nhanh ra tới nhìn một chút, đứng cạnh cửa, vừa vặn nhìn thấy Chiến Luyện đang ghé vào mép vòng bảo
hộ giường em bé đang chơi đùa với Oa Oa, mà Oa Oa cũng thích bộ dạng kia của hắn.
Người làm mẹ trong cả thiên hạ này, người nào không muốn con cái mình phát ra loại tiếng cười cao
hứng như vậy chứ?
Nàng đứng ở cạnh cửa từ từ thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, xoay người, không quấy rầy hai cha con họ,
để Chiến Luyện chơi với Oa Oa đi.
Sau đó An Nhiên trở về phòng bên cạnh, vừa vặn nhìn đến Tiểu Bạc Hà đã ngoan ngoãn ăn hết một bát
mì rồi, An Nhiên nghĩ nghĩ, kéo ghế ngồi trước mặt Tiểu Bạc Hà, sống lưng thẳng tắp, nhìn khuôn mặt
an tĩnh gần như chết lặng kia, há mồm, lại do dự một chút, cuối cùng nói:
"Bạc Hà a, kết quả kiểm tra của ngươi đã có rồi."
Tiểu Bạc Hà không phản ứng, chỉ nâng đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập tín nhiệm nhìn An Nhiên.
An Nhiên liền giật giật tay, trong lòng cân nhắc một chút, tận lực chọn loại âm điệu bình thường
thưa thớt nói với nàng:
"Kết quả kiểm tra ghi, ngươi.... Ân, trong thân thể có một bóng ma, không xác định có phải u nang
hay không ...." hay là mang thai! Bốn chữ phía sau An nhiên không nói với Tiểu Bạc hà, tuy rằng
bệnh trạng của nàng thoạt nhìn rất giống mang thai nhưng trước khi có chính xác chuẩn
đoán, An Nhiên không muốn để Tiểu Bạc Hà biết được sự tình tàn nhẫn như vậy.
"U nang?" Tiểu Bạc Hà giơ lên khuôn mặt nhỏ gầy không quá minh bạch, gương mặt kia bởi vì được tắm
rửa qua, có vẻ trong suốt cùng sạch sẽ vô cùng, nàng chỉ bắt được hai chữ trọng điểm.
"Ta sao?"
"Đúng vậy, ngươi, ân, chính là có một khối bóng ma....Bạc Hà à, bác sĩ Triệu nói,
hiện tại trạng huống của thân thể ngươi không thích hợp cho việc phẫu thuật, sẽ có nguy hiểm chảy
máu rất nhiều, nhưng cũng không phải không thể phẫu thuật, nếu ngươi kiên trì, chúng ta có thể đi
tìm một bệnh viện lớn."
"Nga." Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, bộ dạng không có cảm xúc gì hoặc không có hứng thú, đôi mắt nhìn An
Nhiên vẫn tràn ngập tín nhiệm như cũ: "Ta nghe tỷ tỷ."
Nàng còn quá nhỏ, nàng còn chưa hình thành thế giới quan của chính mình thì mạt thế tới rồi, có lẽ
Tiểu Bạc Hà mơ hồ biết được những người đàn ông đó là gì với nàng, nhưng cảm giác sỉ nhục, cảm giác
phẫn hận, lại không quá mãnh liệt, mà đối với việc trong bụng có hài tử hay ... u nang, nàng lại
càng không biết là tốt hay không tốt.
Dù sao hiện tại nàng cảm thấy giờ phút này trôi qua tốt là được rồi!
Hiện tại tính cách và thế giới quan của Tiểu Bạc Hà đều bị vặn vẹo, thậm chí có cái loại gần như cố
chấp thuận theo An Nhiên, An Nhiên nói như thế nào nàng liền làm như thế. An Nhiên bảo nàng phẫu
thuật, nàng liền phẫu thuật, An Nhiên bảo nàng sinh đứa nhỏ, nàng liền sinh đứa nhỏ!
Nhưng An Nhiên làm sao biết nên lựa chọn như thế nào?
An Nhiên không biết nếu là u nang thì phẫu thuật có nguy hiểm, còn nếu mang thai, đứa nhỏ được sinh
ra, đối với Tiểu Bạc Hà và ngay cả đứa nhỏ kia đều không công bằng, huống chi đây là mạt thế.
Có lẽ Vân Đào biết nên làm như thế nào.
An Nhiên tin tưởng Vân Đào, rốt cuộc tuổi Vân Đào lớn như vậy, xem như có chút kiến thức.
Nghĩ như vậy, tức khắc trong lòng An Nhiên lại thoáng hơn rất nhiều, an ủi Tiểu Bạc Hà:
"Chuyện này, ta cũng không biết quyết định như thế nào, không bằng sau khi chúng ta gặp Vân bá bá,
để Vân bá bá cho cái chủ ý đi, mặc kệ nói như thế nào, nguyên tắc chủ yếu là an nguy của ngươi, còn
lại chúng ta đi một bước thì xem một bước vậy."