Chương 147: Xoáy nước đen

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nhạc Dương nhìn chằm chặp vào màn hình máy tính, cẩn thận phân biệt từng đoạn đường, đồng thời sử dụng các thiết bị đo đạc tuyến đường họ đã đi qua. Sau khi đoàn người xuôi dòng được 211 kilomet, Nhạc Dương nói với Trác Mộc Cường Ba: "Cường Ba thiếu gia, bảo mọi người chú ý khống chế tốc độ, đoạn phía trước đi chậm một chút thôi, chúng ta bắt đầu tiến vào khu vực có nhiều lối rẽ nhánh nhất rồi đấy, sơ sẩy một chút là lạc đường ngay."

Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng nói: "Tổ ba ngừng chèo thuyền. Nghiêm Dũng, Sean và pháp sư Tháp Tây giảm tốc độ lại." Sợ Sean không hiểu, gã nói lại một lượt nữa bằng tiếng Anh.

Nhạc Dương chăm chú quan sát phía trước, thấy mặt nước đen kịt lại xuất hiện những gợn sóng nhỏ lăn tăn, anh vội nói "Cường Ba thiếu gia, vào khu vực nước xiết rồi đấy, lại nước xiết nữa!"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Vào vùng nước xiết rồi, mọi người chuẩn bị!"

Cả đoàn đều cầm sẵn mái chèo trên tay. Vừa chuẩn bị xong, chợt nghe Nhạc Dương khàn giọng hét lên: "Thác nước ngầm!"

Con thuyền bỗng thụp xuống, bắt đầu từ mũi thuyền, cảm giác như ngồi trên tàu lượn siêu tốc trong công viên vậy. Con thuyền rắn bám sát vào mặt nước, như một con côn trùng nhuyễn thể khổng lồ trượt xuống thác nước, thân thuyền còn chưa ổn định, mũi thuyền đã lại hụt bẫng một cái. Hóa ra là gặp một thác nước khác, liên tiếp năm thác nước ngầm nối liền nhau. Lần này cũng nhờ mấy cái khóa móc dùng khi leo núi của Nhạc Dương, mọi người mới không bị hất văng ra khỏi thuyền. Tuy nhiên liên tiếp rơi tự do như thế, so ra thì cũng chẳng khác gì liên tiếp nhảy xuống năm lần từ độ cao năm mét là bao. Cả bọn Trác Mộc Cường Ba tái mét hết cả mặt mày, dạ dày quặn lên muốn nôn ọe.

Vậy vẫn còn chưa hết, sau khi rơi xuống thác nước thứ năm, Nhạc Dương lại kêu lên: "Dòng chính sông ngầm, cảnh báo cấp ba."

Chư Nghiêm không kiềm chế được, mới ngoác miệng ra chửi: "Mẹ nó chứ!" con thuyền rắn đã rơi mạnh xuống giữa dòng sông.

Dòng chính của con sông ngầm này rộng đến gần hai chục mét, chảy ầm ầm từ Đông sang Tây, sóng dâng cuồn cuộn cao tới ba bốn mét. Sau khi rơi xuống, con thuyền rắn như thể bị đẩy ra từ một lỗ nhỏ khuất nẻo nào đó, thân thuyền liền xoay ngang ra, ánh đèn pha không ngừng vạch những quầng sáng loang loáng lên vách đá ven sông. Nhạc Dương bất chấp cổ họng đau rát, lớn tiếng hét ầm lên: "Phương hướng, giữ vững phương hướng, người nào ở bên trái thu mái chèo lại! Bên phải chèo ngược mau! Tôi nói là chèo ngược cơ mà! Đừng chèo thuận dòng nữa! Đổi hướng, đổi hướng mau lên!"

"Hai trăm mét phía trước có chỗ rẽ, mọi người cố lên... không kịp mất rồi!"

"Nghe đây! Lúc nào tôi nói "trái" một tiếng, những người bên trái dốc hết sức mà chèo, những người ngồi bên phải đồng thời cũng chèo ngược lại, như vậy thì có thể khống chế được phương hướng rồi! Nếu tôi nói "phải" thì làm ngược lại nhé; tôi nói "tiến", thì tất cả chèo về phía trước; tôi nói "lùi", cả đội lại chèo ngược về sau. Mọi người hiểu hết chưa!"

"Chú ý, trái!"

"Qua mất rồi, phía trước còn năm chỗ rẽ cho chúng ta lựa chọn. Phải! Phải! Phải!"

"Nhất định phải ổn định được thân thuyền đã! Tiếp theo nào, phải!"

"Phải!"

"Phải!"

"Không được, thuyền không giữ được phương hướng thì không thể nào tiến vào hang động đã định trước, xem ra chúng ta chỉ còn cách để thuyền đi thẳng về phía trước thôi vậy. Đoạn phía trước cũng có lối rẽ, nhưng nhìn màu sắc trên bản đồ thì không dễ đi cho lắm đâu."

Con thuyền hình rắn to lớn cứ vậy mà xoay tròn giữa dòng sông ngầm rộng lớn, lúc thì đụng vào vách đá bên trái, chốc sau đập vào vách đá bên phải, kế đó lại bắt đầu xoay tròn theo hướng ngược lại. Mỗi lần va chạm đều bật mạnh, thân thuyền chắc chắn dường như không vấn đề gì, nhưng những người ngồi trên thuyền, đặc biệt là các thành viên mới, thì đều bắt đầu cảm thấy không chịu đựng nổi. Chỉ riêng lực ly tâm do con thuyền xoay tròn đã đủ khiến người ta đầu váng mắt hoa rồi, càng không nói gì đến chấn động sau mỗi lần va chạm, cảm giác như thể cả lục phủ ngũ tạng đều muốn bung ra khỏi lồng ngực. Có lúc nhìn con thuyền lao nhanh đập mạnh vào vách đá, những người không kịp thu mái chèo đều bị chấn động tê rần cả cổ tay. Cũng may là mái chèo của họ đều làm bằng thép nhựa, dù bị va đập mạnh thế nào cũng chỉ cong vênh biến hình chứ không đến nỗi gãy đôi. Nhưng con thuyền cứ xoay mòng mòng như vậy khiến người bên trên không thể nào ngồi vững được, liên tục có người va đập vào nhau, mặt mũi, thân thể nếu không bị thúc cùi chỏ hay đạp chân vào thì cũng bị mái chèo "thơm" cho một phát, da thịt mảng thì tím bầm, mảng thì tấy đỏ. Nhạc Dương đen đủi nhất. Anh chàng ngồi ngay phía trước Trác Mộc Cường Ba, mà xương cốt của gã Cường Ba thiếu gia này thì vừa thô vừa cứng, tuy không cố ý, nhưng Nhạc Dương cũng bị dần cho một trận nhừ tử, tay chân mềm nhũn bủn rủn. Mỗi lần Nhạc Dương có va đập ngoài ý muốn với Trác Mộc Cường Ba, là người ta lại nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của anh chàng vang lên.

