Chương 263: Vực sâu tăm tối

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

"Ai da...suýt chút nữa là bị sét đánh chết rồi." - Tà Huyết suýt xoa than thở.

Hắn dùng tinh thần kiểm tra cơ thể, toàn thân hắn cháy đen, những mảng thịt chết khét lẹt bám ngoài thân thể, nhưng những vết thương đều đã biến mất.

Hắn đứng dậy gỡ những tảng thịt chết ra khỏi người, sau đó nhìn xung quanh.

Một phần tư Thiên Quỷ thành bị Lôi Kiếp tẩy lễ, san bằng thành bình địa, Linh Quỷ Điện của Luyện Hồn môn hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một cái hố sâu to tướng.

"Mình chuồn thôi, phá hoại thế này thì tiền đâu mà đền cho khổ chủ."

Tà Huyết lắc lắc đầu, hắn hoàn toàn không ngờ Thiên Đạo lại ác như vậy, chỉ là hồi sinh một người liền sử dụng ra Thiên Phạt, hắn đoán là do lần trước Ác Quỷ Máu trêu chọc Thiên Đạo, nên lần này mới bị cô ta trả thù.

"Thật xin lỗi mấy khổ chủ, nhưng nhà cửa của các ngươi là bị Thiên Đạo phá hủy, các ngươi tìm nó tính sổ đi, đừng tìm ta." - Tà Huyết lẩm bẩm vài câu, sau đó hóa thành một đám mây máu bỏ chạy về phía U Minh Ma Vực.

Vài tháng sau hắn đã đi sâu vào khu vực của Hung Thú, lúc này hắn mới dừng lại, mở ra Không Gian Di Động bế Quỳnh Dao ra ngoài.

Tà Huyết lại đặt tay lên trán Quỳnh Dao, truyền năng lượng máu vào người nàng.

Chỉ mấy giây sau Quỳnh Dao mở mắt tỉnh lại, nàng hơi nheo mắt nhìn Tà Huyết.

"Huyết lang, tỷ tỷ sao rồi, huynh hồi sinh tỷ tỷ thành công không?" - Vừa thức dậy Quỳnh Dao liền hỏi về Lãnh U.

"Đã thành công, nhưng ta không chắc nữa."

Tà Huyết lại mở không gian đem Lãnh U ra ngoài.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" - Quỳnh Dao thấy Lãnh U thực sự đã sống lại, có thân thể máu thịt thì vô cùng mừng rỡ, ôm chầm lấy Lãnh U.

"Cô là ai!" - Lãnh U thét lên, vô cùng sợ hãi đẩy Quỳnh Dao ra.

Hành động này khiến Quỳnh Dao đờ người vài giây, nhưng rất nhanh lại khôi phục.

"Muội là Quỳnh Dao đây, tỷ đã ngủ rất rất lâu, muội cũng đã trưởng thành nên tỷ không nhận ra muội đúng không?" - Quỳnh Dao nở nụ cười thân thiện.

"Muội là đứa bé được tỷ cứu trong thí luyện nhập môn đây, tỷ cố nhớ lại xem."

Lãnh U nhìn Quỳnh Dao một lúc, dường như đang cố gắng nhớ lại.

"Tôi không quen cô, đừng lại gần tôi." - Nhưng sau một lúc thì Lãnh U vẫn không nhớ được gì cả.

Chỉ đến khi Lãnh U nhìn cái Tà Huyết ở phía sau lưng nàng thì nàng mới hết sợ.

Nàng chạy tới ôm chầm lấy hắn.

"Chủ nhân, cô ta là ai vậy?" - Lãnh U ôm chặt lấy Tà Huyết, nũng nịu hỏi hắn.

"Quỳnh Dao là muội muộn của nàng, nàng vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi tiếp đi." - Tà Huyết vừa nói vừa lấy ra một viên ngọc máu đút vào miệng Lãnh U, sau đó đặt tay lên trán nàng, giúp nàng chìm vào giấc ngủ.

Quỳnh Dao yên lặng nhìn tất cả, sau khi Lãnh U ngủ rồi thì mới lên tiếng hỏi.

"Huynh đã làm gì tỷ tỷ vậy? Sao tỷ ấy lại như thế này."

"Ta cũng không chắc nữa, ta sử dụng một cỗ diễm thi làm cơ thể mới cho Lãnh U, ta đã chỉnh sửa vẻ ngoài thân thể giống với Lãnh U trong quá khứ."

