Tuy rằng người đàn ông này là chồng cũ của nàng, nhưng ở mạt thế này lòng người khó dò, người không trải qua kiểm nghiệm của thời gian và nguy cơ, An Nhiên không dám tùy tiện đi theo.
Việc này không quan hệ đến sự tự tin của nàng và Chiến Luyện.
Nguyên bản Chiến Luyện thả lỏng khuôn mày, vì lời khách khí và đề phòng của An Nhiên mà nhăn lại, nguyên tưởng tức giận, nhưng nghĩ lại, ở mạt thế, rốt cuộc An Nhiên đã trải qua chút sự tình có sự đề phòng như vậy cũng là chuyện tốt, hắn bình ổn lại chút tâm tình đau nhức, nói với An Nhiên:
"Ta mang các ngươi đi địa phương an toàn, ở đây nhiều người mắt tạp, ngươi mang theo đứa nhỏ, dù sao cũng không thể ở nơi này?"
Sau đó, thấy An Nhiên không dao động, Chiến Luyện lại bồi thêm một câu:
"Vào thôn Thiết Ti thôi, Đào ca của ngươi đã đi vào trước rồi."
Nghe thấy lời nói "Đào ca của ngươi" đã đi vào trước, chân mày An Nhiên nhíu chặt, nhìn Chiến Luyện hỏi:
"Miệng lưỡi của ngươi này....!Cái kia, trước kia đôi ta có thú oán gì không? Cảm xúc này của ngươi làm sao vậy?"
Toàn bộ quá trình, An Nhiên đều không thể hiểu được, đối với nàng mà nói, đầu tiên, Chiến Luyện không biết việc về đứa nhỏ, tiếp theo, hai người bọn họ đã sớm ly hôn, đã ly hôn đến một năm rồi, ở mạt thế này vợ chồng bình thường đã ly hôn ở chung như thế nào nàng cũng không biết.
Nhưng ở trước kia, vợ chồng ly hôn, đại khái là cả đời không qua lại với nhau, coi nhau như người xa lạ đi....!
Cho nên khi người phụ nữ mặc quân trang kia chạy ra, chỉ trích An Nhiên vô tình vô nghĩa, một lòng chỉ hướng vào Vân Đào, An Nhiên không thể hiểu được, khi cảm xúc của Chiến Luyện kích động hay quản đông quản tây, An Nhiên cũng không thể hiểu được, hiện tại miệng lưỡi của Chiến Luyện lại như đánh nghiêng bình dấm chua, nàng lại càng không thể hiểu được a.
Cuối cùng, quả thật, bởi vì người phụ nữ kia, mà ấn tượng của An Nhiên đối với thôn Thiết Ti này phi thường kém, kém đến cực hạn, nàng chỉ cho rằng mình là một người khách qua đường, Chiến Luyện là anh hùng của thôn, vậy thì cứ tiếp tục làm anh hùng của hắn đi, không phải xen vào nàng, nàng ngồi ngồi một chút liền đi!
Mắt thấy bản thân lại muốn nộ khí xung thiên, Chiến Luyện thuận thuận khẩu khí, hắn cảm thấy lại cùng An Nhiên câu thông như vậy, chính mình sẽ bị cơ tim tắc nghẽn, hắn chạy ra khỏi cửa, xong lại vọt trở về, gắt gao nhìn chằm chằm An Nhiên, đến khi An Nhiên cho rằng hắn lại muốn tức giận, thì hắn không nề hà mở miệng nói:
"Đúng vậy, xem ở một đoạn quan hệ vợ chồng, ta và ngươi cũng không thù oán, nhưng giữa chúng ta, trừ bỏ thù oán ra thì không còn gì khác sao? Có một số việc, ngươi không nói rõ ràng với ta, ta cũng không nói rõ ràng với ngươi, hai chúng ta tìm một chỗ nào đó yên tĩnh, đem mọi việc nói rõ ràng, ngươi theo ta đi, ta sẽ không thương tổn ngươi, nhưng ngươi ở chỗ này, có nhiều người muốn đả thương ngươi."
Hắn nói chính là "một đoạn quan hệ vợ chồng" cũng chưa nói "đã từng là vợ chồng".
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì a? Có chuyện gì không thể nói ở đây?"
Mày An Nhiên từ đầu đến cuối cũng chưa từng thả lỏng, bởi vì lời nói của Chiến Luyện mà trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, hỏi:
"Ai muốn đả thương ta? Người trong thông Thiết Ti hay sao? Vậy ngươi làm anh hùng của ngươi đi, cứu vớt thế giới đi, chúng ta chỉ đi ngang qua thôn Thiết Ti, lập tức sẽ rời đi!"
Nếu người muốn đả thương nàng đang ở thôn Thiết Ti, vậy An Nhiên càng không thể tiếp tục ở chỗ này, nàng phải nhanh hội hợp cùng Vân Đào và Hằng Hằng, lập tức rời đi cái địa phương quỷ quái này!
"Ai nói với ngươi rằng ta muốn cứu vớt thế giới?"
Chiến Luyện đứng tại chỗ, nỗ lực áp xuống cảm xúc nào đó trong nội tâm, phút chốc trong mắt có chút bi thương, hắn và An Nhiên tại sao lại trở thành mới lạ như vậy? An Nhiên phải đi, lại không tính toán dẫn hắn đi cùng!!! Hắn lấy lại bình tĩnh, thở sâu, âm điệu chậm lại:
"Ta không hề muốn cứu vớt thế giới, ta chỉ muốn cứu vớt chính ta, có thể chứ?"