"Cẩn thận!" "Anh đụng phải tôi rồi!" "Ôi chao ôi, cái lưng của tôi!" "Ngồi vững vào, ngồi vững vào!" "Mái chèo của anh kìa!" "Ôi cái mông tôi!" Ánh đèn pha loang loáng càng làm tăng thêm cảm giác chóng mặt choáng váng. Chẳng được bao lâu, Vương Hựu bỗng cảm thấy mặt mình nóng sực, nhớt nhớt nhầy nhầy không hiểu là thứ gì. Ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là Mạnh Hạo Nhiên không thể chịu nổi được nữa, bao nhiêu đồ ăn thức uống đều phun ra sạch sẽ cả. Dạ dày Vương Hựu vốn cũng đã xóc lên xóc xuống mấy bận, bị Mạnh Hạo Nhiên ọe ra đầy cả người, anh ta đột nhiên cũng cảm thấy một cơn buồn nôn khó tả dâng trào lên, vội dựa vào mạn thuyền, há miệng ra, rồi cũng ăn bao nhiêu ọe ra hết bấy nhiêu. Triệu Trang Sinh ngồi phía sau Mạnh Hạo Nhiên cũng kêu toáng lên: "Nôn đầy ra người tôi rồi!"

Trác Mộc Cường Ba hét lớn: "Đừng cãi nhau nữa! Nắm chắc dây thừng, thu hết mái chèo lại! Đoạn sông này không ngắn đâu, còn phải xoay tròn thêm một hồi nữa đấy, tất cả gắng lên cho tôi! Nếu buồn nôn thì nhoài người ra mạn thuyền mà nôn, đừng nhìn chằm chằm vào chỗ ánh đèn pha nữa!"

Tất cả đều như ngồi trên bánh xe, bị quay cho xây xẩm mặt mày, không còn phân biệt được phương hướng đâu vào đâu nữa.

Sóng cao từ ba tới năm mét, liên tiếp ập xuống, nếu là con thuyền khác thì e rằng sớm đã lật úp từ đầu, không biết còn bị vô số những dòng xoáy ngầm kia kéo xuống tận đáy nước nào nữa. Nhưng dù có con thuyền hình rắn đặc biệt ấy, tình hình lúc này của bọn Trác Mộc Cường Ba cũng không thể lạc quan được. Khả năng linh động uốn cong thân thuyền của thuyền rắn giữa dòng nước cuộn sóng cao ngất này ngược lại đã trở thành một tính năng nguy hiểm. Khi mũi thuyền bắt đầu leo lên vượt qua con sóng lớn đang ập đến, thân thuyền vẫn ở khoảng không giữa hai ngọn sóng, cả con thuyền liền bị gấp thành hình chữ "U", người ở mũi thuyền và đuôi thuyền rạp cả vào giữa; lúc leo lên được đỉnh con sóng, thuyền rắn lại như bị gãy xương sống, cả con thuyền gập xuống hai bên, tạo ra một chữ "U" ngược, những người ngồi giữa lại đổ ngược sang hai bên, trong cả quá trình ấy, con thuyền vẫn không ngừng xoay tròn. Lúc này, con thuyền rắn của họ tựa hồ như con bươm bướm đang đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi, mũi thuyền và đuôi thuyền là hai cánh bướm. Con bướm chốc chốc lại giãy giụa đập mạnh đôi cánh, nhưng vẫn không thể làm gì được hơn là thả mình đảo tròn rơi xuống. Nếu không phải các thành viên trong đoàn đều đã dùng dây thừng buộc mình vào khung thuyền, chẳng rõ có bao nhiêu người bị hất văng ra rồi.

Trên đỉnh một ngọn sóng, Trác Mộc Cường Ba đè lên ba lô của Nhạc Dương. Cả hai cùng bị quán tính của con thuyền hất văng sang bên trái, tựa như hai quả tạ lớn treo trên dây đu. Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng hét hỏi: "Đã lỡ qua mất bao nhiêu lối rẽ rồi?"

Chỉ khoảnh khắc sau đó, Nhạc Dương đã đè ngược lên ngực Trác Mộc Cường Ba. Hai người cùng văng sang bên phải. Nhạc Dương cũng dồn hết sức khản giọng hét lên đáp: "Không biết! Không có ánh sáng, tôi chẳng nhìn thấy gì cả!" Đúng vậy, đèn pha nếu không chiếu thẳng lên trần thì cũng cắm đầu vào lòng nước, không thể nào nhìn rõ kịp tình hình hai bên vách. Nhạc Dương lại lớn tiếng nói: "Trương Lập! Có thể giữ cho ngọn đèn pha không lắc qua lắc lại thế kia không?" Trương Lập hét toáng lên: "Hả? Cậu nói cái gì?" Lại một con sóng lớn nữa ập tới, mọi âm thanh đều bị nhấn chìm.

Hai đầu thuyền lại bật vào nhau, xoay một vòng thuận chiều kim đồng hồ, cả Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương cùng lúc đè về phía Trương Lập, nửa thân người của Chư Nghiêm đã bị văng ra ngoài thuyền. Anh ta chỉ còn biết bám chặt hai tay vào dây thừng bảo hiểm, lớn tiếng hét: "Trương Lập, cậu đá vào mặt tôi rồi!" Trương Lập đang bị Nhạc Dương và Trác Mộc Cường Ba đè cho bẹp dí như đòn bánh tét, đành gắng gượng rặn ra một nụ cười: "Thật là ngại quá."

Lời còn chưa dứt, con thuyền rắn lại đập mạnh vào vách đá, cũng chẳng rõ là vách bên trái hay vách bên phải nữa, chỉ thấy đập mạnh rồi bật ra, kế đó cả con thuyền lại xoay theo hướng ngược lại. Lần va chạm này áp lực quá lớn, khiến những người ngồi ở mạn thuyền bên phải bị hất văng hết ra ngoài, chỉ còn nhờ sợi dây an toàn khóa chặt vào với con thuyền. Kể cả những người trong thuyền cũng bị tốc độ xoay chuyển quá nhanh làm văng lên không, hai chân rời khỏi mặt đất, dưới ánh đèn pha loang loáng, trông cứ như một chuỗi lạp xường đung đưa trong trận cuồng phong mãnh liệt.

Trác Mộc Cường Ba lại lớn tiếng nói với những người phía sau: "Ai ở phía sau, có nhìn rõ chúng ta đã bỏ lỡ mấy lối rẽ rồi hay không?"

Không người nào trả lời, thông thường khi Nhạc Dương đã không thể quan sát được, thì những người khác cũng không khá khẩm gì hơn, huống hồ tình hình lúc này lại còn tồi tệ như vậy, vừa mới đỡ được cả bãi thực phẩm đang tiêu hóa dở dang chua lòm tanh loét không biết của ai phun tới, sau lưng lại bị người khác vừa đấm vừa đạp, ai nấy đều không tự chủ được, hết nghiêng bên này lại rạp sang bên kia. Thuyền rắn như thể một con bò mộng đang lên cơn cuồng nộ, toan hất văng lũ trẻ chăn bò cưỡi trên lưng mình xuống đất. Trong tình trạng xoay mòng mòng lại dập dềnh lên xuống liên tục như thế, cả bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ có vài người là kiềm chế được cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, không ọe ra.

