Hai người Đông Nhất và Hồng Nhị vẫn đang chờ ở bên ngoài trận.
"Sao?" Đông Nhất và Hồng Nhị cùng phát hiện ra cái gì đó, liền quay lại đằng sau. Chỉ thấy có một bóng ngươi to lớn đồ sộ ở vùng tối đen cạnh mạch nước ngầm đang từ từ bước tới.
Một thân hình cao lớn cỡ hai tầng lầu. Điều này nói rõ rằng kẻ đang tới không phải người bình thường. Hơn nữa, kẻ đó còn không che giấu yêu khí mạnh liệt của mình mà để mặc nó tràn ngập ra...Đôi mắt xanh lục kia còn mang theo cả ý vị cao cao tại thượng nữa.
"Ngươi là ai?" Hồng Nhị quát.
Đông Nhất thì lại cẩn thận nói: "Yêu tộc. Tốt nhất là ngươi mau rời đi. Bây giờ chúng ta không muốn giết yêu quái."
"Các ngươi không muốn giết yêu quái. Nhưng ta thì lại muốn giết các ngươi." Long Kình đại yêu đầy vẻ thong dong. Đó là một loại thong thả có được khi thực lực vượt xa đối phương.
"Giết người?"
Đông Nhất và Hồng Nhi cùng biến đổi sắc mặt.
"Các ngươi muốn trách thì trách tên nhãi Kỷ Ninh kia đi." Long Kình yêu vương vừa nói xong thì một kiếm lớn màu đen có lửa cháy vàng kim bay thẳng tới hai người Hồng Nhị.
"Kỷ Ninh?" Đông Nhất và Hồng Nhị lập tức cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Nhưng phải đối mặt với thanh kiếm đang bay tới thì hai người bọn họ cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đỡ đòn.
"Ừ."
Nữ tử đầu trọc áo choàng đen Hồng Nhị vung tay ra. Lập tức có một cái dây lụa màu đỏ xẹt qua trời cao. Khi bay trên không trung, cả dải lụa như hóa thành một con Huyết Long, phát ra tiếng rồng ngâm, quấn thẳng tới thanh kiếm màu đen.
"Cố định." Đông Nhất chỉ về phía xa xa. Hàn Sát liền phủ thẳng tới để đóng băng thanh kiếm màu đen.
"Uỳnh!"
Thanh kiếm màu đen với khí thế như chẻ tre chém tan hai con Huyết Long. Ngọn lửa màu vàng ở mặt ngoài thanh kiếm tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt...dễ dàng xua tan Hàn Sát. Rồi trong nháy mát, nó liền bay thẳng tới trước mặt nữ tử đầu trọc áo choàng đen Hồng Nhị.
"Làm sao có thể như vậy được!" Hồng Nhị liền nhón chân một cái. Cả người hóa thành đường sáng lùi ra sau, trong tay cũng xuất hiện một cái chuông màu đồng thau.
Bỗng nhiên, ngọn lửa màu vàng kim ở mặt ngoài thanh kiếm màu đen phình to ra. Uỳnh, ngọn lửa màu vàng kim này xẹt qua người nữ tử Hồng Nhị trong nháy mắt. "Không!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hồng Nhị phát ra tiếng kêu giữa ngọn lửa màu vàng kim rồi cả thân thể bị thiêu rụi thành tro tàn. Thậm chí cả thần hồn cũng bị thiêu cháy không còn tồn tại nữa.
"Đây là Địa Hỏa nào đây?" Đông Nhất bị dọa tới hoảng hồn.
"Sư muội!" Ở trong trận, Hồng Diệp chân nhân vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài thì vội vàng. "Đông Nhất. Sư muội của ta bị làm sao vậy?"
"Ha ha ha, Địa Hỏa ư?" Long Kình yêu vương cười với vẻ lạnh lùng. "Đây là Nguyên Hỏa!"
Đông Nhất thật sự hoảng sợ.
Ở trong trận, sắc mặt của Hồng Diệp chân nhân cũng thay đổi.
Nguyên Hỏa?
Nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài của ngọn lửa thì đúng là rất khó phân biệt. Dù sao thì Địa Hỏa cũng đã chia ra làm trăm loại. Mà màu vàng, màu trắng, màu xanh biếc...màu gì cũng có. Nên dựa vào vẻ bề ngoài thì không thể phân biệt nổi. Mà Nguyên Hỏa...lại là loại Nguyên Hỏa được Quy Xà Nguyên Thần sinh ra nên có uy lực rất lớn. E là phải có Địa Hỏa ở ba cấp đầu thì mới có thể liều mạng được.
