Nhuế Lãnh Ngọc như có điều suy nghĩ, không nói tiếng nào.
Diệp Thiếu Dương đem cả sự tình từ đầu đến giờ tổng kết lại một lần, có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện này đúng thật là quay đi quay lại trăm ngàn lần, cuối cùng về chỗ cũ. Manh mối ngay từ đầu là Hạng Tiểu Vũ di tình biệt luyến yêu Đặng Tuệ, sau đó Vương Mạn Tư trả thù, về sau mới biết được không có chuyện gì với Đặng Tuệ, là hai người chủng tộc khác biệt. Hạng Tiểu Vũ đột nhiên mất hết nhân tính, hạ độc thủ với Vương Mạn Tư, thực ra là bị Ngô Tang mê hoặc… Cũng may manh mối chính không thay đổi, mà lại càng ngày càng rõ ràng.”
Về phần tình yêu của bọn họ xảy ra chuyện gì, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng chỉ là cố sự mà thôi, dù sao lắng đọng hơn ba mươi năm, ân ân oán oán, đã sớm nên kết thúc.
Quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đang ngồi không nhúc nhích, biểu lộ rất ngưng trọng, cau mày, thế là khẽ đụng bờ vai của nàng, hỏi: “Em sao thế?”
“Không có gì, chỉ cảm giác cố sự này rất thê mỹ, một pháp sư, một cương thi… Hai người yêu nhau như vậy, cuối cùng lại trở thành một đoạn bi kịch, hơn ba mươi năm vẫn chưa kết thúc.”
Diệp Thiếu Dương không có tâm mơ tưởng, thuận miệng nói: “Loại tình yêu này vốn dĩ từ ban đầu đã là làm tổn thương lẫn nhau.”
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng hơi động, nhìn qua hắn, nội tâm có một loại xúc động bất chợt, suýt chút nữa nói cho hắn biết, hắn là quỷ đồng chuyển thế. Nàng tựa như có một hi vọng, hỏi: “Thiếu Dương, nếu như anh là Hạng Tiểu Vũ, em là Tư Tư, anh sẽ làm gì?”
Sao lại hỏi câu y như Tạ Vũ Tình? Chẳng lẽ mấy em gái đều thích giả thiết như vậy sao?
Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay nàng, cười nói: “Anh không nghĩ tới em cũng hỏi câu phi thực tế này!”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, bắt quỷ cũng là một ngành nghề nguy hiểm, vạn nhất hai chúng ta chết mất một người, vậy phải làm sao?”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, lời Nhuế Lãnh Ngọc nói, mặc dù không hẳn sẽ phát sinh, nhưng cũng không phải không thể, đến lúc đó chỉ còn một người sống, thì phải làm thế nào?
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên suy nghĩ đến vấn đề này, bèn nói: “Nếu anh chết trước, anh sẽ ở Âm Ti chờ em, chờ em chết, chúng ta cùng nhau đi đầu thai. Còn… nếu như em tái giá, anh sẽ để em tự do lựa chọn.”
“Nói như em sẽ gả đi vậy!”. Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy nếu như không có kiếp sau? Nếu như Âm Ti và mọi người đều phản đối, không để chúng ta ở bên nhau, tỷ như Đạo Phong, bị người người xem như là quỷ đồng chuyển thế, nếu chúng ta căn bản không thể ở bên nhau, thì sao?”
Diệp Thiếu Dương mặc dù cảm thấy không thể được nhưng vẫn chăm chú nghĩ, vẻ mặt không khỏi toát ra một tia tuyệt vọng.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đoán được nội tâm của hắn, lạnh lùng nói: “Anh có phải đang nghĩ, đến lúc đó sẽ cách xa em ra, không làm liên lụy em?”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, đã bị nàng đoán ra tâm ý, cũng chỉ đành thẳng thắn, nói: “Nếu quả thật làm liên lụy đến em, anh khẳng định sẽ tự sát, tuyệt đối không làm em khó xử.”
Nhuế Lãnh Ngọc một phát bắt được cổ áo của hắn, căm tức nhìn hắn, dùng ngữ khí băng lãnh nói: “Nhớ kỹ! Cho dù toàn thế giới bỏ rơi anh, em cũng sẽ không bỏ rơi anh. Em không sợ bị liên lụy, dùng một câu buồn nôn nói là, nếu như anh không rời xa em, em nhất định sẽ không buông tay.”
Nếu như anh không rời xa em, em nhất định sẽ không buông tay…
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, cười trả lời: “Quả thực rất buồn nôn, nhưng mà anh sẽ nhớ kỹ lời này!”
Vớt ra mặt dây chuyền từ trong chậu nước, Diệp Thiếu Dương nâng trong tay, lẳng lặng nhìn. Ngô Tang sau khi chết, tình nguyện hồn phi phách tán để đem một hồn một phách phong ấn trong đó, chỉ là vì chờ một ngày nói ra chân tướng, để tiểu Vũ có cơ hội phục sinh.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm khái không thôi, duỗi tay nắm chặt mặt dây chuyền.