Giữa lúc con thuyền xoay nhanh vù vù, ánh mắt Trác Mộc Cường Ba chợt lóe lên, chỉ thấy ở phía ánh đèn pha rọi tới hình như có mấy cửa hang tối om. Xem ra đoạn sông chính này đã đến tận cùng, chẳng mấy nữa cả bọn sẽ tiến vào nhánh rẽ. Gã hét lớn: "Nhạc Dương, phía trước có mấy lối rẽ đấy, chú ý quan sát, chúng ta vào hang thứ mấy đây!" Lời vừa mới dứt, bỗng nghe "vù", một cái ba lô to tướng tựa như ngọn núi nhỏ bay vèo về phía Trác Mộc Cường Ba. Lúc này gã đang cùng cả con thuyền xoay về phía bên phải, hai chân quýnh vào nhau như người đánh Túy quyền. Trong lúc luống cuống, gã vội vung tay hất đi. Quả núi nhỏ đập mạnh vào sau gáy Nhạc Dương một cú, kế đó lướt ra khỏi con thuyền, chìm xuống dòng nước tối om, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Kế đó phía sau lại có một chiếc ba lô khác không rõ của ai bay "vù" lên, suýt chút nữa thì hất văng cả Nghiêm Dũng ra ngoài!

Toàn thân Trương Lập lơ lửng trên không, anh nghiêng đầu tránh cái chân vung tới của Nghiêm Dũng, rồi hét lên: "Ba lô của ai rơi đấy! Mọi người giữ chặt ba lô vào! Đừng để văng ra ngoài thuyền!" Thì ra, các điểm chốt cố định của Trương Lập thiết kế là dựa trên cường độ dòng nước của lần đầu tiên bọn họ tiến vào U Minh hà, không ngờ lại gặp phải dòng nước xiết đáng sợ đến nhường này, quai đeo của ba lô không thể chịu được lực ly tâm quá mạnh, đã tự đứt lìa ra bay vút đi.

Gần như cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, cú đập làm Nhạc Dương đau đến nổ đom đóm mắt, chỉ nghe anh hét ầm lên: "Tôi không thấy gì, Cường Ba thiếu gia, tôi không thấy gì hết!" Đợi khi Nhạc Dương hồi phục được thị lực, thì con thuyền hình rắn của họ đã xoay mòng mòng trong một nhánh sông nhỏ hơn. Dưới ánh đèn, hai vách đá hai bên gần sát sạt với thân thuyền, Nhạc Dương lẩm bẩm nói: "Chúng ta, chúng ta đã vào nhánh rẽ rồi sao?"

Trác Mộc Cường Ba gật đầu đáp: "Ừm, cẩn thận!" Con thuyền rắn lại va phải vách đá, lắc lư chao đảo một hồi, những người bị hất văng lên không trung đột nhiên cảm thấy lực kéo kỳ dị kia biến mất, lập tức rơi lộp bộp xuống thuyền, rồi lăn lông lốc trong thuyền như người ta lắc thẻ xin xăm.

Liền sau đó, thuyền rắn uốn mình vòng qua một chỗ ngoặt hình chữ "S", cơ hồ lại vào một hang động rẽ nhánh khác, nhưng lúc này mọi người đều đã nằm vật cả ra khoang thuyền, chẳng ai còn hơi sức đâu bò dậy được nữa.

Từ đây trở đi, sông ngầm đã bớt dập dềnh lên xuống hơn nhiều, nhưng những con sóng cao ba bốn mét vẫn dồn dập hết đợt này lại đến đợt khác, cộng với đà lao nhanh vun vút xuôi theo dòng nước, người trên thuyền cũng chẳng hề dễ chịu hơn mấy. Lần này, họ đã phải vật lộn giữa dòng nước xiết có thể khiến người ta gãy gân lìa cốt ấy suốt bảy tiếng đồng hồ. Bảy tiếng đồng hồ liên tục dềnh lên dập xuống như cưỡi trên lưng con bò mộng đang lồng lộn, bảy tiếng đồng hồ quay tròn như quạt gió, không có chỗ nào để cập thuyền đỗ lại, không có đoạn nào mặt nước phẳng lặng yên bình. Lúc con thuyền tiến vào khu vực nước nông và dần dần bình ổn trở lại, người nào người nấy đều đã sức cùng lực kiệt, thậm chí còn có mấy người bị quăng quật đến sùi cả bọt mép, hai mắt trắng dã trợn trừng trừng.

"Chúng ta ở đâu rồi?" Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên nhìn mảng tối đen như mực bên trên, cơ hồ như đang hỏi, lại tựa như lẩm bẩm tự nói với chính mình. Nhạc Dương đáp: "Không biết nữa, Cường Ba thiếu gia, chúng ta phải đứng dậy xem... xem..." Nói đã tốn sức, hành động lại càng tốn sức hơn, Nhạc Dương gục xuống sàn thuyền thở dốc một hồi, chỉ thấy gót chân anh chàng đưa lên, sống lưng đập xuống thân thuyền kêu "răng rắc", cứ thế rồi không sao dậy nổi nữa.

Trương Lập nói: "Ở địa ngục chứ còn ở đâu nữa. Chúng ta đến địa ngục được hai ngày rồi còn gì? Nếu thêm hai ngày như thế này nữa, tôi nghĩ chắc mình không cầm cự được đến lúc trở ra đâu."

Trác Mộc Cường Ba thử lật người ngồi dậy, nhưng gã chợt phát hiện ra xương sống của mình dường như không thuộc về mình nữa, không sao nhúc nhích nổi. Gã nghiến chặt răng, lấy hai cùi chỏ chống người lên, nghiêng nghiêng dựa vào mạn thuyền, nhích dần từng chút từng chút một, cuối cùng cũng nghển được cái đầu lên. Kế đó, gã trông thấy bốn người đang đứng: pháp sư Tháp Tây, pháp sư Á La, Lữ Cánh Nam và Sean. Có điều trông Sean đầu tóc rối bù, mặt mày xanh xanh tím tím, quần áo rách rưới bẩn thỉu chứ không được hoàn toàn vô sự như ba người còn lại.

Ba người đó là Mật tu giả, tự nhiên không cần phải nói, thế nhưng Sean, cả Sean cũng đứng lên được. Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới chân lan tỏa đi khắp toàn thân, gã nghiến răng thật chặt, cuối cùng cũng đứng lên được. Bốn người vẫn còn đứng vững được ấy bắt đầu tỏa ra giúp đỡ những người thể lực yếu nhất. Trác Mộc Cường Ba giờ mới nhìn rõ được tình trạng của toàn bộ con thuyền sau một trận vật lộn với dòng nước... Ba ngọn đèn pha, chỉ còn một ngọn ở đuôi thuyền là nguyên vẹn, những chiếc còn lại một thì đã rũ xuống như con gà bị vặt mất đầu, lúc sáng lúc tối, còn chiếc ở mũi thuyền sớm đã bị hất văng đi từ lúc nào không biết; bên trong thuyền lại càng bừa bộn nhếch nhác hơn, khắp nơi loét nhoét bãi nôn; còn cả mấy chiếc ba lô tuy chưa bị hất văng ra khỏi thuyền, nhưng quai đeo bị xé toác ra, quần áo, đồ ăn vung vãi khắp xung quanh. Ngoài năm người bọn họ, những người còn lại đều ngửa mặt lên trời, nét mặt ngây ngẩn đờ đẫn như lũ trẻ bị bệnh si ngốc bẩm sinh. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, đối với những người đang nằm ấy, trước mắt chỉ cần họ còn thở được đã là tốt lắm rồi.

