“Tí nữa tính.” Trăm công nghìn việc, rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ có thể đi từng bước một.
Lúc trở ra, Diệp Thiếu Dương chủ động nắm tay Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Em tới thật sự là kịp lúc, nếu không có em thì chắc hẳn bây giờ anh không tìm ra được đầu mối nào.”
Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một loại cảm giác nội trợ đảm đang trên người Nhuế Lãnh Ngọc, điều này khiến hắn rất dễ chịu.
Nhuế Lãnh Ngọc không thèm nhìn hắn, nói: “Em tưởng anh tìm em chỉ để ngủ chứ.”
Trương Tiểu Nhị bật cười.
Đi tới cửa thư viện vẫn thấy mấy người bảo vệ đứng đó. Bọn họ vừa thấy đám người Diệp Thiếu Dương lập tức chạy đến hỏi tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Diệp Thiếu Dương để bọn họ ở lại đây trước, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Minh, chờ nửa ngày trời Lưu Minh mới bắt máy, giọng điệu mệt mỏi, đại khái là đã ngủ rồi.
Vậy nên Diệp Thiếu Dương không nói rõ ra, chỉ nói là trường học xảy ra chuyện, kêu hắn nhanh tới.
Lưu Minh sửng sốt một chút, bày tỏ là mình sẽ lập tức chạy đến.
Diệp Thiếu Dương sau đó lại lần lượt gọi cho Lão Quách và Tạ Vũ Tình, thật sự thì đã trễ thế này rồi cũng không muốn làm phiền bọn họ, nhưng chuyện này trọng đại, nhất định phải cần họ tới hỗ trợ. Lão Quách vừa nghe nói chưa dọn dẹp sạch sẽ Ma Tâm Thảo, lập tức nói mình sẽ đến ngay, Tạ Vũ Tình lại càng không cần phải nói, đây vốn chính là vụ án của cô.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng thương lượng, quyết định đi ra cổng trường, dọn dẹp độc chướng ở nơi đó như đã tính, để không ảnh hưởng người khác ra vào, đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Mấy bảo vệ vừa nghe bọn họ nói muốn ra ngoài, lập tức đòi đi theo, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ một chút, cảnh cáo bọn họ, dẫn bọn họ ra ngoài thì có thể, nhưng sau khi ra ngoài thì tuyệt đối không được nói lung tung, lỡ như chuyện này truyền đi thì sẽ tới tìm bọn họ tính sổ.
Đám bảo vệ khúm núm đồng ý. Thế là Diệp Thiếu Dương dẫn đường, đến cổng trường, lập lại chiêu cũ, dùng Đúc Mẫu Đại Tiền phá hiện tượng Quỷ Dựng Tường, đi thẳng ra ngoài, mấy bảo vệ bị sương mù bao vây cả đêm vừa nhìn thấy cổng lớn, lập tức kích động không thôi, liên tục cảm ơn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng xxx ngải… phẩy lên người bọn họ mấy lần, tiêu trừ âm khí dính trên người họ, sau đó đốt một cây hương nến, kêu bọn họ thề trước hương nến, tuyệt đối không nói chuyện tối nay cho bất kỳ một ai nghe, nếu không sẽ gặp xui rủi.
Mấy người lần lượt tuyên thề, lúc này Diệp Thiếu Dương mới để bọn họ đi.
Kích hoạt hồn ấn của Dưa Dưa, để nó lập tức tới, sau đó Diệp Thiếu Dương bố trí phát đàn, dùng phù hỏa hấp thu độc chướng. Nhuế Lãnh Ngọc thì tác pháp bên cạnh, dùng một loại đồ vật giống như súng phun sương, phun lên độc chướng, độc chướng lập tức chìm xuống.
Trương Tiểu Nhị không giúp gì được cho bọn họ, ở bên cạnh nhìn hai người họ tác pháp, cảm thấy hai người bọn họ đại biểu cho pháp sư của hai thời đại khác nhau, một truyền thống một hiện đại.
Độc chướng rất nhanh bị tiêu trừ.
Lúc này Dưa Dưa mới chạy tới, còn mang theo cả Tuyết Kỳ.
“A Ngốc đâu?” Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, không yên tâm hỏi, mặc dù Diệp Thiếu Dương không có cảm tình gì với hắn, nhưng dù sao cũng đã đồng ý giúp hắn, không thể thất tín.
“Tôi nói với hắn là chúng tôi ra ngoài làm việc, dặn hắn thành thật ở lại nhà, hắn đã đồng ý.” Dưa Dưa nói.
Diệp Thiếu Dương ừ một tiếng, kêu bọn họ chờ giây lát, sau đó Tạ Vũ Tình, Lão Quách và Lưu Minh đều lần lượt chạy tới, sau khi gặp mặt, Diệp Thiếu Dương trước kể rõ tình huống ra, sau đó đang tính phân phối nhiệm vụ cho mọi người. Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc lại mẫn cảm phát hiện con đường đi tới cổng chính vừa được xử lý xong không bao lâu lại bị độc chướng chung quanh bay tới che đi mất.