"Nàng đã chết. Bây giờ ngươi cũng chết nốt đi." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Long Kình yêu vương liền điều khiển pháp bảo phi kiếm chém thẳng tới.
Thanh phi kiếm thiên giai này là thứ hắn may mắn kiếm được. Với địa vị của hắn thì việc kiếm được một pháp bảo thiên giai cũng không khó khăn lắm...Tuy hắn không thật hiểu cách dùng phi kiếm. Nhưng do đã thanh Nguyên Thần đạo nhân nên pháp bảo do hắn sử dụng có thể mang theo 'Nguyên Hỏa' có uy lực to lớn ngang với Thần Ma luyện thể thi triển thần thông.
"Lần trước thì gặp phải tên đệ tử Hắc Bạch Học cung thi triển bí thuật thần niệm. Lần này lại gặp được một Nguyên Thần đại yêu. Làm sao mà ta xui xẻo đến vậy!" Đông Nhất tái mét mặt, cắn răng một cái. Trong nháy mắt cả người hóa thành một đường sáng màu đỏ máu.
Vèo!
Hắn đã chạy tới tận phía xa xa. Tốc độ này cũng làm Long Kình đại yêu có chút kinh ngạc.
"Đáng tiếc thật đấy. Ta đã bày đại trận phong cấm khóa không ra rồi." Long Kình yêu vương lắc đầu cười. Hắn vừa cất bước cũng đã vượt qua mười dặm rồi.
...
Trong khi Long Kình yêu vương còn đang đuổi giết Đông Nhất, Hồng Diệp chân nhân ở trong mê trận cũng đang mang vẻ mặt khó coi.
"Sư muội đã chết sao?"
"Nguyên Thần đại yêu?"
Giữa màn sương mù, Hồng Diệp chân nhân cắn răng một cái, trong tay xuất hiện một cái thoi dài màu đen. Cái thoi màu đen này tỏa ra hơi thở tà ác từ xa xăm. Đây chính là một món kỳ bảo chuyên dùng để trốn chạy mà Hồng Diệp chân nhân kiếm được khi lưu lạc mạo hiểm bên ngoài. Ở thời đại Thần Ma nó có tên là 'Cửu Thiên Thập Địa Độn Quang Thoi'. Một khi thi triển ra thì người dùng sẽ có tốc độ nhanh khủng khiếp. Mà lực đánh vào của mũi nhọn trên thoi dài này cũng cực kỳ kinh người. Kể cả một ngọn núi đồ sộ cũng sẽ bị nó dễ dàng xuyên qua.
Nhưng mỗi lần thi triển thì lực lượng ẩn chứa trong Cửu Thiên Thập Địa Độn Quang Thoi sẽ biết mất hết luôn. Phải cần mười năm nữa thì mới có thể khôi phục.
"Đành phải vậy." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Hồng Diệp chân nhân.
Vù vù.
Thoi dài màu đen tá ác nhanh chóng phóng to. Cả người hắn chui vào trong cái thoi.
Rầm rầm!
Cái thoi dài màu đen lập tức hóa thành đường sáng nhanh tới kinh người. Mê trận nho nhỏ kia về cơ bản là không thể ảnh hưởng tới cái thoi này chút nào, dễ dàng bị xuyên qua...Cái thoi dài màu đen hóa thành một đường sáng nhanh như tia chớp xuyên thẳng qua tầng tầng núi đá rồi sau đó đâm thẳng vào đại trận phong cấm làm cho sóng gợn không ngớt.
Bụp! Cái thoi đâm thủng qua.
Rồi sau đó nó nhanh chóng biến mất ở xa xa trên vùng đất hoang vu.
Đông Nhất đang muốn chạy trốn thì gặp phải tầng sóng của đại trận phong cấm. Hắn lập tức tuyệt vọng vì dù đã thử tấn công hai lần thì vẫn không làm gì được đại trận phong cấm này.
"Ngươi không trốn thoát được đâu." Long Kình yêu vương liền xuất hiện ở phía bên. Chỉ thấy hai đường râu rồng hiện ra. Nguyên Hỏa đang cháy trên râu rồng bao phủ lấy Đông Nhất.
Đông Nhất lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tuy rằng hắn cũng có bảo vật hộ thân nhưng cũng chỉ là thứ cầm cự trong thời gian ngắn. Nếu đã không thoát khỏi đại trận phong cấm này thì trước sau gì cũng chỉ có một chữ chết!