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn người bên cạnh mình trước tiên, hơi thở của Nhạc Dương và Trương Lập đều rất đều đặn, chỉ là không sao gượng đứng dậy nổi; Chư Nghiêm thở hổn hển, nhưng vẫn gắng chịu đựng được; Nghiêm Dũng nghiêng người dựa vào mạn thuyền, ngồi yên bất động thở hồng hộc. Gã lại đưa mắt nhìn mấy người bị thương khá nặng, dải băng quấn sau lưng Trương Kiện đã thấm đỏ máu tươi, Lữ Cánh Nam đang băng lại cho anh ta; Sean thì đang đưa tay lên mũi Lê Định Minh xem còn thở không hay làm gì đó cũng không rõ; Mạnh Hạo Nhiên vẫn đang sùi bọt mép, nhưng có pháp sư Tháp Tây ở bên cạnh lo liệu cho; Vương Hựu cũng đang sùi bọt mép, pháp sư Á La đang kiểm tra giúp anh ta. Trác Mộc Cường Ba đảo mắt một vòng nhìn đám người nằm đầy ra sàn thuyền ấy, rồi nhấc chân lên, loạng choạng ngả nghiêng bước được hai bước như người say rượu, dần dần mới ổn định được thân thể, nhúc nhắc bước về phía đuôi thuyền. Gã cảm tưởng như mình đang xem xét chiến trường sau trận đại chiến. Những người nằm dưới chân không ai là không máu me đầy mặt, xanh xanh tím tím, trông chẳng khác nào bức tranh sơn dầu. Bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng chẳng dễ chịu gì, trong lúc hỗn loạn, mắt phải gã không biết bị tay hay chân ai tương cho một cú khá nặng, giờ cảm giác nhìn gì cũng phải nheo nheo mắt lại mới rõ, chắc là đã hơi sưng tấy lên rồi.

Đúng rồi, Mẫn Mẫn đâu? Mẫn Mẫn sao rồi? Trác Mộc Cường Ba thầm giật thót mình. Lữ Cánh Nam đang chắn phía trước Đường Mẫn, chắc là tình hình cô đã đỡ hơn phần nào. Nhưng gã vẫn chưa yên tâm, vội loạng choạng bước lên hai bước đến chỗ Đường Mẫn. Chỉ thấy Đường Mẫn đang dựa lưng vào ba lô, đầu tóc xõa ra rũ rượi che mất nửa khuôn mặt. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận quỳ một chân xuống, khẽ cất tiếng hỏi: "Mẫn Mẫn, em vẫn ổn chứ?"

Mẫn Mẫn yếu ớt rên lên hai tiếng "ư ư" coi như trả lời. Trác Mộc Cường Ba gạt tóc cô ra, lập tức giật nảy mình kinh hãi, mồ hôi lạnh đẫm người. Mẫn Mẫn nghiêng đầu đi, để mái tóc rủ xuống che lấp gương mặt, thấp giọng nói: "Em không sao, anh đi xem những người khác đi, họ cần giúp đỡ hơn." Trác Mộc Cường Ba toan chuẩn bị đứng lên, Đường Mẫn lại khua khua tay, tựa hồ muốn kéo vạt áo gã lại, nhưng cuối cùng cũng không thể nhấc tay lên nổi, đành thở hổn hển, phều phào nói: "Ba lô, ở ngăn giữa trong ba lô đều là thuốc men cấp cứu cả đấy."

Trác Mộc Cường Ba xoa nhẹ lên gương mặt cô qua làn tóc, khẽ nói: "Ừ, anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi."

Lúc gã đứng lên, thấy Ba Tang ở cuối thuyền cũng đã gắng gượng bò dậy. Nhạc Dương ở mũi thuyền tuy chưa nhổm lên được, nhưng đã bò được về phía trước hai bước, gác đầu vào mạn thuyền, mượn ánh sáng ngọn đèn pha phía sau quan sát bóng đêm thăm thẳm, cả một vùng tối tăm tưởng chừng như kéo dài vô biên vô tận. Trác Mộc Cường Ba xoay người lại, bỗng nghe Lữ Cánh Nam nói: "Băng gạc." Gã mở ba lô ra, lấy băng gạc đưa cho cô. Kế đó, lại quay người sang bên cạnh, đối diện với Lê Định Minh, chỉ thấy hai hàng lông mày của anh ta đã nhăn tít lại.

Thấy Trác Mộc Cường Ba bước tới, Sean nói: "Hình như anh ấy không ổn rồi."

"Gì hả?" Trác Mộc Cường Ba giật bắn người, mặc dù lần vượt dòng nước xiết này hung hiểm hơn bất cứ lần nào trước đó, những người trên thuyền cũng có thể xem như vừa đi lướt qua vai Tử thần, nhưng chấn động mãnh liệt và xoáy nước dữ dội ấy cùng lắm chỉ khiến người ta đầu váng mắt hoa, buồn nôn buồn mửa là cùng chứ không thể dẫn đến tử vong được. Trừ phi trong lúc va chạm với khung thuyền, Lê Định Minh đã bị gãy mất khúc xương nào đó, hoặc nội tạng tổn thương nghiêm trọng.

Thử đưa tay rờ mũi, quả nhiên hơi thở Lê Định Minh chỉ còn mỏng mảnh tựa đường tơ, lồng ngực đã ngừng phập phồng, cả mạch đập cũng không thấy nữa! Đặt tay lên ngực, tim không còn đập nữa! "Sao lại như vậy được?" Trác Mộc Cường Ba lấy vô cùng kinh hãi, vừa nãy khi chạm vào Lê Định Minh gã đã nhận ra, thân thể anh ta tổn thương không nhiều lắm, xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tình hình trước mắt không cho phép gã nghĩ ngợi nhiều nữa: "Thuốc trợ tim. Xoa bóp ngoài lồng ngực. Hô hấp nhân tạo." Trác Mộc Cường Ba nói với Sean.

Lữ Cánh Nam cũng quay sang hỏi: "Sao vậy?"

Trác Mộc Cường Ba đáp: "Anh ấy không thở nữa rồi."

"Cái gì hả?" Lữ Cánh Nam cũng hết sức chấn động. Khi cô nhìn thấy Lê Định Minh lúc nãy, anh ta hầu như không hề có vấn đề gì lớn, vậy nên cô mới quay sang cấp cứu cho Trương Kiện bị thương nặng hơn, sao vừa ngoảnh đi ngoảnh lại đã tắt thở như vậy được chứ. Lữ Cánh Nam vội nói: "Đường hô hấp có thông suốt không? Có phải lúc nôn ra bị nghẹn không?" Có điều, cô cũng biết rõ, thức ăn của bọn họ đều là thực phẩm nén và đồ hộp, dù có nôn ra thì cũng thành dạng nhầy nhầy như hồ nhão, không thể có miếng nào quá lớn đến nỗi gây tắc nghẽn đường hô hấp được.

Sean đã làm sạch khoang miệng cho Lê Định Minh, lúc này lắc đầu nói: "Trong khí quản không có dị vật gì cả." Anh ta lấy một tấm băng gạc, kê lên miệng Lê Định Minh, đang chuẩn bị thực hiện hô hấp nhân tạo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Quái lạ thật." Lữ Cánh Nam nhướng đôi lông mày lá liễu, nói với Trác Mộc Cường Ba: "Anh qua đây băng bó cho Trương Kiện." Hễ đến lúc nào tình hình khẩn cấp, Lữ Cánh Nam lại giở thái độ giáo quan ra theo thói quen. Trác Mộc Cường Ba cũng lập tức nghe lệnh, không ý kiến gì.