“Như thế này không được, chúng ta cũng không thể túc trực ở đây, có biện pháp giải quyết một lần cho dứt nào không?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống đất, bày một chén sứ trước mặt, hóa nước phù, quẹt một chút phèn chua và Long Tiên Hương bỏ vào, sau đó đặt một đồng tiền Ngũ Đế vào trong, nhóm hỏa phù lên, bắt đầu nấu cho khô đặc lại, chất lỏng bên trong sủi lên bọt khí, càng ngày càng đặc lại, bay ra mùi như mùi thuốc Đông y.
Dưa Dưa và Tuyết Kỳ ngửi được mùi này lập tức bịt mũi lui lại, bọn họ dù sao cũng là tà vật, ngửi được pháp dược nồng như vậy cũng không chịu được.
Sau đó Diệp Thiếu Dương rạch ngón tay, nhỏ vào bên trong một giọt máu, sau khi tan ra cũng tương đương như ấn ký của hắn, phàm là người của hắn liền không có gì phải sợ.
Dùng gần mười tờ linh phù để xxx triệt để chất lỏng trong chén, Diệp Thiếu Dương mới nhặt đồng tiền Ngũ đế ra, hai mặt đồng tiền đầu dính đầy pháp dược, biến thành màu đen.
Diệp Thiếu Dương tự mình động thủ, bắt đầu từ cổng trường bước nhanh vào bên trong, đếm chín bước liền ném một đồng tiền Ngũ Đế ra hai bên, sau khi rơi xuống mặt đất lập tức bất động, mặc kệ là ngang hay là dọc, khoảng thời gian đều gần như giống nhau, từ xa xa nhìn sang giống như là dùng đồng tiền Ngũ Đế để xếp ra hai con đường.
Lão Quách vỗ vai Trương Tiểu Nhị, nói: “Thấy không, chiêu này của sư phụ cô không có mấy năm tu luyện cực khổ chắc chắn không làm tốt được như vậy, nếu cô muốn làm pháp sư thì cần phải luyện thêm nhiều đấy.”
Trương Tiểu Nhị liếc nhìn y, nói: “Nói cứ như ông làm được ý.”
Lão Quách cười ha hả, “Tôi không làm được đâu, căn bản là chí hướng của tôi không đặt vào pháp thuật, tôi còn có tiệm quan tài nhỏ cần trông coi, mỗi ngày không nên quá vui vẻ.”
Trương Tiểu Nhị thấy y cố ý gạt mình, cười mỉm với y, nói: “Tiệm quan tài của ông anh trốn thuế lậu thuế hả, chứng nhận kinh doanh sắp hết hạn phải không, có chứng nhận hợp vệ sinh hả?”
Lão Quách khẽ giật mình, vội vàng khoát tay, “Không có không có, tôi luôn tuân theo pháp luật công dân mà.”
“Thật sao, ông anh có tin là không quá ngày mai là tiệm quan tài phải đóng cửa không?”
Lão Quách lập tức lạnh sống lưng.
“Tin tin tin! Đừng nói là tiệm quan tài của tôi đóng cửa, cho dù cô có xem mạng người là cỏ rác thì cũng không có vấn đề gì, hắc hắc, tốt xấu gì cô cũng kêu tôi là một tiếng sư bá, coi như giỡn với cô tí thôi.”
Lão Quách cười, mặc dù biết cô nàng chỉ đang nói đùa, nhưng nha đầu này từ trước tới nay đều điên điên khùng khùng, lỡ như không vui thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, mình liền gánh không nổi.
Diệp Thiếu Dương bố trí xong tiền Ngũ đế, đi tới chỗ hai người, trợn mắt nói: “Lúc nào rồi mà còn ngồi đây nói xàm, làm chính sự đi. Lưu hiệu trưởng, trong trường học của ông còn có pho tượng của vĩ nhân hay anh hùng nào không?”
Thấy Lưu Minh gật đầu, hắn liền nói tiếp: “Vậy ông lập tức gọi thêm mấy người đến, dời một pho tượng qua bên này để tăng cường linh khí, phải là loại pho tượng lâu năm.”
Lưu Minh lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ khoa, tìm người đi làm.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện khẩn yếu nhất bây giờ là biết rõ ràng coi trong trường học có nơi nào bị không gian giam cầm phản phệ không, có tà vật đả thương người hay không.”
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy Âm Dương Kính ra, lại mượn gương trang điểm của Nhuế Lãnh Ngọc, giao cho Dưa Dưa và Tuyết Kỳ, kêu bọn họ chia ra các hướng mà đi, vừa đi vừa dùng tấm gương soi, nếu thấy cảnh tượng trong gương khác với hiện thực thì lập tức thông báo cho mình. Gặp tà vật là lập tức giết chết không cần phải hỏi.