“Tôi đối với mấy cái này không hiểu, chỉ là nhìn qua một chút tư liệu từ trên sách, thuật nguyền
rủa, cũng là một loại pháp thuật, giống Thái Lan Hàng Đầu Thuật, cũng là một loại nguyền rủa.
Bình thường họ đều thi pháp từ xa, dùng pháp lực trói buộc đối phương, nghe nói Vu sư
phương tây lúc tác pháp thường xuyên dùng. Pháp thuật môn phái Đông Nam Á nhiều hay ít
đều chịu ảnh hưởng bởi phương tây, có cái còn là Trung Tây kết hợp.
Giống đồng hồ pháp thuật Lãnh Ngọc hay dùng, còn có một số pháp khí mới lạ, đều là đồ vật
pháp thuật phương tây. Tuy nhiên thuật nguyền rủa tại phương tây đã rất cổ lão rồi, tự thành
một phái, tôi cũng không hiểu rõ.”
Kỳ Thần nghe đến đó, nói: “Tôi coi trên TV, thường xuyên nhìn thấy cái gì mà Ai Cập Pharaoh
nguyền rủa, là loại này hở?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy làm sao bây giờ, có lấy lên không, cũng không thể ở đây chờ Lãnh Ngọc
tới?”
“Tốt nhất vẫn là đừng nên động chạm hắn.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ mười ba viên bảo thạch
khảm nạm trên vách quan: “Những hòn đá này tuyệt đối không phải là tùy tiện bày ở đây, nếu
như di động, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, hay là cứ vất vả ở lại đây trông coi chút đi.”
Tạ Vũ Tình vừa muốn nói gì, đột nhiên nghe được một trận lá cây vang động, vội vàng dùng
đèn pin chiếu qua. Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh một nam một nữ từ phía sườn núi đối diện đi
xuống, bị đèn pin chiếu, theo bản năng dùng tay che mặt.
“Ai?”. Tạ Vũ Tình lớn tiếng hỏi, kết quả hai người không trả lời.
Tạ Vũ Tình quay sang, nhìn Diệp Thiếu Dương, hạ giọng nói: “Bọn hô sợ ánh sáng, không phải
là quỷ chứ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô khùng hả, ở đâu ra nhiều quỷ như vậy! Lại nói có tôi ở đây, quỷ
dám đến, nó muốn chết?”
Chờ hai người đến gần, Tạ Vũ Tình mới nhìn rõ, đó là đôi sư huynh muội vừa quen biết hôm
nay, Dương Thần Vũ và Lý Đồng.
Ban ngày bị Diệp Thiếu Dương làm nhục một phen, hai người này một mực không có xuất
hiện, lúc tối đột nhiên ở đâu ra, chắc cũng là vì phục sinh Hạng Tiểu Vũ mà tới.
Hai người đi thẳng đến trước hầm mộ, nhìn Diệp Thiếu Dương, Dương Thần Vũ nói: “Chuyện
lúc trước, tạm thời không đề cập nữa, bọn ta tới cứu sư thúc, chí ít mục đích của chúng ta nhất
trí, cũng là vì đối phó Vương Mạn Tư.”
Diệp Thiếu Dương cũng không phải người mang thù, nghe hắn nói như vậy, cũng hết giận hơn
phân nửa, lại nói trước mắt cũng đúng lúc cần bọn họ hỗ trợ, nhẹ gật đầu: “Các ngươi xem một
chút đi, làm thế nào có thể phục sinh hắn.”
Hai người cùng nhảy xuống hầm mộ, kiểm tra một phen, Lý Đồng nhìn chăm chú mặt Hạng
Tiểu Vũ, cảm khái nói: “Tiểu sư thúc quả nhiên rất đẹp trai, không hổ danh năm đó được xưng
tụng đệ nhất mỹ nam giới pháp thuật Đông Nam.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng hừ một tiếng, không tự chủ được sờ lên cằm mình.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn một cái, tiến vào bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ngươi không phục?”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, thấp giọng nói: “Rõ ràng tôi mới là đệ nhất mỹ nam giới pháp
thuật, mà nhắc tới tôi, thì ngay cả đệ nhị mỹ nam giới pháp thuật cũng không sánh nổi.”
p.s: Thánh tự luyến =)))))))
“Đệ nhị mỹ nam, là ai?”
“Đương nhiên là sư huynh tôi, Đạo Phong.”
Tạ Vũ Tình khóe miệng co giật một chút, nói: “Ủa bảng xếp hạng này ngươi tự xếp đó hả?”
Diệp Thiếu Dương không dám trả lời chính diện.
Tạ Vũ Tình lầu bầu nói: “Hạng Tiểu Vũ là thật đẹp trai, nhìn ảnh chụp rất có khí chất, tuy
nhiên so với Đạo Phong, thật đúng là còn kém xa.”
Nàng không quen biết thân thiết với Đạo Phong, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng nàng
cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc. Nhất là lúc hắn đối phó với Côn Luân phái vây công, khí chất
của hắn lạnh lùng, khí định thần nhàn mà xuất thủ tàn nhẫn, bá khí vang tới cực điểm.
Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói kiểu này, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Đạo Phong, không
phải là người có thể so, phải nói, không có người có thể so với huynh ấy.”
Hai người Dương Thần Vũ kiểm tra tình huống Hạng Tiểu Vũ, ngẩng đầu hỏi: “Kim tuyến trên
mười ba tinh vân có phải các ngươi giải khai hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hữu dụng?”