Lữ Cánh Nam kiểm tra cổ họng Lê Định Minh, không phát hiện có vết thương nào rõ rệt, bèn thầm nhủ trong lòng: "Lẽ nào phổi bị tổn thương?" Cô tiêm cho anh ta một mũi trợ tim, rồi lấy đèn ra kiểm tra, đồng tử đã giãn lớn, hoàn toàn không còn phản xạ với ánh sáng. Thấy vậy, cô đành thở dài một tiếng, nói với Sean: "Tiếp tục xoa bóp ngoài lồng ngực." Nói đoạn, đứng dậy đi về phía đuôi thuyền, lúc vòng qua lưng Sean, cô chợt cảnh giác liếc nhìn anh ta một cái. Gã ngoại quốc tóc trắng từ lúc lên thuyền vẫn luôn ngồi sau lưng Lê Định Minh này khiến cô cảm thấy bất an trong dạ.

Lữ Cánh Nam kề miệng sát tai pháp sư Á La thấp giọng thì thầm mấy câu, ánh mắt vị pháp sư già sững lại, cũng liếc sang nhìn bóng lưng Sean một cái. Sean đang dốc sức xoa bóp ngoài lồng ngực cho Lê Định Minh, đột nhiên cảm thấy sống lưng gai gai lạnh, hơi sững người lại, nhưng không quay đầu, tựa hồ như không hề có cảm giác nào, vẫn tiếp tục ấn bóp lên ngực Lê Định Minh. Chỉ có điều, trên khóe miệng anh ta ngấm ngầm lộ ra một nụ cười hiếm ai có thể nhận ra được.

Lúc này, Ba Tang, đội trưởng Hồ Dương, Trương Lập đều đã đứng lên được, cũng chia ra giúp đỡ những người bị thương khác. Trác Mộc Cường Ba băng bó cho Trương Kiện xong, đang định quay sang xem Lê Định Minh thế nào thì chợt có một tiếng còi rít lên làm kinh động tất cả mọi người trên thuyền. Tiếng còi vang lên phía mũi thuyền, là Nhạc Dương! Chỉ nghe Trương Lập ở phía đó gọi: "Cường Ba thiếu gia, anh mau tới đây, Nhạc Dương có chuyện muốn nói."

Thì ra, Nhạc Dương vẫn ở chỗ mũi thuyền nghỉ ngơi, anh vừa phát hiện ra tình hình mới, toan thông báo cho Trác Mộc Cường Ba, nhưng vừa mở miệng bỗng nhận ra cổ họng mình vừa khàn vừa đau, không thể nào phát ra âm thanh được, muốn gọi Trương Lập thì Trương Lập đã đi ra phía sau, Chư Nghiêm ở bên cạnh vẫn đang thở hổn hển, xem ra cũng chẳng thể gọi to được, vậy là anh chàng bèn dứt khoát thổi luôn còi cứu sinh, gọi giật Trương Lập quay lại.

Trác Mộc Cường Ba đến bên cạnh Nhạc Dương, cúi người xuống hỏi: "Sao vậy?"

Nhạc Dương cố gắng hết sức để nói to hơn: "Chúng ta không thể cứ... cứ xuôi dòng thế này mãi được, phải chèo thuyền! Mực... mực nước thấp quá! Con nước sau sắp ập tới rồi!"

Trác Mộc Cường Ba hít vào một hơi khí lạnh, con thuyền hình rắn của họ vừa mới ổn định, người trên thuyền hãy còn nằm la liệt ngổn ngang khắp nơi, gã căn bản không hề nghĩ đến vấn đề này. Gã liền lập tức hạ lệnh: "Trương Lập, cậu mau giải quyết vấn đề ánh sáng đi! Đội trưởng Hồ Dương, giúp tôi xem còn người nào còn cử động được. Chúng ta không thể nằm đây nghỉ ngơi được, phải mau mau chèo thuyền, cần phải tìm được nơi buộc thuyền trước khi con nước sau ập đến. Mọi người cố gắng lên, nếu ai còn cử động được thì cầm hết mái chèo lên cho tôi, chúng ta tiếp tục chèo thuyền!"

Nghiêm Dũng, Mẫn Mẫn cũng đều đã ngồi dậy, xem ra đều có thể cầm được mái chèo.

Lữ Cánh Nam từ phía sau bước tới, thấp giọng nói với Trác Mộc Cường Ba: "Lê Định Minh đi rồi."

...

Tuy Trác Mộc Cường Ba đã biết đây là kết cục không thể tránh khỏi, nhưng cũng vẫn bần thần người ra mất mười mấy giây. Lê Định Minh vậy là đã đi rồi. Một nhà động vật học ưu tú, một người tràn ngập tình yêu với cuộc sống, anh vẫn còn muốn mang về cho con gái mình con bươm bướm đẹp nhất. Nhưng thời khắc này không phải là lúc để thương tâm, Trác Mộc Cường Ba chỉ còn biết khẽ gật gật đầu tỏ ý mình đã biết. Đúng vậy, gã đã biết, mỗi một người ở đây đều biết, trong khi trôi dạt giữa dòng nước xiết như vậy, bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra, cái chết là không thể nào tránh khỏi. Chỉ có điều, gã không thể ngờ, cái chết lại đến nhanh như vậy mà thôi. Hai ngày, hai người. Họ còn phải ở đây bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng liệu còn được mấy người sống sót đây?

Ánh đèn sáng lên, Trương Lập đã thay một ngọn đèn mới ở đuôi thuyền, rồi vội vội vàng vàng chạy tới báo cáo: "Đèn phía sau ổn rồi." Nói đoạn, anh lấy thêm một bóng đèn khác, rồi lại vội vội vàng vàng chạy về phía mũi thuyền.

Con thuyền hình rắn của họ lại bắt đầu tăng tốc, những thành viên còn cử động được đều ngồi trở lại về vị trí của mình, cầm mái chèo lên, chèo từng đợt từng đợt tiến về phía trước, động tác trông cứng đờ máy móc, nhưng mỗi lần hạ xuống nước đều thật vững vàng mạnh mẽ, không ai hô khẩu lệnh, nhưng động tác vẫn hết sức đều đặn chỉnh tề. Hy vọng của bọn họ, đang ở sâu thẳm trong bóng tối vô biên vô tận kia.

Vương Hựu và Mạnh Hạo Nhiên vẫn quá yếu, không thể nhúc nhích được; Trương Kiện vốn cũng muốn cầm mái chèo lên, nhưng Lữ Cánh Nam nói nếu để vết thương toác ra thì chỉ càng khiến tình hình tệ hơn, không cho anh ta chèo thuyền; xương tay Nhạc Dương cơ hồ đã bị Trác Mộc Cường Ba đè cho trật cả khớp, chẳng còn cảm giác gì nữa. Pháp sư Á La đã giúp nối xương lại, nhưng đến giờ Nhạc Dương vẫn chưa cẩm nổi mái chèo, chỉ còn biết nằm rạp ra chỗ mũi thuyền như một chiến sĩ trinh sát, dùng đôi mắt của mình chỉ đường cho cả đoàn tiến lên.

