Tiểu Mã vuốt mũi: "Vừa có nữa tiểu đồng tử vừa có thi du, thảo nào thối thế. Mà gà là loại gì?"
Lão Quách thấy hắn làm việc cũng mệt, vì vậy bèn giải thích:
"Nộ kê tinh là gà trống, toàn thân đen. máu của gà, nhất là máu ở mào có thể áp chế quỷ yêu.
Tiểu Mã đếm ngón tay tính: "Còn có máu vó lừa đen, máu mắt chó đen gì đấy đều là máu của loài có linh tính. Nhưng tôi không biết máu heo đen thì có gì đặc biệt? Heo đần thối cơ mà".
"Vạn vật đều có khắc tinh, mũi heo đối với yêu khí cực kỳ mẫn cảm. Ở nông thôn nuôi thả heo, chúng đều có thể tìm ra ổ rắn làm thức ăn." Lão Quách nói xong, từ trong ba lô lấy ra một con lăn sơn tường, giữ lấy phần tay cầm rồi chấm đầu con lăn vào trong bình. Từ vị trí cuối cùng vừa hoàn thành, lăn máu lên vải đay thô.
Diệp Thiếu Dương mở một cái bình khác được lão Quách đưa tới, lấy hồng tiêu đổ vào đấu mực (*) có chỉ đỏ. Sau đó lấy ra một cái khẩu trang chống bụi đeo lên mặt.
Tiểu Mã thấy vậy bất động: "Thứ này cũng có thể bắt quỷ?"
"Tôi sợ thối!" Diệp Thiếu Dương trừng mắt, dùng đấu mực có chỉ đỏ vẩy hồng tiêu phía sau những nơi lão Quách đã bôi máu thú.
Bận bịu một hồi, Diệp Thiếu Dương giao đấu mực cho Tiểu Mã bảo hắn làm tiếp. Còn mình khiêng một cái ba lô đầy tiền và đậu đồng, vung một đường tại các nơi đã được rải hồng tiêu trên vải đay thô. lão Quách cũng đổi cho Đằng Vĩnh Thanh bôi máu, lấy mấy trăm cái phù trước đây Diệp Thiếu Dương vẽ, dán trên các điểm của cửu tinh. Bốn người đều vất vả thêm hai giờ, sau đó trở lại khoảng đất trống nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra cái bình nhỏ chứa kim phấn trộn bí ngân phấn lão Quách đưa trước đây, mở ra rồi vẽ ba cái thần phù. Sau đó ở phía đối diện tinh điểm cuối cùng vẽ một cái bát quái bằng chu sa, dán thần phù lên phía trên, cuối cùng thở phào một cái:
"Tốt rồi".
Vải đay thô vì được bôi máu nên toàn bộ nhuộm đỏ, nhìn phía trên như một tấm thảm, cong cong kéo dài tới tận chỗ sâu trong rừng cây. Đằng Vĩnh Thanh nhìn lại một lượt, cảm khái: "Diệp Thiên Sư rất giỏi, tứ hắc thú huyết, hồng tiêu ấn, tiền đồng, đậu đồng, mấy trăm lá linh phù. Tất cả là bốn loại ấn chú, kể cả có tới 10 con quỷ thủ lĩnh, cũng phải chôn thân tại đây. Nhưng mà trận pháp lớn như vậy, cũng chỉ có pháp lực của Diệp Thiên Sư mới có thể vận hành."
Tiểu Mã lập tức nói: "Cậu cũng cùng Tiểu Diệp Tử thi pháp. Đúng rồi, cả Tiểu Tuệ cũng là yêu lợi hại (khó nói là yêu quái), có cô ấy hỗ trợ tôi đoán cũng không có vấn đề gì?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tất cả những thứ bố trí thì dù cho huyết cổ Thi Vương trọng sinh, cũng không thể nào thoát ra đến tinh điểm thứ chín. Nhưng không biết đối phó với Thất bà bị trấn áp trong Ngũ Hành Trận, chưa bao giờ chính thức ra tay kia thì thế nào. Tất cả mọi người chỉ biết ả là yêu linh, cũng chẳng ai rõ ràng tu vi của ả ra sao. Cho nên cũng chẳng đoán trước được điều gì.
Lão Quách nhìn tất cả những thứ bày trận, đau lòng nói: "Tiểu sư đệ, huynh chuẩn bị những thứ này phải bỏ ra ít nhất 8 vạn. Huynh có hóa đơn..."
"Sau khi chuyện này thành công, đệ tìm Tiểu Như tính toán nhé."
Tiểu Mã vừa nghe đến tiền, vội dặn dò lão Quách: "Còn phí dịch vụ lao động của tôi nữa. Càng nhiều càng tốt, tất cả cũng là tiền của Tiểu Diệp Tử mà, hắc hắc."
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Tại sao là tiền của cậu."
"Anh đừng nghe thằng mập nói bậy!" Diệp Thiếu Dương lườm Tiểu Mã, rồi đứng lên phủi tay, nói "Cũng bố trí xong rồi, chúng ta trở về tìm tiểu Tuệ, việc quan trọng nhất chờ nàng hoàn thành nữa thôi."