"Muốn trách thì trách tên nhãi Kỷ Ninh ấy." Long Kình yêu vương cười đầy lạnh lẽo. "Các ngươi chính là món ăn khai vị đó. Ồ? Vậy mà có một tên chạy được sao? Cái thoi dài kia là bảo bối gì mà có tốc độ nhanh vậy?"
Với kiến thức của hắn thì cũng chưa bao giờ nghe tới tên bảo vật 'Cửu Thiên Thập Địa Đội Quang Thoi' truyền lại từ thời đại Thần Ma kia.
"Vì sao phải trách tên Kỷ Ninh?" Đông Nhất giận dữ thét lên. "Chết thì cũng phải để ta nhắm mắt."
Long Kình yêu vương kinh ngạc nhìn người tu tiên trước mặt: "Chẳng lẽ ngươi không biết kẻ trong trận kia chính là tên nhãi Kỷ Ninh sao?"
"Kẻ ở trong trận là Kỷ Ninh?"
Đông Nhất trợn trừng mắt.
Việc này...
Nếu sớm biết kẻ ở trong trận là Kỷ Ninh thì chắc chắn hắn sẽ chẳng nói tới câu thứ hai mà bỏ chạy luôn cho rồi. Khi trước sáu huynh đệ bọn hắn phối hợp mà còn thua dưới tay huynh đệ Kỷ Ninh thì bây giờ hắn sao dám tự tin đi giải quyết Kỷ Ninh đây? Nhưng cũng vì ngay từ đầu Kỷ Ninh không hề nói câu nào.
"Thật đáng hận. Kỷ Ninh! Kiếp này ta thua trong tay ngươi nhưng kiếp sau ta nhất định sẽ quay lại!" Đông Nhất lộ ra vẻ điên cuồng. Uỳnh! Ngay trước khi râu rồng vừa quấn tới thì cả người hắn đã nổ tung.
Biết rõ đối phương là Nguyên Thần đạo nhân nên hắn cũng sẽ không muốn để Nguyên Hỏa thiêu chết mình. Bởi vì Nguyên Hỏa đã thiêu là thiêu luôn cả thần hồn.
Đây chính là hồn phi phách tán!
Nếu tự sát chết thì bản thân vẫn còn được đi đầu thai!
"Chết thật dứt khoát." Long Kình yêu vương cũng không quan tâm lắm. Hắn vung tay lên thu lại toàn bộ pháp bảo mà Đông Nhất để lại. Hắn cũng chẳng thèm xem xét mà động chân một cái bay thẳng về chỗ đám Kỷ Ninh.
*****
Kỷ Ninh vẫn đang khoanh chân ngồi. Từng dòng Địa Hỏa bị hắn hút vào trong Tử Phủ liên tục. Tốc độ hút đã trở nên cực kỳ nhanh, làm Thanh Thanh và Mộc Tử Sóc ở bên phải hú vía.
""Sư huynh như thế nào vậy? Có việc gì không đấy?" Mộc Tử Sóc lo lắng.
"Chủ nhân muốn tăng tốc độ trồng Địa Hỏa lên." Thanh Thanh cũng đang nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh đúng là đang làm vậy.
Qua ba ngày, hắn đã hấp thu được khá nhiều Địa Hỏa. Vừa rồi đám người Hồng Diệp chân nhân tới phá trận nên Kỷ Ninh mới bắt đầu tăng tốc độ nuốt Địa Hỏa.
"Cuối cùng thì lượng Địa Hỏa đã đủ rồi." Kỷ Ninh không quan tâm tới những thứ khác.
"Ngưng!"
Trong không gian Tử Phủ, vô số ngôi sao, Nguyệt Thố, Kim Ô đều bắn ra vô số tia sáng chói chiếu thẳng xuống đảo Địa Hỏa. Địa Hỏa như được vùng đất đắp lên. Toàn bộ Địa Hỏa nhanh chóng thẩm thấu lên đám phù văn làm những phù văn này chuyển sang màu vàng.
Xẹt!
Trên đảo Địa Hỏa, một ngọn lửa màu vàng lớn lên.
"Thành công rồi." Kỷ Ninh thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Khi vừa mở mắt ra nhìn sư đệ và tiểu Thanh, Kỷ Ninh cảm thấy trán và phía sau lưng của mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Ở giai đoạn cuối, đúng là mình đã hấp thu Địa Hỏa một cách liều mạng. Biên độ hấp thu nhanh tới mức cực kỳ nguy hiểm. Như thể đang khiêu vũ trên dây thép vậy. Không ngờ lại vẫn có thể khống chế được. Nhưng do ở bên ngoài có Nguyên Thần đại yêu nên Kỷ Ninh đàng phải làm vậy.
