Chương 289: Phấn Hồng

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Tà Huyết lăn lộn trêи mặt đất, toàn thân bị khói đen dày đặc bao phủ, hai mắt trợn trừng.

Máu điên cuồng phun ra từ tai và hốc mắt.

"Mình không được chết..." - Tà Huyết lăn lộn, điên cuồng suy nghĩ cách thoát khỏi hiểm cảnh.

"Đúng rồi! Là nó!" - Khi sự sống chỉ còn treo trêи sợi chỉ, thì Tà Huyết linh quang chợt lóe, hắn nhớ ra hắn có một món bảo vật rất mạnh.

Nhưng đã rất lâu rồi hắn không sử dụng, đến nỗi quên luôn là hắn có món bảo vật này.

"Huyết Linh Châu!" - Tà Huyết lấy ra Hộp Lưu Trữ, triệu hồi bảo vật Huyết Linh Châu ra ngoài.

Ngay lập tức hắn truyền năng lượng vào bên trong viên ngọc, tạo ra lồng năng lượng màu đỏ bao phủ cơ thể vào bên trong. Năng lượng của Huyết Linh Châu cũng lan tỏa khắp cơ thể hắn, tiêu trừ âm khí màu đen.

"Hộc! Hộc! Mém chết ngạt." - Tà Huyết thở dốc liên tục, hít lấy từng ngụm không khí.

Hắn nắm chặt Huyết Linh Châu trong tay, truyền năng lượng vào bên trong.

Viên ngọc tỏa sáng rực rỡ, chiếu ra những trùm năng lượng đỏ máu bắn về phía con Âm Hồn đang gào thét.

Thân thể Âm Hồn như băng gặp lửa, huyết quang chiếu đến đâu thì thân thể nó tan chảy đến đó, hóa thành khói đen tiêu tán.

Ở phía bên ngoài trận pháp sắc mặt Khô Cốt trở nên vô cùng khó coi.

"Sao có thể như vậy chứ?" - Tên Cốt Ma không tin vào mắt mình, cạm bẫy hắn sắp đặt đã rất thành công, dụ tên Huyết Ma kia vào trong trận pháp, từ từ luyện hóa hắn.

Vậy mà chỉ một giây sau thế cuộc lại nghịch chuyển.

"Âm Ảnh Triều Tịch!" - Khô Cốt quyết định tự bạo trận pháp, giết chết tên Huyết Ma.

"Vù...vù...vù..." - Âm khí màu đen trong pháp trận điên cuồng xoay chuyển, hội tụ về trung tâm như lốc xoáy, điên cuồng xoay tròn.

Cơn lốc càng lúc càng mạnh, hóa thành cuồng phong, cuốn mọi thứ vào trung tâm.

"Ầm!!" - Cuối cùng lốc xoáy nổ tung, sóng xung kϊƈɦ lan ra bốn phương tám hướng, thổi bay cả sương mù trong Quỷ Vụ Lâm, khiến khu rừng trở nên sáng sủa.

Khi năng lượng của vụ nổ hoàn toàn tản đi thì thân ảnh Tà Huyết xuất hiện trở lại, hắn được bao phủ trong màn máu, lông tóc không bị hao tổn gì.

"Không thể nào!" - Khô Cốt liền xoay đầu bỏ chạy, túi trữ vật của hắn bị mất, trận pháp cũng đã bị hủy, ở lại chiến đấu chỉ có một con đường chết.

"Muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu." - Âm thanh của Tà Huyết vang lên từ phía sau, giống như tử thần đòi mạng.

Một vệt sáng đỏ lóe qua không gian, cắt đôi thân thể Khô Cốt thành hai.

"Thần Hồn Thất Đoạn!" - Khô Cốt trước khi chết liền thi triển thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.

Thân thể hắn ta nổ tung, ở giữa vụ nổ là một Thần Hồn màu đen giống như tên Cốt Ma, nhưng nhỏ hơn rất nhiều.

"Phân!" - Thần Hồn màu đen rít lên, biến thành bảy đốm đen bay về bảy hướng khác nhau, chỉ cần một phần còn sống thì Khô Cốt sẽ có thể đoạt xá trọng sinh.

"Mịa!" - Tà Huyết chửi tục một câu, sau đó bay theo những đốm đen.

Huyết Linh Châu liên tục phóng ra những tia huyết quang, bắn vào những đốm đen, nhưng do những phân hồn bay về những hướng khác nhau, nên Tà Huyết không thể diệt sạch chúng được, vẫn để cho hai tia phân hồn chạy trốn.

