Chương 202: Kim tiễn khóa lệ quỷ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như lúc trước mấy người kia nhìn thấy nữ quỷ chỉ là bị dọa cho sợ hãi thôi thì bây giờ nhìn thấy Thủy thi lại càng kinh hãi hơn, nhất thời ai nấy đều sợ đến ngã ngồi lên thuyền.

Diệp Thiếu Dương bước đến trước mặt Thủy thi, rút Dây Câu Hồn ra trực tiếp quật vào cổ nó, khiến cái đầu nó bay ra khỏi cổ, từ vết đứt ở cổ chảy một chất dịch màu xanh biếc. Thân thể của nó cũng tức khắc cứng đờ, bất động, ngã về phía sau, rơi tõm xuống nước.

"Lái thuyền về phía tôi dặn, không được ngừng!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại dặn dò.

Cam Tín Văn ngẩn người, căn cứ theo hướng kim la bàn mà lái thuyền.

Đột nhiên, hai bên trái phải du thuyền không ngừng lay động, Cam Tín Văn quay đầu lại nhìn, nếu không cầm bánh lái trong tay, tám phần mười ông ta sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Hai bên mép thuyền có vô vàn cánh tay đang bám vào mép, cật lực bò lên, có vài con còn đang bơi trong mặt nước, chuẩn bị gia nhập đoàn quỷ bò lên thuyền. Trong đó có một con vừa mới chết không bao lâu, thân thể chưa hư thối, vẫn còn một đống thịt nhũn nhão; có con chỉ còn lại có một bộ xương khô; mà con kinh dị nhất trong đám đó chính là:

Một con Thủy thi bị ngâm trong nước một thời gian dài, thân thể rữa nát phân nửa, toàn thân đều có những tảng thịt trắng bệch sắp rớt ra, bên trong giòi bọ chạy tới chạy lui tán loạn, thân thể khẽ động một chút là nhễu dịch màu xanh biếc, đôi lúc nó còn đưa tay nhét những con giòi bọ đang lúc nhúc vào sâu bên trong. Cảnh tượng hết sức kinh khủng và buồn nôn, những người bình thường khó có thể chấp nhận nổi, bốn người bảo vệ sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, ôm nhau run lẩy bẩy.

Cam Tín Văn cũng sợ đến mức than trời, lẩm bẩm nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Ông chỉ cần lái thuyền thôi, cố gắng tách ra khỏi bọn chúng, nếu không tránh được, tôi sẽ giải quyết! Muốn sống thì phải nghe lệnh!".

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lướt qua đám thi thể và xương khô đang bò lên thuyền, mấy con này không biết là đã chết bao nhiêu năm, thân thể chìm dưới đáy hồ không được trục vớt, bị quỷ khí trong hồ xâm lấn, trở thành Thủy thi. Có vài thi thể còn chưa hư thối hoàn toàn, tất cả đều là những người chết gần đây tại hồ chứa nước.

Mà những Thủy thi này chỉ là cấp thấp, cho dù có một trăm con thì Diệp Thiếu Dương cũng không để vào mắt, chỉ là trên thuyền vẫn còn mấy người bình thường, nếu để cho quá nhiều Thủy thi lên thuyền sẽ có chút phiền phức, vì vậy hắn nhanh chóng dùng Dây Câu Hồn quật hết bọn chúng xuống nước, sau đó bảo lão Quách và Đằng Vĩnh Thanh dùng pháp khí giải quyết hậu quả.

Diệp Thiếu Dương để ý pháp khí trong tay Đằng Vĩnh Thanh là một cây Tảo Mộc Côn, Phật gia thích dùng loại binh khí không có mũi nhọn như côn, bất quá công năng vẫn không khác gì Tảo Mộc Kiếm.

Đại bộ phận Thủy thi đều bị bọn họ xử lý hết, Cam Tín Văn cũng chậm rãi trấn định lại tinh thần, không có thời gian xem xét mấy thứ này là thứ gì, chỉ nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà lái thuyền vòng qua một con Thủy thi, đi về vị trí đã chỉ định lúc trước.

Cuồng phong lập tức nổi lên, những con sóng lớn lại lần nữa trỗi dậy chặn đường thuyền bọn họ, tuy nhiên lần này phạm vi tương đối nhỏ.

Cam Tín Văn cũng đã khôi phục sự trấn định như bình thường, bắt đầu biểu diễn kỹ thuật điều khiển thuyền xuất sắc của một thuyền trưởng đầy kinh nghiệm, xuyên qua khe hở của từng đạo sóng lớn, cưỡi gió leo lên đầu sóng. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ông ấy lái thuyền linh hoạt như thế thì bội phục không thôi, nghĩ thầm Chu Tĩnh Như quả nhiên không tìm nhầm người, có Cam Tín Văn lái thuyền, hắn bớt đi không ít phiền phức.

