Cửa sổ bên cạnh có rất nhiều tang thi, bởi vì vừa rồi An Nhiên và Trần Kiều ở lan can tạo ra thanh âm nên chúng lục tục tụ lại, bất quá vừa rồi thời điểm An Nhiên kêu cứu ngồi ở góc lan can cho nên các tang thi bên trong cửa sổ còn không có xác định vị trí của An Nhiên.
Chúng nó đối với nghiệp vụ bắt giữ con mồi dường như chưa quá quen thuộc!
Qua hồi lâu, Trần Kiều dần dần ngừng tiếng khóc, thanh âm trở lại yên tĩnh, tang thi bên trong từ từ tản ra, tiếp tục du đãng, An Nhiên đếm tang thi bên trong ước chừng khoảng 7-8 con.
Cửa phòng rộng mở, trêи giường sát cửa sổ còn nằm một bộ khung xương còn treo vụn vặt nội tạng, An Nhiên nhịn xuống ghê tởm tay bám vào cửa sổ nghĩ mình nên trở lại tầng 4.
Nếu không ra được, cứu viện lại không có hy vọng, vậy từ bỏ ý định đi ra ngoài, cũng không thể dựa vào cứu viện, nàng phải dựa vào chính mình, hiện tại không ai giúp được, mà nàng nhất định phải sống, đi khoa trẻ sơ sinh!
An Nhiên cắn răng ở bên ngoài lan can tầng 3, thu dao vào vỏ để vào trong túi, đôi tay bắt lấy dây thừng bắt đầu bò lên trêи tầng 4, nàng không phải siêu nhân, cuộc đời này thời khắc nàng dùng vũ khí chính là cầm dao xắt rau, nàng cũng không thể vượt nóc băng tường, cho nên từ trêи đi xuống khá dễ dàng, mà từ dưới bò đi lên, thì tư thế có bao nhiêu vụng về thì bấy nhiêu vụng về.
Sau đó An Nhiên thề, chỉ cần nàng có thể thoát được qua kiếp nạn này, nhất định nàng sẽ phải giảm béo!
Bởi vì cuối cùng nàng cũng không thể bò lên lan can tầng 4 được.
Thời gian không chờ một ai, thể lực đã tiêu hao quá mức, lúc này An Nhiên đã suy nghĩ một chủ ý cực kỳ lớn mật, nàng quyết định lặng yên không tiếng động bò vào lầu 3, sau đó bò xuống dưới chân 7-8 con tang thi kia, chỉ cần ra khỏi phòng bệnh này, nàng có thể trực tiếp đi cửa thoát hiểm lên tầng 5, đi cứu nữ nhi của nàng.
Nữ nhi, nữ nhi, nữ nhi là miếng thịt rớt trêи người nàng, nàng sao có thể từ bỏ.
An Nhiên cắn răng, lặng lẽ trèo lên cửa sổ, một bàn tay của khối thi thể bị ăn sạch kia còn đang bám chặt lấy khung cửa, mùi máu tươi cùng mùi nội tạng xộc vào mũi An Nhiên, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhấc chân rời đi lan can.
Ống quần lại bị Trần Kiều vẫn đang ở lan can tóm lấy, An Nhiên cúi đầu, tàn nhẫn trừng mắt nàng kia, trong mắt Trần Kiều toàn là nước mắt ủy khuất, không tiếng động nói:
"Đừng bỏ ta lại, ta sợ hãi"
"Buông tay" An Nhiên đạp ra, không tiếng động nói với Trần Kiều:
"Hoặc đi theo ta, hoặc ở lại đây, hoặc bò lại tầng 4, ngươi chọn đi"
Sau đó An Nhiên trèo lên cả người ngồi xổm ở cửa sổ, nhìn khắp phòng tang thi đi tới đi lui, trái tim đập kinh hoàng, lúc này An Nhiên cảm thấy những con tang thi này tuy rằng nghe âm thanh để bắt giữ con mồi nhưng thính giác không nhanh nhạy như vậy, nếu không trong yên tĩnh như này, trái tim nàng đang đập kịch liệt như vậy, những con tang thi này như thế nào không nghe thấy?
Ôm tâm thái nếm thử, An Nhiên cầm lên một chiếc ống nghe giản dị trong tầm tay trực tiếp ném sang một góc phòng, những con tang thi ở khắp nhà đang du đãng nghe thấy âm thanh chiếc ống nghe rơi xuống đều dò xét đi qua, An Nhiên chạy nhanh bò vào cửa sổ trực tiếp lướt qua phía trêи bộ khung xương.
Một khuôn mặt bị gặm lung tung rối loạn, dưới chóp mũi An Nhiên, tròng mắt đen sì trừng thẳng, phảng phất như chết cực kỳ không nhắm mắt, sâu kín như vậy nhìn An Nhiên.