chỉ cần đứa nhỏ đi tè một cái là phải đổi tã, nếu để ngâm hai lần mới đổi tã thì xác định ʍôиɠ nhỏ
vững chắc đỏ lên, một ngày Oa Oa không đổi 7 - 8 cái tã giấy thì không bình thường a.
Một bịch tã giấy mới có 20 cái đâu, một tuần Oa Oa có thể dùng hết một thùng tã giấy, một tháng có
thể dùng hết một xe bỉm cũng không nói chơi a. Cho nên dưới cái sự tiêu hao thần tốc như vậy, đương
nhiên An Nhiên sẽ luyến tiếc mấy xe tã giấy kia, tuy rằng Chiến Luyện không nói rõ đây là vật tư
hắn chuẩn bị cho Oa Oa, nhưng An Nhiên đã đem số bỉm kia trở thành của Oa Oa rồi a.
Nhưng nàng còn không có mở miệng đem sầu lo của mình nói ra, thì buổi sáng ngày xuất phát, hắn lái
một chiếc xe tải nhỏ đi vào sườn núi, để Vân Đào đem toàn bộ vật tư trong những chiếc xe kia dọn
vào chiếc xe tải nhỏ này.
Loại xe tải này không lớn, lớn giống như một chiếc minibus, nhưng không gian rất rộng, An Nhiên ôm
Oa Oa cẩn thận nhìn vào đuôi chiếc xe tải này,
giống như nó được Chiến Luyện tân trang qua, có thể nối tiếp một thùng xe ở phía sau.
Nhìn Vân Đào và Hằng Hằng, đem toàn bộ tã giấy dọn vào chiếc xe, An Nhiên không nhịn được mà nhẹ
nhàng thở ra, chỉ cảm thấy tâm tình đối với Chiến Luyện lúc này, có loại cảm giác Oa Oa nhặt được
một tiện nghi ba ba a, chỉ cần có Chiến Luyện ở, toàn bộ những sầu lo của nàng đều được Chiến Luyện
suy xét đến các mặt.
Không cần An Nhiên mở miệng, Chiến Luyện đã có thể làm tốt.
Tới chạng vạng 6 giờ, Vân Đào đốt lửa, đun chút nước sôi, nấu cho hắn Hằng Hằng, Tiểu Bạc Hà mỗi
người một bát mì ăn liền, bởi vì nghĩ thời gian tiếp theo có khả năng không đủ nước để dùng cho nên
tiết kiệm chút nước, ngâm mỳ ăn liền là tốt nhất, ăn mỳ xong còn có thể húp nước mỳ.
Tiểu Bạc Hà ăn hai miếng thì phun ra, lắc đầu, đẩy bát mỳ cho Hằng Hằng, trêи khuôn mặt nho nhỏ của
Hằng Hằng hiện lên vẻ ưu thương.
An Nhiên không ăn mỳ, nàng ngồi bên ngoài cửa phòng, kéo một chiếc ghế nhỏ, vừa ngồi ôm Oa Oa ngắm
chút phong cảnh, vừa hấp thu một viên tinh hạch, lúc này dạ dày nàng không cảm thấy quá đói, sau
khi rời thôn Thiết Ti, chỉ sợ đồ ăn sẽ tương đối thiếu hụt, An Nhiên cảm thấy, nếu nàng có thể hấp
thu tinh hạch, về sau có thể ít chiếm đồ ăn của người khác, có thể ăn ít một chút thì hạn chế ăn
đi.
Nhìn Tiểu Bạc Hà uể oải đi ra khỏi phòng, đến bên người An Nhiên, dựa vào tường ngồi xổm xuống, An
Nhiên cúi đầu hỏi:
"Làm sao vậy? Nhiều hay ít gì vẫn phải ăn một chút, bằng không thân thể của mình sẽ không chịu
nổi."
Khuôn mặt đứa nhỏ tái nhợt, lắc đầu, thân mình ngả xuống, dựa vào người An Nhiên, Oa Oa đi đôi tất
nhỏ đá a đá, đá vào mặt Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ cũng không tránh né, mặc cho Oa Oa đá.
An Nhiên túm lấy chân nhỏ của Oa Oa trong lòng ngực kéo ra, thở dài, nâng bàn tay sờ
sờ đầu của Tiểu Bạc Hà:
"Ngươi lên xe nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta lập tức sẽ xuất phát."
Nàng thấy trạng thái tinh thần của Tiểu Bạc Hà càng ngày càng không tốt, cả ngày tinh thần đều uể
oải, không ăn đồ gì, phản ứng thai nghén đặc biệt rõ, có đôi khi còn buồn nôn, nước chua nước vàng
trong dạ dày đều phun sạch sẽ. Cứ như vậy, thân thể của Tiểu Bạc Hà sẽ hoàn toàn suy sụp mất.
Cho nên hiện tại, An Nhiên không cần Tiểu Bạc Hà làm gì khác, dù sao đồ vật đều đã được thu thập
thỏa đáng, xăng ở trong những xe ở đây đã được hút ra, đựng trong mấy thùng to ở trong xe
tải, chỉ cần chờ Vân Đào và Hằng Hằng ăn mỳ xong là xuất phát được rồi.