Du thuyền rất nhanh đi tới Khảm vị, Diệp Thiếu Dương gọi mấy người bảo vệ rải vôi và hùng hoàng xuống mặt nước. Ngay lập tức, quỷ khí màu đen bị bức lui, một con sóng lớn chuẩn bị nổi lên liền nhanh chóng chìm xuống.

Một màn này khiến Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc không ngớt, thắc mắc hỏi: "Vì sao không có Kê Huyết Thạch ở Khảm vị mà lại hiệu quả nhanh như vậy?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Càn là trời, Khôn là đất, thiên địa phân âm dương, đây là trận nhãn của trận pháp khống chế âm dương nhị khí xuất nhập, sáu trận nhãn còn lại chỉ là phụ trợ nhị khí tuần hoàn. Một khi nhị vị càn khôn bị phong bế, trận pháp đương nhiên sẽ kích hoạt, cho nên sáu trận nhãn còn lại chỉ là cục, không nên lãng phí Kê Huyết Thạch phong chặn. Chỉ cần rải Phấn Diệt Khí vào nước, tự nhiên sẽ tiêu diệt được quỷ khí, mà đây hết thảy đều là do sát khí đầu nguồn đã bị phong bế, mất đi nguồn bổ sung, vì vậy..."

Diệp Thiếu Dương đang nói rất sung thì đột ngột dừng lời, nhún vai, nói: "Chính là như vậy."

Đằng Vĩnh Thanh bội phục gật đầu: "Đạo gia nghiên cứu trận pháp quả nhiên cao thâm.". Hắn nhìn thấy tại vị trí du thuyền làm trụ cột, từng đạo quỷ khí màu đen đang dần dần rút lui, nói rằng: "Cho nên huynh mới rải Phấn Diệt Khí vào trong nước để dễ dàng bức lui quỷ khí, Hà Cơ cũng không thể tiến nhập thuỷ vực, chỉ cần chúng ta phong bế tất cả các vị trí bát quái còn lại thì có thể khiến nàng không còn đường lui?"

"Thông minh, chính là như vậy!"

Chờ mặt nước chuyển về màu sắc bình thường, Diệp Thiếu Dương mới bảo Cam Tín Văn tiếp tục lái thuyền đi về hướng Đoái vị. Du thuyền vừa tiến vào phạm vi nước đen, lập tức sóng lớn nổi lên ngập trời, Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền, một tay cầm La Bàn Âm Dương, một tay cầm nỏ bắn cá, tìm kiếm tung tích của Hà Cơ.

Du thuyền lập tức rung lắc, Diệp Thiếu Dương làm theo trình tự như lúc trước, đợi đến khi nước trong thuỷ vực được tinh lọc, hắn lại cho thuyền tiếp tục đến Ly vị...

Sau khi tiến hành đến vị trí thứ sáu, Hà Cơ rốt cuộc không nhịn được nữa đã lộ diện, trồi lên trên mặt nước, điên cuồng công kích du thuyền, bởi vì thế mạnh của nàng là chiến đấu trong nước nên thực lực rất mạnh, thậm chí dù có Kim Phật và Tỳ Hưu Ấn trấn áp nhưng du thuyền vẫn nảy lên vài lần.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Thiếu Dương sợ du thuyền sẽ bị phá hủy, vì vậy thương lượng với Cam Tín Văn cảm nhận được bọt nước dưới đáy thuyền, dự đoán trước hành động của Hà Cơ để có biện pháp hóa giải.

Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng: "Nổ máy!"

Cam Tín Văn chuyển bánh lái cho du thuyền chạy thẳng như xe ôtô tiến về thuỷ vực phía trước, một cơn sóng lớn lại đột ngột dâng lên, trong đó mơ hồ có thể thấy thân ảnh của Hà Cơ đang kích động linh lực để lật ngã đỉnh thuyền.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng kéo nỏ bắn Hà Cơ, tên vừa rời nỏ, Đằng Vĩnh Thanh đã vung tay ném mấy viên gì đó như hột đào về phía người nàng. Kim quang lập tức sáng rực một vùng, đánh Hà Cơ bay ra ngoài.

Sau đó, mũi tên của Diệp Thiếu Dương vốn đang nhắm ngay giữa ngực đột nhiên bị chệch hướng, xuyên qua bả vai phải của Hà Cơ, khiến một luồng máu đen từ bả vai nàng phun ra. Diệp Thiếu Dương lập tức kéo mạnh dây thừng cột mũi tên, đồng thời kéo Hà Cơ về phía mình.

"A..." Hà Cơ kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy, nàng giơ tay bóc một miếng thịt trên bả vai phải xuống. Diệp Thiếu Dương kéo tên về, nhìn thấy miếng thịt, lập tức quẳng xuống nước. Trên mặt nước liền nổi lên một vũng máu đen, phát sinh mùi tanh hôi khó ngửi.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]