Tà Huyết cố gắng đuổi theo một tia phân hồn, sau một giờ truy đuổi thì cũng tiêu diệt được nó.

"Chết tiệt! Vẫn để cho một tên chạy thoát!" - Tà Huyết lầm bầm chửi rủa.

"Đành vậy, nhưng hắn ta cũng đã bị thương cực nặng, thân thể bị diệt, linh hồn bảy phần mất sáu, chí ít phải vài ngàn năm mới hồi phục, lúc đó mình có khi cũng rời khỏi thế giới này, trở về Thế Giới Máu rồi." - Tà Huyết tự an ủi bản thân, vứt chuyện này ra khỏi đầu.

"Bây giờ mình đã biết đại bản doanh của Huyết Quan nằm ở đâu, nhưng tổ chức này có ba tên Độ Kiếp kỳ trấn giữ, với tình hình trước mắt e rằng không đủ sức để tiêu diệt chúng."

"Quay trở về vậy, từ từ rồi tiêu diệt chúng sau, mấy con dê béo đó cũng chưa biết mình là ai."

Tà Huyết đành bay trở về cung điện của Quỳnh Dao ở Quỷ Linh Điện.

Ở một nơi cách xa hơn vạn dặm.

Bên trêи một ngọn núi khổng lồ ngập tràn xương trắng. Có một tòa ma cung khổng lồ được xây dựng hoàn toàn từ xương, bốn phía cung điện âm u lạnh lẽo, từng con Âm Hồn bay qua bay lại, gào thét đòi mạng.

Bên trong một gian phòng khách, hai lão nhân già nua khô đét đang ngồi đánh cờ với nhau. Trông hai lão giả này giống y như xác ướp, da thịt khô quắt, xương cốt nhô cao. Trêи bàn cờ những quân cờ đều làm từ bạch cốt và hắc cốt, trông rất ghê rợn.

"Loẹt xoẹt!" - Không gian bên trong đại sảnh đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ, một tia phân hồn màu đen xuất hiện.

"Xin lão tổ cứu mạng!" - Khô Cốt thảm thiết van xin

Một lão giả buông quân cờ xuống, nhìn về phía tia phân hồn.

"Ha...la...ha...la...ha..." - Âm thanh kỳ quái vang lên từ miệng ông ta.

Bàn tay ông ta lóe sáng đen, phóng ra một quả cầu năng lượng, bao phủ tia phân hồn vào bên trong.

Khô Cốt dần dần ngưng thực lại, biến thành một Thần Hồn, mặc dù mờ nhạt trong suốt, nhưng vẫn tốt hơn vừa nãy rất nhiều.

"Đa tạ nội tổ cứu giúp!" - Khô Cốt quỳ lạy lão giả liên tục.

"Khô nhi, ngươi làm sao vậy? Chỉ là ra ngoài lịch luyện vài năm, sao lại bị đánh đến nỗi bảy hồn mất sáu?" - Huyền Cốt lão tổ lên tiếng hỏi, gương mặt không mấy vui vẻ.

"Tôn nhi bị kẻ địch phục kϊƈɦ giăng bẫy, thân hãm tuyệt cảnh nên phải thi triển bí thuật chạy trốn giữ mạng." - Khô Cốt gương mặt tràn ngập đau khổ bẩm báo.

"Vô dụng! Huyền Minh Giới sắp sửa mở ra rồi, lão phu cho ngươi ra ngoài lịch luyện, tặng ngươi một đống ma bảo hộ thân."

"Vậy mà ngươi không những bị người đánh cho suýt chết, ma bảo cũng mất sạch, còn mặt mũi trở về đây sao?" - Huyền Cốt lão tổ lên tiếng mắng chửi.

"Tôn nhi biết tội, xin lão tổ tha mạng." - Khô Cốt hoảng sợ dập đầu lia lịa.

"Nếu không phải ngươi là con trai duy nhất của Minh Cốt, thì ta một chưởng giết ngươi rồi, cha ngươi tài giỏi như vậy, không hiểu sao lại sinh ra một đứa con vô dụng như ngươi?" Huyền Cốt lão tổ chửi xối xả, Minh Cốt là cháu trai của lão, đệ nhất thiên tài của Cốt Ma tộc, hơn vạn năm liền tu thành Độ Kiếp kỳ, nhưng thiên tài yểu mệnh, đã chết trong một di tích thượng cổ.