"Ta cũng tái tạo lại linh hồn, biến Tử Hồn của Lãnh U thành Sinh Hồn, một lần nữa giúp nàng ấy sinh ra ý thức. Nhưng ta không thể tái tạo lại được ký ức."

"Nên bây giờ có ba trường hợp xảy ra, một là Lãnh U đã thực sự hồi sinh, chỉ là mất đi ký ức."

"Hai là Lãnh U thực sự đã chết đi từ lâu, ta chỉ tạo ra một cỗ thân thể và một linh hồn giống với Lãnh U, nàng ta có một ý thức hoàn toàn mới. Là một người khác, không phải tỷ tỷ của nàng."

"Ba là người ta hồi sinh thực chất là cỗ diễm thi kia, còn Lãnh U thì đã thực sự chết đi."

Tà Huyết nói ra ba khả năng, hắn cũng không biết trường hợp nào mới là đúng.

"Thật xin lỗi, việc hồi sinh người chết quá mức khó khăn, ta đã không hoàn thành được lời hứa với nàng." - Tà Huyết áy náy nói.

"Huynh đừng nói như vậy, muội tin tỷ tỷ đã sống lại, chỉ là mất đi ký ức thôi, tỷ ấy chắc không sao đâu." - Quỳnh Dao lắc đầu, dùng một ngón tay chạm lên môi Tà Huyết, không cho hắn nói nữa.

"Nhưng mà chúng ta đang ở đâu vậy?" - Quỳnh Dao lúc này mới nhận ra nàng đang ở một nơi xa lạ, khắp nơi là một loại cây gai góc đen nhánh.

Còn phía trước mặt là một cái khe sâu không thấy đáy giống như miệng của một con ác ma khổng lồ, phía dưới không có lấy một tia sáng, chỉ có một màu đen kịt tăm tối.

"Bây giờ ta sẽ trợ giúp nàng tìm U Long Thảo, chúng ta đi thôi."

"Ác Quỷ Biến Hình!"

"Con Mắt Của Quỷ Máu!"

Tà Huyết nói xong liền hóa thành hình dạng ma quỷ, ôm chặt lấy Quỳnh Dao nhảy vào U Minh Ma Vực.

"Vút!! Vút!!" - Tiếng gió rít qua qua tai giống như tiếng ma quỷ gào khóc, làm Quỳnh Dao sợ hãi.

Nàng liền ôm chặt lấy Tà Huyết.

"Huyết lang, đây là U Minh Ma Vực sao?"

Hai mắt Tà Huyết lóe lên huyết quang, trông vô cùng đáng sợ.

"Đúng vậy, phía dưới cái khe này là U Minh Ma Vực." - Tà Huyết gật đầu trả lời.

Tốc độ rơi của hai người càng lúc càng nhanh, những cơn gió sắc như dao cạo, cứa vào da thịt.

Tà Huyết liền lấy Huyết Linh Châu ra ngoài, tạo ra một lồng phòng hộ bao bọc hắn và Quỳnh Dao vào bên trong.

Sau khi rơi tự do như vậy hơn một giờ thì tốc độ rơi của hai người dần chậm lại. Thêm một lúc nữa thì không gian trở nên vô cùng rộng lớn chứ không còn lại cái khe núi, hai người giống như đi đến một thế giới khác.

Tà Huyết đảo cánh trêи không trung, giang rộng đôi cánh liệng theo hình vòng xoáy để triệt tiêu bớt tốc độ, cuối cùng chậm rãi chạm chân xuống mặt đất.

U Minh Ma Vực vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không có ánh mặt trời, ánh sáng ở đây do một số loài thực vật tạo ra, âm u le lói.

"Lân Tinh Hoa!" - Quỳnh Dao vui vẻ reo lên, chạy lại một gốc cây.

Cây hoa này chỉ cao bằng bàn tay, đóa hoa màu xanh lam, trêи những cánh hoa tỏa ra những đốm sáng lam nhạt lấp lánh đẹp mắt.

Quỳnh Dao lấy ra một cái thuổng và một chiếc hộp lớn, nhẹ nhàng bứng cả cây hoa và đất cát xung quanh, cho vào trong hộp, đậy nắp lại rồi cất vào túi trữ vật.