Thi thể Lê Định Minh được đặt nằm bên cạnh ba lô của anh, nhìn như đang ngủ, không ai làm kinh động đến anh, chỉ để anh nằm lặng lẽ ở nơi đó. Có điều, bàn tay cầm mái chèo của mỗi người đều như nắm chặt hơn một chút, vung lên mạnh hơn một chút, tất cả đều muốn dồn thêm cả một phần sức của Lê Định Minh vào tay chèo, để con thuyền tiến lên nhanh hơn nữa. Tâm tình như đang bám theo con thuyền rắn lượn lờ trong bóng đêm mịt mờ tăm tối, bên tai Trác Mộc Cường Ba lại chợt vang lên lời nói của cha gã: "Có ánh sáng ắt có bóng tối, có sáng thì phải có tối. Con người sở dĩ là con người, đó là bởi ngoài sinh tồn và sinh sôi nảy nở ra, cơ hồ chúng ta đã giũ bỏ đi hết mọi hành vi bản năng nguyên thủy của động vật, để hành vi của bản thân được dựng xây trên cơ sở văn minh. Thế nhưng, nhân tâm lại phức tạp đa đoan, xã hội của con người lại càng rối rắm, không thể người nào sinh ra cũng đều có một trái tim chỉ toàn thiện ý. Ý nghĩa tích cực của thần thánh chính là đây, thần thánh khiến con người ta tin vào những sự vật tốt đẹp, tin vào sự thuần khiết của tâm linh, đồng thời bù đắp và an ủi khi tâm hồn tín đồ gặp phải tổn thương đau đớn... Nhưng trên đời này, chỉ có bóng đêm mới là vĩnh hằng, ánh sáng chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi..."

Lhasa. Trên quảng trường phía trước cổng Đại Chiêu tự, hai trụ đá tượng trưng cho lịch sử được quây lại hiên ngang chọc thẳng lên bầu trời, trong vẻ hồn hậu thô phác ấy lại toát lên những biến đổi bãi bể nương dâu của lịch sử, những hàng chữ loang lổ khắc ghi lại lời thề thuở trước, những mái vàng trong chùa lấp lánh chói mắt dưới ánh dương rạng rỡ, thu hút vô số du khách đến chụp hình lưu niệm. Lúc này, ở một khóc khuất nẻo không ai để mắt tới trên quảng trường, một người đàn ông ăn mặc kiểu cách bình thường, trước ngực đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số đang làm bộ chụp chỗ này chỗ kia. Y đội một chiếc mũ rộng vành che nắng, đeo kính râm to che mất nửa khuôn mặt, cổ áo dựng cao gần như khuất hết cả phần bên dưới mũi, miệng và cằm. Có điều ăn mặc kín mít kiểu như vậy cũng không khiến người bên cạnh để ý lắm. Xét cho cùng, thời buổi này thanh niên ăn mặc kiểu gì cũng có, huống hồ đây là nơi quanh năm có du khách Trung Quốc và nước ngoài đến tham quan ngắm cảnh. Gã đàn ông không có gì nổi bật ấy lượn lờ hai vòng quanh quảng trường nhỏ, rồi mới tiến về phía cổng chùa. Lúc đi qua tấm bia Đường Phiên Hội Minh1, chỉ nghe y bật cười gằn lạnh lẽo, tiếng cười đầy vẻ giễu cợt châm biếm. Sau lưng y, một du khách nước ngoài ăn mặc kiểu như người Ả rập bắt đầu giữ khoảng cách nhất định.

Từ cổng chính đi vào rẽ sang bên trái, lại là một quảng trường lộ thiên lớn nữa, gã đàn ông dừng bước đứng một lúc lâu trên quảng trường ấy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lại dường như đang cười khẩy. Đồng thời, du khách ngoại quốc cao lớn đảo mắt nhìn những người đang nhàn tản dạo bộ trên quảng trường, làm bộ không hề để ý, hững hờ tiến lại gần gã đàn ông đeo máy ảnh, thấp giọng nói bằng tiếng Anh: "Thưa ngài, chúng ta đổi chỗ khác thì hơn, ở đây nhiều người quá." Giọng điệu ấy, trong sự nhún nhường có pha lẫn cả vẻ cung kính, cẩn trọng mà toát lên sự sợ hãi, giống như một gã thái giám đang bẩm báo chuyện gì cơ mật với hoàng đế vậy.

Gã đàn ông đeo máy ảnh trừng mắt lên nhìn tên du khách nước ngoài, cười gằn nói: "Sợ cái gì, mày cứ yên tâm đi, nếu cả mày mà hắn cũng nghi ngờ thì thằng đó chẳng còn ai để tin tưởng nữa rồi." Giọng nói ấy, không ngờ lại là tiếng Bắc Kinh chính gốc.

Gã du khách người nước ngoài vâng vâng dạ dạ liên hồi: "Vâng, vâng. Ngoài ra, đám người ấy đã có manh mối rồi, chúng dự định mở cuộc họp ở Chechnya vào ba ngày sau, hình như để chuẩn bị hợp tác hành động, đây là địa chỉ." Nói xong, y liền lặng lẽ đứng yên đợi đối phương trả lời.

Gã đàn ông đeo máy ảnh dường như không hề bực mình khi có một tên cao lớn lẽo đẽo sau lưng mình, đón lấy tờ giấy ghi địa chỉ rồi nói luôn: "Ngài Cafu sẽ tiếp tục giúp đỡ chúng mày, mày có thể về báo cáo được rồi đấy."

Gã người nước ngoài hơi ngần ngừ hỏi: "Thế nhưng... chuyện kia... tôi trở về sẽ nói với ông chủ như thế nào bây giờ?"

Gã đeo máy ảnh đáp: "Mày cứ nói, hơi muộn một chút, ngài Cafu sẽ gọi điện cho hắn, chuyện khác không cần phải nói gì hết."

Gã du khách nước ngoài gật đầu nhận lệnh, đang chuẩn bị rời đi thì chợt phát hiện ra gã đeo máy ảnh vẫn đang nhìn chằm chằm xuống nền đất dưới chân, bèn không kìm được cất tiếng hỏi: "Thưa ngài, mảnh đất này có gì đặc biệt không vậy?"

Gã đeo máy ảnh kéo gọng kính xuống dưới sống mũi, để lộ ra đôi mắt, làm gã người nước ngoài chợt rùng mình khẽ run lên. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đó, y đều cảm thấy run run sợ hãi. Ánh mắt ấy, cả ông chủ y cũng phải sợ kia mà. Mí mắt trên của cả hai con mắt đều rất vuông vức, trông như hai hình thang. Bất kể là nhìn từ góc độ nào, cũng đều có cảm giác đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào mình. Trong ánh mắt đó, có thể cảm nhận được sự lạnh lùng, bi ai, thương hại. Bất kể là người nào nhìn thấy ánh mắt đó, cũng đều có cảm giác khí lạnh đang dâng lên từ gan bàn chân mình.

