Sau đó Đường Ti Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không thể từ bỏ việc "Cứu vớt" An Nhiên, nàng dặn dò
mấy người phụ nữ bên cạnh một tiếng, liền bỏ họ lại đuổi theo An Nhiên đến cạnh cửa reo lên:
"Chị dâu, thái độ của ngươi có thể tốt một chút được không? Ta biết trong lòng ngươi khó chịu,
nhưng ngươi tao ngộ như vậy, ta.
"
An Nhiên trở tay, trong nội tâm tràn ngập bực bội, tát một cái trên mặt Đường Ti
Lạc, một tay còn đang ôm đứa nhỏ đâu, tát một cái làm mặt Đường Ti Lạc lệch về một
bên, thanh âm lạnh lùng nói:
"Đầu tiên, thứ nhất, ta biết ngươi khinh thường ta, vô luận ngươi coi khinh ta ở đâu, ta đều phải
nói cho ngươi biết, năng lực của ta, không phải người chưa từng trải qua bất luận nguy cơ sinh tồn
nào có thể đánh giá được.
" Trong miệng An Nhiên cười lạnh, nhìn vẻ mặt Đường Ti Lạc không dám tin
tưởng, nàng lấy quyết đoán của lúc đối mặt giết tang thi tiếp tục trách mắng:
"Thứ hai, ngươi và Chiến Luyện có quan hệ gì, hai người các ngươi chính mình giải quyết, vô luận
người vì hắn bất bình cũng được hay vì hắn cảm thấy không đáng giá cũng được, hắn là ba ba của con
gái ta, hắn nguyện ý vì ta vì con gái hắn phụ trách ngươi có bản lĩnh thì chính mình đi nói với
hắn, khiến hắn đừng quan tâm chúng ta, không có bản lĩnh thì đừng tới làm phiến ta!"
Sau đó lại nói đến điều thứ ba: "Ta duy trì sự nghiệp của ngươi, những chuyện ngươi
làm đối với tồn vong của nhân loại cùng một nhịp thở, nhưng ta chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé bình
thường, ngươi vội đông vội tây phát ra tình yêu vĩ đại của mình, ta chỉ muốn chiếu cố tốt hài tử
của mình, không sai ta ích kỷ, không so với ngươi cao thượng cùng vô tư như vậy,
thỉnh ngươi từ bỏ chủ ý cứu vớt đối với ta đi, đừng có lại không trâu bắt chó đi cày xen vào việc
của ngươi khác nữa, ta cảm ơn ngươi!!!"
Răn dạy Đường Ti Lạc xong, An Nhiên ôm Oa Oa nắm tay Tiểu Bạc Hà đi rồi, một cái tát kia nàng đánh
đến tay mình còn tê dại, nghĩ lực đạo mạnh như vậy, Đương Ti Lạc kia từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng
thử qua, cho nên mãi đến khi An Nhiên răn dạy xong nàng ta, đi ra cửa sau, An Nhiên và Đường Ti Lạc
còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Tạm thời mặc kệ Đường Ti Lạc như thế nào, trong văn phòng tầng 3, Triệu Thiến Dung đang viết y án
của Tiểu Bạc Hà, căn cứ vào thái độ phụ trách với người bệnh của bà, mặc dù đã 70 tuổi nhưng bà vẫn
dùng một loại thái độ nghiêm cẩn nghĩ biện pháp giải quyết thay Tiểu Bạc Hà.
Triệu Như đẩy cửa ra, một cái đầu duỗi vào từ khe cửa, ý cười doanh doanh gọi Triệu Thiến Dung một
tiếng:
"Bà cô, còn chưa tan làm sao?"
Triệu Thiến Dung ngồi ở cái bàn, nâng mắt lên, đôi mắt xuyên thấu qua cặp kính viễn thị, nhìn Triệu
Như nói:
"Lại đi nơi nào điên a? Xã hội đã loạn thành như vậy, mỗi ngày ngươi còn chạy ra ngoài thôn Thiết
Ti, rốt cuộc điên cái gì a?"
Triệu Như chỉ cười không nói chuyện, vẻ mặt đáng yêu, phảng phất như bị Triệu Thiến Dung quở trách
đã trở thành chuyện thường ngày, nàng chui vào cửa phòng khám, dõng dạc cộng thêm cố tình bán manh
nói:
"Ai có thể khi dễ được ta chứ? Ta chính là hắc mang tam đoạn a!" "Hắc mang tam đoạn, ở mạt thế cũng
không phải vạn năng.
"
Triệu Thiếu Dung lắc đầu, bà năm nay đã 70 tuổi, nửa người đã vào hoàng thổ rồi, mạt thế tới đến
nay, thân thích bằng hữu hơn phân nửa đều đã biến thành tang thi, hiện giờ thân nhân duy nhất chỉ
còn dư lại cái đứa nhỏ Triệu Như này thôi.
Nhưng tính cách của Triệu Như tương đối độc lập có chủ kiến, năm trước còn một mình chạy đến Nam
Phi tham gia một cái tổ chức cứu viện phụ nữ.
Cho nên một bé gái như vậy, Triệu Thiến Dung có thể
quản được thân thể nàng nhưng làm sao có thể quản được tâm nàng đây?