Chỉ để lại đứa con trai độc nhất là Khô Cốt, vốn dĩ tên Khô Cốt cũng xem như là thiên tài, được Huyền Cốt lão tổ trọng điểm bồi dưỡng, mặc dù chưa tu thành Độ Kiếp kỳ, nhưng cũng là Đại Thừa Kỳ đỉnh phong. Nhưng lần này hắn quá xui xẻo, đụng trúng con quái vật là Tà Huyết, nên bị đánh cho suýt chết, từ nay về sau e rằng không ngóc đầu lên nổi.

Huyền Cốt lão tổ lấy ra từ túi trữ vật một bộ xương màu đen, cốt xương lóng lánh như hắc ngọc, dù chỉ là một bộ xương nhưng lại tỏa ra uy áp mạnh mẽ, không hề thua kém Độ Kiếp kỳ sinh vật.

"Đại ca, không lẽ huynh định..." - Bạch Cốt lão yêu ở kế bên nhìn thấy hành động của Huyền Cốt lão tổ thì định lên tiếng ngăn cản.

Nhưng lời chưa nói hết thì đã bị Huyền Cốt chặn họng.

"Hắn là cháu ruột của ta, đệ hiểu chứ?" - Huyền Cốt lão tổ truyền âm.

Nghe vậy Bạch Cốt lão yêu không nói thêm gì nữa.

Bộ xương đen này chính là xác của Minh Cốt, hắn ta bị Quỷ Hồn hút mất hồn phách, thi thể được đồng tộc mang về.

Huyền Cốt lão tổ liền đem thi thể cháu trai luyện thành một bảo vật truyền thừa, muốn ban cho kẻ có công với Cốt Ma tộc.

Nhưng hôm nay chắt nhi của lão bị người đánh trọng thương, ngoài mặt lão tức giận mắng chửi, nhưng trong nội tâm lại đau xót vô cùng. Con trai của lão chết sớm, cháu trai cũng chết sớm, chỉ còn đứa chắt duy nhất là Khô Cốt.

"Đại ca đã nói vậy thì ta không hiểu cũng phải hiểu, nhưng đại ca đã phá gia quy, vậy cũng nên bồi thường một chút cho ta chứ?" - Bạch Cốt lão yêu biết không thể ngăn cản liền thuận nước đẩy thuyền, muốn kiếm một ít chỗ tốt.

"Chuyện này tính sau đi." - Huyền Cốt lão tổ truyền âm đáp lời.

"Khô Cốt, nhìn cho rõ đi, đó là di thể của cha ngươi."

"Bây giờ ngươi thân xác đã bị hủy, ta cho phép ngươi đoạt xá di thể sống lại. Nhưng ngươi phải nhớ, từ nay về sau hành sự phải cẩn thận, tuyệt đối không được phạm sai lầm nữa, nếu không thì ta cũng không cứu nổi ngươi." - Huyền Cốt lão tổ lớn tiếng răn dạy.

"Tôn nhi hiểu rõ." - Khô Cốt dập đầu bái lạy.

"Nhập vào đi, ta và thúc tổ của ngươi sẽ trợ giúp ngươi luyện hóa thân thể này." - Huyền Cốt nghiêm giọng nói.

Khô Cốt liền chui vào bộ xương màu đen.

"Bạch Cốt, đệ giúp ta một tay." - Huyền Cốt nhìn sang đệ đệ của lão.

"Hi...ha...ma...la...ca...hô...mô...lô...gia..." - Một tràng âm thanh chú ngữ khó hiểu vang lên từ miệng hai lão giả.

Cả căn phòng văng vẳng tiếng Âm Hồn khóc lóc nỉ non, khói đen mịt mờ.

"Lạch cạch lạch cạch!" - Bộ xương đen run rẩy liên tục, va chạm với sàn nhà tạo ra âm thanh rợn người.

"Hô..." - Hai lão giả liên tục thi pháp, truyền ma khí vào bên trong bộ xương, trợ giúp Thần Hồn của Khô Cốt đoạt xá.

Ba ngày sau thì tiếng khóc rêи của Âm Hồn cũng dần tan biến, khí đen cũng tản đi. Hai lão giả ngồi khoanh chân trêи ghế, móc ra đan dược bổ sung tinh nguyên.

"Đa tạ lão tổ cứu mạng." - Bộ xương đen chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu bái lạy.