"Hừ." Gã đeo máy ảnh lại đẩy gọng kính đen lên, cười bảo: "Đây không phải là đất bình thường, mảnh đất này đã từng nhuộm máu đỏ tươi. Một nghìn năm trước, Lãng Đạt Mã hạ tử lệnh đối với tăng lữ trong chùa, một là hoàn tục làm Thiên táng sư hoặc đồ tể, hai là sẽ bị thiên táng hoặc giết thịt sống, ông ta còn nói, chẳng phải bọn họ trước nay vẫn làm công việc đó hay sao. Khi ấy, các tăng lữ trong chùa chỉ còn hai lựa chọn, một là phải vung ngọn đồ đao lên chặt xuống máu thịt của những tăng lữ khác, hoặc là trở thành miếng thịt nằm trên thớt mặc cho người ta mổ xẻ. Xác chết đang mục rữa của các lạt ma nằm bừa bãi giữa đám phân nước tiểu của lũ gia súc, mùi xác thối nồng nặc khắp cả ngôi chùa lớn, mấy chục năm sau đó cũng không ai dám đi qua khu vực này. Vậy mà giờ đây, chỉ khẽ lắc mình một cái, nó đã trở thành nơi thần thánh nhất, thiêng liêng trong sạch nhất rồi, đây chẳng phải chuyện tức cười lắm hay sao? Hừ, đóa hoa đẹp nhất nở trên đám đất bùn nhơ tanh tưởi nhất, nơi nào có nhiều giòi bọ nhất thì nơi ấy cũng có nhiều sinh vật nhất, mày có hiểu không?"

Gã du khách ngoại quốc cao lớn vội xun xoe ton hót: "Ngài nói hay quá, quả nhiên thật cao thâm. Tôi... tôi không hiểu."

Gã đeo máy ảnh thoáng biến sắc mặt, lạnh lùng nói: "Mày về đi, nhớ cho kỹ, tò mò là chết đó." Gã người nước ngoài đi được một lúc, y vẫn đứng ngẩng đầu nhìn trời, để lộ ra đôi mắt ẩn chứa nỗi bi ai sâu sắc bên dưới lớp kính râm, chỉ nghe y lẩm bẩm nói: "Chechnya à... xem ra ta vẫn phải đích thân đi một chuyến rồi."

Tiếng quạt nước đều đặn trong bóng tối, tựa như Tử thần đang khe khẽ đánh nhịp phách, mỗi giây mỗi phút nhắc nhở đám người còn sống sót, đây là vùng cấm địa của Tử thần, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đụng đầu với cái chết, đây là nơi phàm nhân dừng bước, đây là U Minh hà!

Tiếng quạt nước dồn dập ấy gửi đi một tín hiệu, đó chính là bước chân của thần Chết đang từ từ tiến lại. Nếu trước khi con nước dâng lên, bọn họ vẫn chưa thể tìm được trụ đá nào để buộc thuyền, vậy thì thứ chờ đợi họ ở đằng trước kia, không chỉ là những con sóng cao năm mét nữa... "Ì oạp... ì oạp..." Lực cản khi mái chèo hạ xuống nước như tảng đá lớn đè nặng lên trái tim mỗi người trong đoàn, họ cố gắng nén cơn đau thể xác, nhưng mỗi lần vung mái chèo lên, toàn thân không sao ghìm nổi mà phải run lên bần bật. Nhưng không ai dừng lại. Dù chỉ còn một chút sức lực ít ỏi, con thuyền cũng có thể nhanh thêm chút nữa; chỉ cần nhanh thêm một chút nữa, cả đoàn sẽ có thêm một chút hy vọng sống sót.

"Vẫn chưa phát hiện gì à?" Trác Mộc Cường Ba thấp giọng hỏi.

"Chưa có." Cặp mắt Nhạc Dương vừa sưng vù vừa nhức mỏi, nhưng anh vẫn không dám lơi là dù chỉ một giây. Trương Lập đã lắp riêng cho Nhạc Dương một ngọn đèn pha nghiêng một góc bốn lăm độ lên phía trên, để tiện tìm kiếm những cột đá mọc trên trần hang động hoặc máng rãnh gì đó có thể buộc thuyền lại. Có điều, toàn bộ bên trong hang động đều đã bị nước xối trơn nhẵn như gương, thật chẳng khác gì bên trong một đường ống nước khổng lồ, muốn tìm nơi nào buộc thuyền đâu phải chuyện dễ dàng. Chẳng những vậy, họ còn đang phải chạy đua với Tử thần, "van nước" thần bí kia không biết lúc nào sẽ mở ra.

Bước chân của Tử thần đã đến sát sau lưng, mặt nước bắt đầu xuất hiện những nếp sóng lăn tăn. Chư Nghiêm chuyên phụ trách quan sát mặt sông phía trước phát hiện ra đầu tiên. Bàn tay anh hơi run lên, suýt chút nữa đánh rơi mái chèo xuống nước. "Đến rồi." Chư Nghiêm nói rất khẽ, chỉ có Nhạc Dương và Trương Lập ngồi bên cạnh là nghe được, nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh kia đã vang đến bên tai từng người đang ngồi trên con thuyền rắn. Trương Lập và Nhạc Dương đã truyền câu nói ngắn gọn ấy cho những người khác, tựa như người ta truyền tay nhau mảnh giấy vậy.

Sau khi nghe được câu nói ngắn gọn ấy từ miệng Nhạc Dương, Trác Mộc Cường Ba hít sâu một hơi, dồn thêm sức lực vào bàn tay cầm chèo; Lữ Cánh Nam mỉm cười, vuốt lại mái tóc; trong mắt Đường Mẫn thoáng hiện lên một tia sợ hãi, có điều sau khi nhìn thấy Lữ Cánh Nam, chút sợ hãi ấy bỗng trở thành niềm hân hoan khó tả; Sean lần đầu tiên biến đổi sắc mặt; khóe mắt đội trưởng Hồ Dương khẽ giật giật; Ba Tang thì nghiến chặt răng, nghiêng nghiêng mắt liếc nhìn pháp sư Á La; pháp sư Á La không nhúc nhích, bộ mặt vẫn khắc khổ như người gần đất xa trời. Thấy vậy, Ba Tang cũng dần dần lấy lại được vẻ lạnh lùng bình tĩnh vốn có.

Thuyền lại đi thêm một đoạn nữa, những vệt sóng lăn tăn bắt đầu lan rộng ra, bên tai mọi người đồng thời cũng bắt đầu xuất hiện thứ âm thanh "vo vo vo" như muỗi kêu - đó là tiếng tù và thúc trận của Tử thần đã vang lên. Giờ đây, mỗi lần họ dồn sức vung mái chèo, là Tử thần lại đến gần thêm một bước. Thế nhưng, họ đã không còn đường để lui, cho dù phía trước có là núi đao biển lửa thì cũng phải đi tới tận cùng. Trương Lập đã hơi mất kiên nhẫn, nhổm lên hỏi Nhạc Dương: "Vẫn chưa tìm thấy chỗ nào có thể neo thuyền lại à? Chúng ta đã đi bao nhiêu lâu trong hang động này rồi cơ mà, liệu có bỏ sót cái nào không?"

Trác Mộc Cường Ba lên tiếng nhắc nhở: "Đừng quấy rầy Nhạc Dương."

Tâm trạng Nhạc Dương lúc này nào chỉ có căng thẳng, hai mắt anh trợn trừng lên như sắp lồi cả ra ngoài, nhưng phóng tầm mắt ra nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng chỉ là vách đá đen ngòm phẳng như gương, đừng nói gì đến cột đá, mà cả một khe nứt hay nếp uốn trên vách đá cũng chẳng có nữa.

