trong phòng bệnh, và nghe được lời Triệu Như nói, hắn lắc đầu:
"Còn không tìm được máy phát điện."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" An Nhiên ôm Oa Oa, gấp đến độ nhảy dựng lên, lại nhìn Triệu Như:
"Không có đèn giải phẫu, cứ trực tiếp phẫu thuật có được không?"
"Phòng giải phẫu là phòng kín, ngay cả khi vào ban ngày không có bật đèn, đều đen như mực, cần
thiết phải có đèn." Người trả lời An Nhiên là Triệu Thiến Dung đang ngồi trêи xe lăn, bà rất quen
thuộc với bệnh viện này. "Vậy, vậy lộ thiên thì sao?"
An Nhiên có ý nghĩ kỳ lạ.
"Đem toàn bộ thiết bị giải phẫu mang hết ra ngoài trời đi." Triệu Như lại lắc đầu, vừa đi về phòng
giải phẫu vừa trả lời:
"Mùi máu tươi quá nồng, sẽ làm chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, hơn nữa bên ngoài cũng không sạch sẽ,
ta là bác sĩ, ta quyết không thể làm người bệnh của ta bị nguy hiểm trong hoàn cảnh có thể bị virus
tang thi cảm nhiễm." "Dùng cái này, dùng cái này."
Lạc Phi Phàm chạy lên, đầu óc hắn linh hoạt, trong tay giơ một cái đèn pha, hô lên:
"Ta phát hiện ở siêu thị cách vách, bán rất nhiều loại đèn này, đều có điện, chúng ta giơ lên cho
ngươi."
Loại đèn pha này, chính là loại đèn pha sạc điện được dùng ở những sạp đêm ngoài chợ, người đã từng
ăn ở chợ đêm đều biết, ánh sáng của loại đèn này sáng như tuyết, chỉ cần treo một cái ở sạp, có thể
dùng cả đêm cũng không có vấn đề gì.
"Được, vậy dùng cái này."
Chiến Luyện tiếp nhận cái đèn trong tay Lạc Phi Phàm, thấy Triệu Thiến Dung không phản đối, thì nói
với mấy người đàn ông đi theo lên ở phí sau: "Mấy anh em giúp đỡ một chút, hỗ trợ nâng mấy cái đèn
để giải phẫu." "Không có vấn đề gì." Mấy người đàn ông kia gật đầu, đi xuống mang lên một cái
thùng đựng đèn pha chưa bóc tem còn mới tinh từ siêu thị cách vách mang lên, mỗi người
một cái đi vào phòng giải phẫu thay Triệu Như chiếu đèn.
An Nhiên ôm Oa Oa, đi theo sau, muốn nhìn một chút xem có thể giúp được cái gì
hay không, Hằng Hằng thì sớm đã mang một cái đèn đi vào phòng giải phẫu hỗ trợ chiếu
sáng.
Hai tay Triệu Thiến Dung nắm vào hai bánh xe lăn, cau mày xoay bánh xe lại, đối diện với Chiến
Luyện và Lạc Phi Phàm nói:
"Đi phòng thuốc chuẩn bị một ít thuốc, để ngừa vạn nhất, tên thuốc có chút phức tạp, chú ý
không cần lấy sai thuốc, ta nói cho các ngươi nhe, các ngươi phải nhớ ký, thuốc đông
máu. "
Nàng nói một chuỗi tên thuốc, tốc độc rất nhanh, mỗi một tên thuốc đều thuộc phạm vi các chứng
bệnh, đây là suy xét đến toàn bộ nguy cơ Tiểu Bạc Hà có khả năng gặp phải, hơn nữa dược phẩm cũng
không phải chủng loại hiếm có, bệnh viện cấp huyện đều có dự phòng.
Trí nhớ của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm khá tốt, cũng không nhờ người khác đi làm chuyện này,
hai ngươi có vũ lực tối cao vội vàng đi xuống phòng thuốc ở tầng 1 tìm thuốc, Vân Đào ở
bên ngoài mang theo vài người ngăn chặn sự tiến công của tang thi, Triệu Thiến Dung đẩy xe lăn, đi
vào phòng giải phẫu.
An Nhiên ôm Oa Oa, ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh phòng giải phẫu, nội tâm tràn ngập khẩn trương nhìn bên
trong.
Mấy người đàn ông vây quanh đưa lưng về phía giường giải phẫu, trêи vai họ đều vác chiếc đèn pha
chiếu ánh sáng như tuyết, chiếu vào Tiểu Bạc Hà nằm trêи chiếc giường như đang nằm giữa ban ngày,
trêи khuôn mặt gầy yếu, từng mạnh máu nhỏ tinh mị đều thấy được rõ ràng.
Hằng Hằng cũng đứng ở mép giường của Tiểu Bạc Hà, trong tay cũng cầm một chiếc đen, hắn nho nhỏ,
đưa lưng về chúng nam nhân, hắn là người duy nhất cầm đèn đứng chính diện nhìn Tiểu Bạc Hà.
Mà Triệu Như thì đang chuẩn bị thiết bị giải phẫu, mang găng tay vô khuẩn, mặc quần áo vô trùng.
Không biết vì cái gì, An Nhiên nhìn hình ảnh này, mũi nàng có chút đau xót, hốc mắt đỏ lên, Oa Oa
trong ngực nàng đang rầm rì rầm rì, không biết đang nói gì với An Nhiên, trong miệng đứa nhỏ dường
như đang dong dài gì đó với người bên trong cửa kính cách ly, An Nhiên không để ý đến cái tiểu thí
hài này chỉ nhìn Triệu Như sắp phẫu thuật cho Tiểu Bạc Hà.