộc thì Hỏa Hồ Tộc bị Liệt Nham Hổ Tộc tấn công, ta tới Nguyệt Hồ Tộc thì Hồ Tộc và Hổ Tộc khai chiến."
"Trước đó ta tới Thiên Ma cung thì Thiên Ma cung bị lục phái liên thủ tấn công. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng những tai họa luôn luôn xuất hiện. Một hai lần có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng chúng luôn xuất hiện nên đây không phải ngẫu nhiên nữa."
"Ta chỉ định giúp Hồ Tộc một chút, sau đó sẽ rời đi." - Tà Huyết đắn đo một lúc rồi nói một tràng dài.
"Vậy sao? Thϊế͙p͙ biết rồi, nhưng theo lời chàng nói thì chưa chắc chàng đã là sinh vật gây ra tai họa, nếu không có chàng thì Hồ Tộc và Hổ Tộc vẫn sẽ phát sinh chiến tranh."
"Nhờ chàng mà rất nhiều tỷ muội của thϊế͙p͙ bình an, hơn nữa chàng còn tặng bọn thϊế͙p͙ nhiều tài nguyên như vậy, khiến thϊế͙p͙ rất cảm động."
"Thϊế͙p͙ thấy chàng là sinh vật đem lại may mắn mới đúng." - Nguyệt Quang dùng tay kéo Tà Huyết nằm đè lên người nàng, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai hắn.
"Nàng không sợ ta đem đến những tai họa khác cho Hồ Tộc sao?" - Tà Huyết vô cùng bất ngờ khi nghe Nguyệt Quang nói.
"Thϊế͙p͙ không sợ, thϊế͙p͙ cảm thấy nếu chàng ở lại đây, thì Hồ Tộc sẽ phát triển mạnh mẽ, trở thành Yêu Tộc mạnh nhất Linh Ma giới." - Nguyệt Quang tràn ngập lòng tin vào Tà Huyết.
"Vậy chỉ còn chuyện cuối cùng, ta có rất nhiều vợ, có lẽ sau này còn có thêm nhiều người vợ nữa."
"Ta biết việc này rất ích kỷ, ta không có gì để biện minh cả, nếu nàng cảm thấy không chấp nhận được thì chúng ta nên dừng lại, ta không muốn lừa dối nàng." - Tà Huyết rắn răng nói, hắn chuẩn bị tinh thần bị Nguyệt Quang ném văng ra khỏi phòng.
"Thϊế͙p͙ biết rồi, nhìn mấy cô gái bên cạnh chàng, và ánh mắt chàng nhìn thϊế͙p͙ thì thϊế͙p͙ đã biết được điều này. Không sao cả, chỉ cần tròn tim chàng có một khoảng nhỏ dành cho thϊế͙p͙ là được." - Nguyệt Quang vẫn dịu dàng nói chuyện, không có vẻ gì là tức giận.
"Hôn thϊế͙p͙ đi, thϊế͙p͙ muốn đêm nay chàng là của thϊế͙p͙..." - Nguyệt Quang táo bạo ôm chặt lấy cổ Tà Huyết, chủ động hôn hắn.
Tà Huyết cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thoải mái hưởng thụ thân thể ôn nhu mềm mại trong lòng.