Chú ý trước khi đọc: Dịch truyện rất mệt óc và tốn thời gian. Ai cũng có công việc cuộc sống hằng ngày của riêng mình, việc dịch truyện để các bạn đọc free chỉ là vì đam mê, một thú vui mà thôi, không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ gì cả. Cho nên yêu cầu mọi người hãy tôn trọng dịch giả, nghiêm cấm các hành vi chửi bới yêu cầu dịch giả ra chương mới nhanh này nọ, mình sẽ ban tất cả các comment thuộc thể loại này.
Diệp Thiếu Dương chiếu đèn qua vai tỉ mỉ quan sát:
Hai đường huyết tuyến ở vị trí khuỷu tay đang từ từ bò lên trên vai, trở thành hai đường hoa văn nhìn qua trông có vẻ trừu tượng, giống như là một cặp chân côn trùng đang nằm úp sấp lên bả vai hắn.
Thế nhưng càng làm cho Diệp Thiếu Dương lo lắng hơn là chúng tựa như muốn chọc gân xanh chui ra khỏi lớp da, khiến cho hắn cảm giác như thân thể muốn vỡ nứt.
Một sự đau đớn như bị lửa thiêu đốt lấy huyết tuyến làm trung tâm lan ra xung quanh cơ thể hắn, sau đó cơ thể hắn chợt nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, phản kháng lại sự đau đớn do bị lửa thiêu đốt.
Diệp Thiếu Dương biết đây là máu băng tằm của Đàm Tiểu Tuệ trong nước bọt đang chống lại cổ linh trong cơ thể hắn, chỉ trong giây lát sau, hai loại cảm giác đều biến mất. Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, hoa văn kỳ lạ kia đã từ từ chìm xuống dưới làn da, huyết tuyến cũng dần mờ nhạt hẳn, tuy nhiên nó lại nằm ở vị trí huyệt Thiên Phủ.
Trước đây không lâu chỉ mới đến khuỷu tay, vì sao lại lan nhanh như vậy?
Diệp Thiếu Dương vô cùng kinh ngạc. Hiện nay huyết tuyến đã lan đến huyệt Thiên Phủ, tiếp theo sẽ là huyệt Kiên Tỉnh, sau đó sẽ đột phá hai huyệt vị khác, lan đến trái tim...
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít một hơi thật sâu, đối mặt với những chuyện liên quan đến sinh mệnh của mình, nói hắn không có áp lực thì cũng là nói xạo. Diệp Thiếu Dương tự an ủi, mặc kệ huyết tuyến có lan đến vai đi chăng nữa, chỉ cần lần này đi Tứ Xuyên bắt được Kim Soái thì nhất định sẽ có cách giải cổ linh. Mà nhỡ đâu thất bại... Không, không thể thất bại, tuyệt đối chỉ có thể thành công!
Diệp Thiếu Dương đọc một lần Tĩnh Tâm Chú, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Nhiều ngày không về, Diệp Thiếu Dương vốn định ngủ nướng một chút, ai ngờ tám giờ sáng hôm sau đã bị chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn dãy số điện thoại, cái tên Lý Đa lập tức hiện lên.
Tiểu tử này mấy ngày rồi không liên hệ, hôm nay đột nhiên lại gọi tới phá rối, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra sao?
Vừa bắt điện thoại, đầu bên kia liền vang lên tiếng khóc nức nở của Lý Đa: "Thiếu Dương ca, tôi gặp quỷ, cậu mau tới cứu tôi đi!"
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ: "Cái gì? Cậu đang ở đâu?"
"Trong điện thoại không thể nói rõ, tôi đang ở sân vận động trường học, Thiếu Dương ca, mau tới cứu tôi, mau lên!"
Diệp Thiếu Dương còn định hỏi tiếp thì điện thoại đã vang lên một tràng “Tít…tít…”. Hắn ngẩn người, gọi lại cho Lý Đa nhưng không thể liên lạc được. Tiểu Mã đang ngậm bàn chải đánh răng từ phòng vệ sinh đi ra, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lý Đa gặp quỷ, bảo tôi đến cứu cậu ta." Diệp Thiếu Dương vừa mặc đồ vào vừa nói.
"Không phải chứ!". Tiểu Mã trợn to hai mắt: "Dạo này ma quỷ hoành hành thế giới à, sao động một chút là gặp quỷ thế?"
Diệp Thiếu Dương cũng hiểu chuyện này có gì đó rất kỳ quặc, bất quá hắn vẫn phải quyết định đi đến đó nhìn một chút, vì vậy nhanh chóng bắt xe taxi chạy tới trường đại học. Vừa đến cổng trường, hắn liền nhìn thấy ven đường có một cửa hàng bán bánh bao.
Diệp Thiếu Dương nhớ ra mình chưa kịp ăn sáng, vì vậy chạy đi mua hai hộp bánh bao và hai ly sữa đậu nành. Hắn và Tiểu Mã vừa ăn vừa chạy về hướng sân vận động.
Sân vận động cũng không xa lắm, Diệp Thiếu Dương chỉ ăn ba cái bánh bao trong hộp đã chạy đến nơi.
Cửa sân vận động khép hờ, Tiểu Mã vừa tiến lên đẩy cửa thì chợt phát hiện ra trong sân vận động không có người, cậu không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Ban ngày ban mặt, sao lại chẳng có ai chứ?". Quay đầu lại hỏi Diệp Thiếu Dương: "Hôm nay là thứ mấy?"