"Sư huynh. Ở bên ngoài có chuyện gì vậy?" Mộc Tử Sóc liền hỏi. "Ta phát hiện ra Hồng Diệp chân nhân trong mê trận đã bỏ chạy mất rồi. Ở bên ngoài cũng chẳng có chém giết gì."
"Là Long Kình." Kỷ Ninh nói giọng trầm thấp.
"Long Kình?" Thanh Thanh kinh hãi nói. "Chẳng lẽ là Long Kình đại yêu lần trước? Ta vừa mới nghe thấy bên ngoài có người nói 'Nguyên Hỏa'. Chẳng lẽ Long Kình đại yêu đã đột phá thành Nguyên Thần đại yêu rồi sao?"
Kỷ Ninh gật gật đầu.
Thanh Thanh và Mộc Tử Sóc lập tức cảm thấy phát lạnh.
Khác với Hồng Diện chân nhân, Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đều là người mới rời khỏi môn phái nên kinh nghiệm rất ít. Bảo vật hộ thân trên người cũng chỉ là thứ do sư phụ tặng cho chứ không có kỳ bảo nào như 'Cửu Thiên Thập Địa Độn Quang Thoi'.
"Đại trận phong cấm của hắn vẫn là pháp bảo địa giai." Kỷ Ninh truyền âm nói. "Tuy bây giờ hắn đã là Nguyên Thần đại yêu. Có thể lấy 'nguyên lực' cấp độ Nguyên Thần để sử dụng...nhưng uy lực của đại trận phong cấm thì vẫn có hạn. Nếu như chúng ta dùng hết sức thì vẫn có thể phá vỡ nó."
"Sư huynh. Ta có một khôi lỗi hộ thân do sư phụ ban tặng. Nó có khả năng bộc phát ra chiến lực tầm cỡ Nguyên Thần đạo nhân. Hẳn là có thể phá được đại trận. Nhưng khôi lỗi hộ thân này lại cũng chỉ có thể chiến đấu trong khoảng thời gian mười cái hô hấp. Sau mười cái hô hấp là khôi lỗi này thành đống vụn ngay. Bởi vì nó được tạo ra bằng tài liệu rất bình thường." Mộc Tử Sóc nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Kỷ Ninh cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Sư phụ Điện Tài tiên nhân cũng chỉ ban cho mình hai bảo vật hộ thân. Vậy mà sư phụ Quỳnh Hoa đạo nhân của Mộc Tử Sóc kia lại đúng là cực kỳ yêu quí đệ tử. Hơn nữa trong đạo khôi lỗi...có một vài khôi lỗi nghịch thiên có thể chiến đấu vượt cấp. Sư đệ có được bảo vật hộ thân như vậy cũng là lẽ bình thường.
"Ha ha ha..." Tiếng cười hùng hồn vang lên. "Tên nhãi Kỷ Ninh. Lần trước ngươi kiêu ngạo đắc ý như thế có nghĩ tới ngày hôm nay không? Tích lũy vạn năm của ta một khi mà bộc phát ra thì có thể đột phá thẳng lên giai đoạn Nguyên Thần. Hiện tại có thể dễ dàng giết ngươi hơn rất nhiều."
"Giết ta? Khi trước đang đánh nhau mà ngươi còn chạy nhanh như thế." Kỷ Ninh nói với âm thanh lạnh lùng. "Tuy bây giờ ngươi đã trở thành Nguyên Thần đạo nhân. Nhưng cũng chỉ mới đột phá, e là thực lực cũng không tăng quá nhiều. Ta vẫn có cách để giết ngươi như trước! Thứ mà đệ tử Hắc Bạch Học cung ta thông thạo nhất chính là chiến đấu vượt cấp."
"Hắc Bạch Học cung?" Long Kình yêu vương hơi kinh hãi nhưng rồi lập tức cười đầy lạnh lẽo.
Hắn có Thần Ma luyện thể, có thần thông.
Mà hắn lại có thiên phú đặc biệt cộng thâm là Nguyên Thần đại yêu thì sao phải sợ một tên Vạn Tượng chân nhân này?
"Hiện tại ngươi rời đi thì còn có thể giữ lấy một cái mang. Nếu không..." Kỷ Ninh nhìn ra phía bên ngoài. Ở ngoài trận, Long Kình đại yêu đáng đứng đó. Đối với những người có thần thức như hai người bọn họ thì mê trận cũng vô dụng.