"Bạch Cốt Hoa." - Vừa thu thập xong Quỳnh Dao lại nhìn sang một hướng khác.

Một cây hoa trắng toát, có thân cây giống như những đốt xương, cành lá như bàn tay còn bông hoa thì không khác gì xương sọ. Đặc biệt là cây hoa này mọc trêи một bộ xương màu xám, dài hơn mười mét.

Quỳnh Dao đi lại gần, dùng phi kiếm cắt chém ra khối xương mà cây hoa mọc lên, sau đó cũng đem cất vào một cái hộp.

Còn Tà Huyết thì lục lọi xung quanh, nơi này có khá nhiều xác khô của tu sĩ Cổ Ma và Tiên Linh, nhưng lại không có xác của Hung Thú hay Yêu Thú.

"Hừm! Là bị té chết, có vẻ như pháp bảo phi hành của mấy tên này mất tác dụng khi đến đây."

Tà Huyết lượm mấy thanh pháp bảo vỡ vụn nằm toán loạn trêи mặt đất, đưa ra kết luận.

Hắn cũng lục lọi mấy cái túi trữ vật của những xác chết, nhưng phần lớn là do thời gian quá dài, đồ vật bên trong khi vừa lấy ra ngoài liền biến thành bụi.

Cũng có một hai cái xác mới, nhưng bên trong túi trữ vật cũng không có gì nhiều, chỉ có vài lọ đan dược và mấy pháp bảo thấp kém.

Quỳnh Dao vẫn mải mê thu thập linh thảo, các loại thảo dược trong này đều có tuổi thọ vài ngàn năm trở lên, có cả những cây đã vài vạn năm.

Do có rất nhiều tu sĩ bị té chết ở đây, cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng, giúp chúng sinh trưởng rất tốt.

Tà Huyết cũng giúp Quỳnh Dao thu thập hết số linh thảo, đều là linh thảo âm thuộc tính đã tuyệt tích bên ngoài, nếu đem đi bán sẽ có giá trị vô cùng to lớn.

Mất hơn ba ngày Quỳnh Dao mới hái hết linh thảo, được hơn ba ngàn cây.

"Huyết lang, chúng ta giàu to rồi, ba ngàn cây linh thảo này nếu đem bán thẳng cho lão Thiên Quỷ thì cũng phải được vài trăm vạn cực phẩm ma thạch, còn nếu muội dùng chúng để luyện dược thì sẽ luyện được hàng ngàn viên đan dược, lúc đó có thể bán được hàng ức (một trăm triệu) ma thạch. Còn nếu để lại sử dụng thì không đến ngàn năm muội sẽ tiến giai Độ Kiếp Hậu Kỳ, lúc đó sẽ không yếu hơn huynh đâu. " - Quỳnh Dao vui vẻ đến nỗi quên hết mọi thứ, nàng hoàn toàn không ngờ nơi này lại là một siêu cấp bảo tàng như vậy, vừa đến cửa đã nhặt được vô số linh thảo.

"Nàng vui là được rồi, chúng ta tiếp tục đi tìm U Long thảo thôi." - Tà Huyết thấy Quỳnh Dao vui vẻ thì cũng cảm thấy vui vẻ.

Khi hai người chuẩn bị đi tìm hang ổ của U Minh Ma Long thì đột nhiên Tà Huyết cảm thấy có nguy hiểm.

Nếu là bình thường hắn sẽ ngay lập tức tránh né, nhưng lần này hắn không làm như vậy được.

Hắn giang rộng đôi cánh ra che chắn, hai tay ôm chặt lấy Quỳnh Dao.

"Phanh!" - Một ngọn gai đen ngòm xuyên toa trong bóng tối, đâm thẳng vào lưng Tà Huyết.

"Huyết lang!" - Quỳnh Dao hoảng sợ hét lớn, nàng tế ra Tiểu U kiếm phóng về phía kẻ đánh lén, nhưng vừa bay ra thì Tiểu U kiếm mất linh, rơi luôn xuống đất.

"Ta không sao, nàng tự bảo vệ bản thân, nơi này Ma Bảo không sử dụng được đâu."

Nói xong Tà Huyết triệu hồi hai thanh kiếm lên tay, sử dụng Huyết Linh Châu tỏa ra huyết quang, chiếu sáng xung quanh.

Thân hình của con quái vật ẩn trong bóng tối cũng lộ diện.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]