"Thứ tư."
"Thứ tư... Vậy hôm nay là ngày câu lạc bộ võ thuật sử dụng sân vận động.". Tiểu Mã khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Oh my god, chẳng lẽ tất cả mọi người đều đã bị quỷ bắt rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói: "Ở đây căn bản không có âm khí!"
Vừa mới dứt lời, một tràng tiếng bước chân từ văn phòng sân vận động vang lên. Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương xoay người lại, nhất thời nhìn thấy một em gái đang khoác vai một nam sinh chậm rãi đi đến.
"Diệp Thiếu Dương, đúng là không dễ tìm anh nha!". Em gái cười cười nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, em gái này cột tóc đuôi ngựa, mặc trang phục võ thuật, thắt đai đen, đôi chân trần mạnh mẽ dẫm xuống sàn nhà, tướng mạo thanh tú, khí chất vô cùng tài giỏi phóng khoáng.
Hắn vừa định khen vài câu, ánh mắt chợt rơi vào người nam sinh bên cạnh cô, nhất thời ngơ ngẩn trong giây lát…
Đệt, đây không phải là Lý Đa sao?
"Ê, thằng kia! Sao cậu bảo cậu gặp quỷ?...". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn mỹ nữ bên cạnh Lý Đa, đừng nói đây là quỷ nha.
Lý Đa lập tức tỏ thái độ ăn năn hối hận, nói rằng: "Thiếu Dương ca, tôi có lỗi với cậu, Trương Tiểu Nhị mua chuộc vợ tôi, bảo tôi giả vờ bịa chuyện ma quỷ để lừa cậu qua đây, nếu không làm thế thì cậu sẽ không xuất hiện, tôi cũng bất đắc dĩ thôi!"
Trương Tiểu Nhị? Diệp Thiếu Dương chợt run rẩy, chẳng trách hắn thấy em gái trước mặt có điểm quen thuộc, hóa ra là Trương Tiểu Nhị, cô gái điên khùng mê võ nghệ, chặn đường mình lần trước.
Mà gần đây nhất chẳng biết cô lấy từ đâu ra số điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương, đầu tiên là gọi điện thoại cho hắn, hạ chiến thư, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không quan tâm tới. Sau đó lại đổi qua gửi tin nhắn, Diệp Thiếu Dương cũng chẳng thèm để ý, thật không ngờ cô lại dùng biện pháp hèn hạ như vậy, lừa đảo để ép hắn hiện thân!
Trương Tiểu Nhị cười đắc ý, vung tay lên, đẩy Lý Đa qua một bên: "Anh đã hết nhiệm vụ, cút đi!"
Lý Đa lảo đảo một chút, chật vật chạy ra khỏi cổng, vừa đến cổng, cậu quay đầu, không đành lòng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Yên tâm đi Thiếu Dương ca, cô ấy đã hứa với tôi không đả thương cậu, tôi lượn đây, hôm nào mời cậu đi ăn cơm tạ lỗi nha!"
"Biến!". Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay giữa.
Trương Tiểu Nhị nhíu mày Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp chưởng môn, không dễ tìm anh chút nào, tuy nhiên hôm nay anh đã rơi vào tay tôi, tôi sẽ không để anh chạy thoát."
"Diệp chưởng môn?". Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, không hiểu chuyện gì hết.
Trương Tiểu Nhị vội nói: "Xin lỗi, lần trước tôi nhầm. Tôi cứ nghĩ anh là võ sư luyện Phụng Nhãn Quyền, không ngờ nghe Lý Đa nói mới biết anh là chưởng môn phái Mao Sơn. Tuy rằng Mao Sơn không phải là đại giáo phái nhưng nhìn anh còn trẻ như vậy lại là chưởng môn nhân của một phái, thật cũng không dễ dàng gì!"
Gì vậy trời, ở đâu tự biên tự diễn vậy bà nội?
Diệp Thiếu Dương định phản bác nhưng chợt nghĩ không muốn tranh cãi với mấy người điên khùng, đành phải phóng lao theo lao, lập tức thấp giọng nói: "Đúng đó, phái Mao Sơn là tiểu phái, võ công dở lắm, không phải là đối thủ của cô, tôi cam bái hạ phong, chấp nhận đầu hàng, cô cho tôi về nhé!"
Nói xong hắn xoay người định rời đi thì chợt phát hiện ra cổng sân vận động đã bị đóng lại từ bao giờ, một “bang phái” toàn sinh viên mặc đồ võ từ trong phòng nghỉ của sân vận động chạy ra, vây lấy Diệp Thiếu Dương. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời cả kinh muốn rớt cằm xuống đất:
Diệp Thiếu Dương vì chạy vội chạy vàng mà không kịp thay quần áo, cũng không kịp đổi giày, chỉ mặc một bộ đồ ngủ trông rất nhà quê, chân lại còn mang một đôi dép tông. Trên tay hắn là một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, khóe miệng dính một cọng hẹ nhỏ lắc lư như một con lăng quăng. Mọi người kinh ngạc há mồm trợn mắt, đây thật sự là cao thủ võ lâm mà trưởng câu lạc bộ Trương Tiểu Nhị đã nhắc tới? Hay là, người mà làm cô ấy “rung rinh”?