Cả đoàn rời khỏi nghĩa trang, lái xe trở lại nội thành. Trên đường đi Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hỏi thăm Tiểu Tuệ đi đâu, biết được cô đã trở lại khách sạn thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, lúc đầu hắn còn lo rằng Tiểu Tuệ sẽ không sớm trở lại, rất nhiều pháp dược chỉ có hạn nên có thể không chờ nổi. Nghĩ lại bèn gọi cho Tạ Vũ Tình, bảo nàng chuẩn bị hai cái đèn pin sáng nhất đưa tới khách sạn.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương lâm vào trầm tư một hồi, quay đầu hỏi lão Quách: "Sư huynh, huynh có biết Huyền Không Quan ở đâu không?"
Lão Quách hơi sửng sốt nhìn hắn "Đệ cũng không biết, huynh làm sao biết."
"Đệ nhiều năm ở trên Mao Sơn, xuống núi khai quang cùng với sư phụ thì cũng chỉ ở mấy vùng lân cận. Nhiều chuyện đệ chỉ là nghe qua mà thôi, sư huynh từng vào Nam ra Bắc, khẳng định biết nhiều hơn đệ."
Lão Quách vừa lái xe vừa cau mày nói: "Huynh thời điểm ở tỉnh Mân Nam, nghe nghe nói Huyền Không Quan ở trên Huyền Không Sơn, nhưng vì là huyền không nên chưa ai lên tới"
Diệp Thiếu Dương nói: "Không có khả năng, Huyền Không Sơn không có thật, bằng không thế giới đã chấn động rồi."
"Dù sao huynh cũng chưa thấy ai nói đi tới Huyền Không Quan " lão Quách nhún vai, "Đúng rồi, Đệ hỏi nó để làm gì?"
"Đệ từng nghe sư phụ nói trên Không Sơn Quan có một tòa Vạn Yêu Tháp..."
Lão Quách vừa nghe vậy liền hiểu, lắc đầu nói: "Đệ muốn đưa Tiểu Tuệ tới đó hóa đi yêu thân? Không có khả năng, Không Sơn Quan không tiếp nhận tất cả sinh linh từ quỷ vực.Thật tình đệ muốn giúp cô ấy không bằng để cô ấy lưu lại nhân gian."
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Sư huynh cũng không phải không biết, âm sinh quỷ tuyệt đối không được ở lại nhân gian, lúc nào cũng có thể gặp phải thiên kiếp, lại không thể có cách nào vượt qua…"
Lão Quách nói: "Đệ có thể dùng đạo pháp giúp cô ấy."
"Cô ấy không thể nào suốt ngày đi với đệ, cũng không phải vợ của đệ."
"Cậu có thể lấy cô ấy" Tiểu Mã chêm vào một câu.
Diệp Thiếu Dương đạp một cước vào hắn "Cô ấy là quỷ, tôi là người, tôi lấy nàng?"
Tiểu Mã xoa xoa chỗ bị ăn cước, nói: "Thì sao? Đừng có phân biệt chủng tộc."
Diệp Thiếu Dương lại đạp hắn một cước, nói với lão Quách: "Kể cả là vợ chồng cũng không có khả năng mọi lúc đều ở cùng nhau, thiên kiếp cũng không tuân theo quy luật. Cho nên, đệ chỉ có thể đưa nàng tới Huyền Không Quan thử một lần."
Lão Quách lái xe chậm lại, nói: "Theo đệ nói vậy thì có thể thử xem, nhưng nghe nói quan chủ Huyền Không Quan là nhất mạch Trương Thiên Sư, lịch đại quan chủ đều được phong bài vị thái thượng, lại cao ngạo vô cùng, không để ý tới các đạo sỹ thông thường."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Không được thì đánh, đánh cho hắn phải phục thì làm sao phản đối được."
Lão Quách méo miệng: "Tiểu sư đệ, huynh biết đệ trâu bò. Nhưng người ta là bài vị thái thượng, đánh lại thế nào?"
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: "Cứ đánh thử mới biết".
Lão Quách trong lòng khẽ động, nghĩ qua nghĩ lại. Có lẽ... sư đệ cũng không nói lung tung thật.
Tiểu Mã hưng phấn vỗ vai Diệp Thiếu Dương một cái: "Tôi nghĩ cậu chỉ là theo nguyên tắc mới không cho Tiểu Tuệ lưu lại, hóa ra là lo cho an toàn của cô ấy. Tiểu Diệp Tử, tôi trách oan cậu rồi!" Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng.
Khi bọn Diệp Thiếu Dương tới khách sạn, Chu Tĩnh Như cùng Tiểu Tuệ đều ở cùng một phòng. Tiểu Tuệ đang nâng một chén trà, ngồi yên lặng ở một góc ghế sô pha. Thấy Diệp Thiếu Dương đến, ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
(*):đấu mực: một dụng cụ để vẩy mực theo đường thẳng của thợ mộc. Tương truyền được Lỗ Ban sáng chế