“Đó là khí tức mạch lạc đồ, bây giờ muốn giải trừ nguyền rủa, nhất định phải dựa theo trình tự
mạch lạc đồ kích hoạt mười ba tinh vân. Tuy nhiên trình tự này không cố định, chúng ta cũng
không biết lúc ấy bọn họ bố trí như thế nào, ngươi có nhớ không?”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương lập tức khó xử, lúc ấy sợi tơ giăng khắp nơi, nhìn qua như là
một cục đay rối, mình chỉ lo dỡ bỏ, đừng nói không có chăm chú nhìn, cho dù có nhớ, cũng căn
bản không nhớ được.
Tạ Vũ Tình nói: “Ta trước đó có chụp hình, cho ngươi xem một chút.”
Lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh chụp, đưa tới bọn họ.
Dương Thần Vũ tường tận xem xét hồi lâu, ghi ở trong lòng, đưa di động lại cho Tạ Vũ Tình,
nói với Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta bây giờ sẽ động thủ giải chú, ngươi rời xa một chút.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong không nói gì, vẫy vẫy tay gọi Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần cùng đi
đến bên cạnh, cách mộ huyệt xa mấy chục mét mới dừng lại.
Tạ Vũ Tình nói: “Đây là ý gì?”
“Giới pháp thuật cùng giới luyện võ không khác nhau lắm, mỗi môn phái đều có sở trường
riêng của mình, lại có quan hệ cạnh tranh, bởi vậy khi tác pháp, nếu như dùng chính đặc thù thủ
pháp của bản môn mình, sẽ không hi vọng bị người ngoài nhìn thấy, miễn cho bị sao chép.”
Tạ Vũ Tình nghe xong, không hiểu nói: “Vì cái gì ngươi mỗi lần tác pháp lại không tránh
người khác?”
“Mao Sơn không có truyền thống này!” Diệp Thiếu Dương trả lời rất thẳng thắn, mang theo
một loại cảm giác kiêu ngạo: “Pháp thuật nội môn Mao Sơn mà có người nhìn một lần liền học
được, vậy tư cách người đó cũng dữ lắm!”
Trong hầm mộ sau lưng sáng lên các loại quang hoa, linh lực bắn ra bốn phía, Diệp Thiếu
Dương cũng không quay đầu lại, bằng thực lực của hắn, căn bản không cần thiết phải trộm
nghệ, người ta đã yêu cầu, mình cũng sẽ không hủy quy củ.
Đợi một hồi lâu, chỗ có quang hoa nhạt dần, lại một lát sau, sau lưng truyền đến thanh âm
Dương Thần Vũ, mời bọn họ qua.
Diệp Thiếu Dương trở lại hầm mộ, định thần nhìn, chỉ thấy mười ba viên “Bảo thạch” trên quan
tài đều hòa tan, chất lỏng thuận phía dưới chảy đến dưới đáy quan tài, hội tụ tại trung tâm đỉnh
đầu Hạng Tiểu Vũ, tựa hồ từng chút thẩm thấu tiến vào thân thể của hắn.
Còn lại một ít, Hạng Tiểu Vũ vẫn nằm ngửa mặt hướng lên trên, hai tay nắm cái pháp khí hình
ấm kia.
“Thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Chuyện so với trong tưởng tượng chúng ta phức tạp hơn nhiều.” Dương Thần Vũ nói, chỉ pháp
khí trong tay hắn: “Hắn trúng nguyền rủa Dis (*), linh hồn và nhục thân đều bị phong ấn, muốn
cứu tỉnh hắn, trước tiên cần phải giải trừ lực lượng nguyền rủa này.”
Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Ngươi nói cái gì, nguyền rủa gì?”
“Dis.” Lý Đồng tiếp lời: “Dis nằm trong Địa Ngục Chi thần tông giáo phương tây, thường
xuyên được dùng trong thuật nguyền rủa, Tam Thần Miếu chúng ta là Trung Tây kiêm tu, có
học tập một chút thuật nguyền rủa. Nguyền rủa Dis, là một loại nguyền rủa hung tàn nhất, nhục
thân và linh hồn đối thủ bị nguyền rủa đều bị khốn trụ, nếu như không biết pháp môn, căn bản
không có biện pháp giải khai, vĩnh thế không được siêu sinh.”
(*) Dis (Dite): một trong nhiều tên gọi của Âm phủ. Xuất hiện trong tác phẩm Thần Khúc
(tiếng Ý: Divina Commedia – là một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri kể
lại chuyến đi của Dante qua Hoả ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường
(Paradisonhưng ở một tầng sâu hơn, nó đại diện, một cách ngụ ngôn hoá, hành trình của linh
hồn hướng về Thiên Chúa) và tác phẩm Aeneis (tiếng Hy Lạp: Aeneidos – là sử thi tiếng Latinh
do Virgil sáng tác vào giữa năm 29 TCN và năm 19 TCN. Sử thi kể về câu chuyện anh hùng của Aeneas
– một người thành Troy – hành trình đến Ý, nơi ông trở thành tổ tiên của người
Roma). Dis chỉ “Thành của người chết”, tồn tại ở tầng 6 của 9 tầng địa ngục, tường ngoài do
Đọa Thiên Sứ (Furies và Medusa) thủ vệ. Trong “Thần Khúc”, Dis đồng thời cũng là danh
xưng của Satan và lãnh thổ của hắn.
Dis vô cùng nóng, tồn tại để trừng phạt những kẻ phạm tội lúc còn sống, tỷ như tuyên truyền tà
thuyết dị đoan, kẻ giết người, kẻ tự sát, kẻ không tôn trọng thần linh, kẻ cướp….