Nhuế Lãnh Ngọc hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Đi quỷ vực! Đến Đoạn Hồn Nhai tìm Thiên Hồn Hạng Tiểu Vũ!”
Tuy nhiên dù sao họ cũng đang ở tại khách sạn, không tiện tác pháp đi âm, pháp khí mang theo không đủ, thế là dẫn Dưa Dưa và A Ngốc cùng về nhà.
Đối với A Ngốc, Diệp Thiếu Dương từ đầu đến cuối có một loại cảm giác xa lạ, thân không nổi. A Ngốc đối với hắn —— phải nói đối với bất kỳ người nào cũng đều tỏ ra không quan tâm. Hắn chỉ nghe mỗi Nhuế Lãnh Ngọc. Điểm này cũng làm cho Diệp Thiếu Dương không thích, tuy nhiên còn chưa tới tình trạng ăn dấm (ghen).
Về đến nhà, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc biểu hiện giống như một đôi nam nữ chủ nhân, cùng lục lọi sắp xếp, trải giường chiếu cho A Ngốc.
Đệm giường chăn mền đều là Diệp Thiếu Dương trước đó rảnh rỗi chậm rãi mua thêm, hắn tại Mao Sơn vất vả sinh hoạt, hiện tại có phòng cũng không giống như vậy, ngoại trừ thêm một “cô vợ”, trên cơ bản cái gì cũng có, ngôi nhà cũng bắt đầu trông có sinh khí hơn.
Diệp Thiếu Dương vào nhà trải giường chiếu, lúc cầm gối cho A Ngốc, mới phát hiện ra Nhuế Lãnh Ngọc đang nằm lỳ ở trên giường, không ngừng tìm nhặt thứ gì đó.
“Em làm gì vậy?”. Diệp Thiếu Dương không khỏi hiếu kì hỏi.
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt tái xanh ngồi dậy, đưa mấy sợi tóc dài đến trước mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương tóc ngắn, đương nhiên không thể là chủ nhân của đống tóc dài này.
Ánh mắt Nhuế Lãnh Ngọc quét qua, lại phát hiện thêm một đôi tất nữ ở trên giường, trên mặt in ảnh Dương Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh: “Của anh?”
“Cái này…”
“Nghĩ kỹ rồi giải thích, anh chỉ có một cơ hội.”
“Cái kia, không cần giải thích, nó là của Tuyết Kỳ. Tối hôm qua Tuyết Kỳ ngủ ở đây. A, Tuyết Kỳ đâu?” Diệp Thiếu Dương tìm một lần mới phát hiện Tuyết Kỳ vẫn chưa về nhà.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong càng nổi giận hơn: “Đây không phải giường của anh sao, Tuyết Kỳ tối hôm qua ngủ cùng anh?”
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thổ huyết, vội vàng khoát tay, lắp ba lắp bắp giải thích, Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt mới từ từ hòa hoãn.
“Chờ Tuyết Kỳ về, em sẽ hỏi cô ấy! Nếu như không phải, anh liền chết chắc!”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, dùng giọng hờ hững nói: “Anh còn tưởng rằng em thanh thuần thoát tục, không biết câu nệ tiểu tiết…”
Lời còn chưa dứt liền bị Nhuế Lãnh Ngọc chặn lại, lạnh lùng nói: “Đó là do nam nhân các anh huyễn tưởng! Có nữ nhân nào nhìn giường của nam nhân nhà mình, phát hiện đồ vật của nữ nhân khác mà không nghi ngờ không?”
Diệp Thiếu Dương bị nàng mắng một chập, ngược lại cười, đưa đầu tới gần, mừng khấp khởi nói: “Em vừa nói cái gì, anh là nam nhân nhà em?”
Nhuế Lãnh Ngọc chớp mắt: “Xê ra!”
***
Diệp Thiếu Dương bố trí xong pháp đàn, dặn dò Dưa Dưa và A Ngốc ở lại nhà, cũng đừng đi đâu, sau đó cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi âm, tiến vào Âm Ti, hướng về phía Đoạn Hồn Nhai.
Nước biển cuồn cuộn, từng chút một đánh thẳng vào đá ngầm.
Bên trên một hòn đảo hoang vu, chính giữa ngọn núi kia, mỏm núi đã sụt lở, dưới đáy có một bức tường đổ, tựa hồ trên núi từng có kiến trúc gì nhưng đã bị phá hủy.
Một nam một nữ, còn có một tiểu nữ hài, đứng trên một mỏm đá ngầm tại phương cao nhất của bến tàu, đưa mắt nhìn ba chiếc tàu thuỷ chở đầy người lái ra bến. Tiểu nữ hài và nam tử trẻ tuổi một mực chậm rãi khoát tay.
Mãi cho đến khi tàu thuỷ mất dạng, hai người mới xoay mặt nhìn nữ tử đứng ở chính giữa.