"Cút đến Lãnh Hồn Động bế quan ngàn năm, tu vi chưa khôi phục không được phép ra ngoài." - Huyền Cốt lão tổ lại lên giọng mắng nhiếc.

"Tôn nhi chấp nhận hình phạt." - Khô Cốt lần nữa bái lạy, sau đó liền muốn đi ra ngoài.

"Chậm đã! Cầm lấy thứ này, thiếu chủ Cốt Ma tộc mà không có ma bảo sẽ rất mất mặt." - Huyền Cốt lão tổ lấy ra từ túi trữ vật một thanh kiếm xương, ném về phía Khô Cốt.

"Giờ thì cút đi cho khuất mắt lão phu."

"Đa tạ lão tổ ban ơn." - Khô Cốt lần nữa bái lạy, lượm lấy thanh kiếm rồi đi ra ngoài.

"Đại ca thật thiên vị, Khô Cốt phạm sai lầm huynh không những không trách phạt, mà lại còn ban hai chí bảo cho hắn." - Bạch Cốt lão yêu càu nhàu.

Huyền Cốt phất phất tay.

"Hài...hắn dù vô năng cỡ nào thì vẫn là cháu ruột của ta..."

"Hơn nữa ta sẽ không thiên vị."

Huyền Cốt lão tổ lấy ra một trận bàn.

"Phấn Hồng đó sao? Lão phu có chuyện muốn bàn giao, con mau tới chỗ ta đi." - Huyền Cốt nói vào trận bàn.

"Vâng thưa lão tổ." - Một âm thanh nhu hòa mềm mại truyền ra từ trận bàn.

Nửa tiếng sau một thiếu nữ xinh đẹp, mặc một bộ váy màu hồng thướt tha đi vào đại điện. Nàng có mái tóc đen mượt, mắt ngọc mày ngài, đôi môi như cánh sen hồng.

Nàng mặc dù rất xinh đẹp, nhưng dáng người lại hơi gầy, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, giống như vừa ốm dậy.

"Tham kiến nhị vị lão tổ! Không biết hai người gọi con có việc gì?" - Phấn Hồng cung kính thi lễ.

"Khô Cốt vừa lịch luyện trở về, bị người khác đả thương, có lẽ phải mất ngàn năm mới có thể khôi phục."

"Ta phong con làm Thánh Nữ Khô Lâu Điện, từ nay mọi việc lớn nhỏ giao cho con phụ trách." - Huyền Cốt lão tổ thở dài.

"Khô Cốt biểu ca bị thương sao? Là kẻ nào làm, con phải đi thăm huynh ấy." - Phấn Hồng nghe xong không mấy vui mừng vì được đề bạt, ngược lại tràn ngập tức giận.

"Đừng nhắc đến tên vô dụng đó nữa.."

"Việc Huyền Minh Giới cũng sẽ giao cho con phụ trách, hai lão già bọn ta chữa thương cho Khô Cốt hao tổn tinh nguyên, cũng sẽ bế quan vài trăm năm."

"Mọi việc trong tộc đều giao hết cho con, đừng làm bọn ta thất vọng..."

"Đa tạ bá tổ tin tưởng, tôn nhi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng." - Phấn Hồng dập đầu bái lạy.

"Bình đan dược và pháp bảo này ta ban cho con, sau khi xử lý xong Huyền Minh Giới thì con hãy sử dụng nó thử đột phá Độ Kiếp kỳ." - Huyền Cốt lão tổ lấy ra một lọ thuốc và một tấm khiên màu đen ban cho Phấn Hồng.

Vốn dĩ hai món này lão định đợi Khô Cốt lịch luyện trở về thì ban cho hắn, để hắn đột phá Độ Kiếp kỳ, ai ngờ hắn không có phúc phần này.

"Đa tạ lão tổ ban ân!" - Phấn Hồng lại dập đầu bái lạy.

"Giờ con lui ra lo sự vụ đi, ta phải bế quan rồi, không có chuyện quan trọng đừng làm phiền ta." - Huyền Cốt lão tổ phất phất tay.

"Tôn nhi cáo lui."

Phấn Hồng chậm rãi đi ra ngoài, cánh cửa đại điện cũng liền đóng lại.

"Ha ha ha, đại ca trước giờ luôn luôn công bằng chính trực, tiểu đệ rất khâm phục, rất khâm phục." - Bạch Cốt lão yêu lớn tiếng cười, Phấn Hồng chính là cháu gái của lão.

"Hừ!" - Huyền Cốt lão tổ chỉ hừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]