Tiếng "vo vo vo" mỗi lúc một lớn, ai nấy trống ngực đánh thình thịch. Nghiêm Dũng tuy không lộ vẻ sợ hãi ra mặt, nhưng gân xanh trên tay đã gồ lên, bàn tay cầm mái chèo như chạm phải điện; ánh mắt Chư Nghiêm thoáng hiện lên vẻ bi thương, tay chân bắt đầu run; Trương Kiện không ngừng lẩm nhẩm cầu nguyện: Thế gian bại hoại dưới mắt Đức Chúa Trời và đất đầy rẫy hung bạo. Đức Chúa Trời nhìn thấy thế gian bại hoại, vì mọi người trên mặt đất đều làm bại hoại đường lối mình. Đức Chúa Trời bảo Noah: "Sự tận thế của mọi người đã đến, vì chúng làm cho quả đất đầy rẫy sự hung bạo. Này, Ta sẽ hủy diệt chúng luôn với cả trái đất nữa... Kìa, chính Ta sẽ đem nước lụt đến để tiêu diệt tất cả các loài sinh vật có hơi thở dưới bầu trời, mọi loài vật trên đất đều sẽ chết hết 3." Triệu Trang Sinh tần ngần do dự, đưa mắt nhìn những người ngồi bên cạnh, cảm thấy dường như mình không nên sợ hãi như thế. Vậy là, anh chỉ chuyên tâm khống chế nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình. Vương Hựu và Mạnh Hạo Nhiên đã uống thuốc, lại tiêm mấy mũi, lúc này vẫn đang nằm nghỉ, ngược lại thành ra không có cảm giác gì.

Chư Nghiêm không kìm được, tay run run, cất tiếng hỏi: "Chúng ta, tất cả chúng ta... sẽ chết ở đây đúng không?"

Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được chỗ dừng thuyền thôi. Tuy giờ đã có tiếng sóng, nhưng con nước vẫn còn cách xa lắm." Giọng gã to dần lên, gần như hét: "Chèo tiếp đi, cố lên! Nước sông cao ngàn thước a..." Giọng hát cao cao khàn khàn của gã cất lên như tiếng sấm giữa bóng đêm mịt mù, mọi người đều giật mình chấn động, thoát khỏi cơn trầm tư toan tính, Trương Lập và Nghiêm Dũng ngồi gần Trác Mộc Cường Ba cũng khe khẽ hưởng ứng: "Hây dô! Hây dô!"

Trác Mộc Cường Ba lại nói: "Chim không bay qua gấu phải vòng đường a..."

Chư Nghiêm, Trương Lập, Nhạc Dương, Nghiêm Dũng, đội trưởng Hồ Dương đều hòa theo tiếng ca của gã.

"Hây dô! Hây dô!"

Tiếng hát lớn dần lên.

"Sương mù che phủ sóng cao rợp trời a..."

"Hây dô! Hây dô!" Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn cũng cất tiếng, tiếng hát hùng hồn lại pha lẫn thêm một giọng trong trẻo cao vút.

"Bãi hiểm đá ngầm hơn chốn điện Diêm La a..."

"Hây dô! Hây dô!" Trương Kiện, Ba Tang, Triệu Trang Sinh cũng hát lên. Giọng của mọi người mỗi lúc một lớn.

"Nam nhi Tạng Ba máu nóng bừng bừng a..."

"Hây dô! Hây dô!" Sean, pháp sư Á La, pháp sư Tháp Tây cũng hòa theo, tuy bọn họ không hiểu lắm, nhưng trong tiếng hò hét ấy dường như ẩn chứa một thứ sức mạnh, cơ hồ một ngọn lửa lớn, đốt cho máu trong người họ cháy bừng, từ trong sâu thẳm bùng lên một cỗ nhiệt khí, nhất định phải lớn tiếng hét lên mới phát tiết hết ra ngoài được.

"Sức mạnh và can đảm chảy khắp toàn thân a..."

"Hây dô! Hây dô!" Máu nóng sôi sùng sục! Một đám người quần áo rách bươm, máu bẩn lấm lem mặt, toàn thân đầy thương tích, hướng về phía bóng đêm vô tận hét lên những âm thanh vang rền chấn động, nhấn chìm cả tiếng mái chèo khua nước, nhấn chìm cả tiếng vách đá đang rung động ầm ầm..."

"
Dám lên núi cao dám xuống biển sâu a..."

"Hây dô! Hây dô!"

"Dám băng qua sóng dữ vượt dòng nước xiết a..."

"Hây dô! Hây dô!"

...

Từng tiếng hét phát ra tự sâu thẳm trong lòng đã xua đi cảm giác âm u và nỗi sợ. Cùng với tiếng ca hùng tráng, con thuyền rắn lao đi như một mũi tên, đám người thẳng tiến về phía Tử thần, hiên ngang đón đầu. Hy vọng ở đâu? Chính là ở trong bóng tối mịt mùng thăm thẳm kia!

Trác Mộc Cường Ba đang hát tới đoạn "Cưỡi gió đạp sóng thuyền đi như tên...", Nhạc Dương bỗng hét lớn, bất chấp cả cổ họng đau rát: "Tôi thấy rồi! Cường Ba thiếu gia!" Ánh đèn của Nhạc Dương khóa chặt vào chỗ đột nhiên gồ lên nhô ra ngoài ở vách đá bên phải. Một khối đá ở độ cao chừng gần mười mét, trông như cái tai của người khổng lồ, bên trong còn có một cây cột đá đường kính chừng một mét.

"
Dừng lại!" Tất cả tay chèo đều lập tức đảo chiều quạt nước, con thuyền rắn dừng sững lại như đóng đinh trên mặt nước.

Cùng lúc ấy, Chư Nghiêm cũng tái mét mặt mày nhìn chằm chằm về phía trước, kêu lên: "
Tôi thấy rồi!" Con rồng trắng khổng lồ đang há ngoác miệng ra, nó đã xuất hiện trong tầm chiếu sáng của đèn pha gắn trên thuyền rồi. Trương Lập chống hai tay lên đùi, cố nhịn cảm giác đau đớn đứng bật dậy, đồng thời hét vang một tiếng: "Cường Ba thiếu gia!" rồi giậm chân nhảy vọt lên. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ý, hai tay gác vào nhau, Trương Lập nhảy lên vừa khéo đạp chân đúng vào giữa hai bàn tay gã. Trác Mộc Cường Ba dùng hết sức lực hất mạnh lên trên một cái, thân thể Trương Lập lại bay lên cao hơn một mét nữa, cổ tay vung lên, sợi dây móc bắn "vù" ra, hai chân không ngừng đạp vách đá phát ra những tiếng "bộp bộp bộp" liên hồi.

Ở bên dưới, Nhạc Dương cũng đã đưa bó dây thừng buộc thuyền vào tay Trác Mộc Cường Ba. Gã lập tức vung mạnh đầu dây có móc, "vù" một tiếng đã ném lên trên chỗ "cái tai" đá. Lúc này Trương Lập cũng vừa lên tới nơi. Con sóng trắng toát đã ở gần trong gang tấc. Sóng dâng lên cao tới mười mấy mét, con thuyền rắn ở trước mặt nó trông chẳng khác nào con sâu con kiến nhỏ bé không đáng để mắt. Trên thuyền đã có vài người nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn thêm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]