thôn Thiết Ti, có người đang nhận sự trị liệu của bác sĩ y tá, có người đang đo nhiệt độ cơ thể.
"Chúng ta đi vào trước đi, bên trong an toàn hơn một chút."
Nhìn những dị năng giả lực lượng đã đi vào bên trong chướng ngại, Vân Đào dẫm chân ga, nghe hướng
huyện thành phía chân trời, xa xa nghe tiếng kêu của đám mèo và chuột, xem ra nguy cơ cách bọn họ
không xa, cái gọi là người nhiều lực lượng lớn, mà nói như thế nào thì đi vào thôn Thiết Ti cũng so
với chờ ở bên ngoài tốt hơn.
Triệu Như cũng có ý như thế, nàng là dị năng giả hệ thủy, dị năng của nàng không thể so với hệ hỏa
hệ kim hay hệ thổ được, đối mặt với nguy hiểm nàng không hề có năng lực chống cự, trừ bỏ phóng ra
chút nước ra, tựa hồ như ở mạt thế này Triệu Như không còn tác dụng, mà nàng còn có một bà cô già
cần phải chiếu cố, tự nhiên muốn vào trong thôn Thiết Ti, tìm kiếm sự bảo hộ của Đường Kiến Quân.
Cho nên nguyên bản mấy người bọn họ đã quyết định phải rời khỏi thôn Thiết Ti, vòng đi vòng lại,
thế nhưng lại trở về thôn.
An Nhiên cũng không có biện pháp, nhưng nàng nghĩ trong thôn Thiết Ti có lẽ có khả năng tìm được
xương rồng bà, liền đồng ý đi vào chướng ngại.
Lúc bọn họ lái xe đi vào, bên trong lại chạy ra không ít quân nhân cùng dị năng giả lực lượng,
trong tay đều cầm vũ khí tính toán đi giết đám mèo cùng chuột kia, trong khoảng thời
gian ngắn này toàn bộ trong chướng ngại có chút hiu quạnh người đi nhà trống, trong làn gió hơi
lạnh, mấy chiếc xe của nhóm người An Nhiên cũng không có người quản.
Vân Đào đỗ xe ở trong chướng ngại, nhìn nhìn chướng ngại trống vắng, An Nhiên mở cửa xe, ôm Oa
Oa xuống, muốn nhìn về phương hướng của Chiến Luyện.
Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ lái xe cứu thương đỗ sau xe tải, Triệu Như xuống xem chỉ huy Lương Tử
Ngộ, mang Triệu Thiến Dung trêи xe lăn đưa xuống dưới thông khí, sau đó nàng đi lên xe tải nhìn
Tiểu Bạc Hà.
Lục tục lại có một đội ngũ từ bên trong thôn Thiết Ti đi ra, qua chướng ngại, vẫn
không có người rảnh để phản ứng mấy người An Nhiên, bọn họ vội vàng đi ra chướng ngại vật, lao ra
tiền tuyến.
Vọng tháp được xây bằng đá xám, vững chắc chỉnh chỉnh tề tề, cũng rất rộng rãi, cao khoảng 3 - 4
tầng, An Nhiên ôm theo Oa Oa bò lên bậc thang, khi bò lên trêи tháp ngoài ý muốn phát hiện trêи đó
có người.
Một người đàn ông với mái tóc hoa râm, mặc quân trang, trêи quân trang quân hàm thượng tướng lập
lòe trêи áo, trong tay ông cầm một chiếc ống nhòm, đang nhìn về hướng huyện thành.
Oa Oa ậm ừ hai tiếng, vùng vẫy trong địu của An Nhiên, người kia quay đầu, trêи mặt là vẻ uy nghi
nhìn lướt qua An Nhiên đang đứng ở cửa cầu thang, hỏi:
"An Nhiên?"
"Ân...." An Nhiên có chút chần chờ, nhìn vị lão nhân này, nàng xác định mình không quen ông.
"Ta gọi là Đường Kiến Quân, xin chào."
Vị lão nhân cười cười, đưa ống nhòm trong tay cho An Nhiên: "Ngươi có muốn nhìn không? Tìm chồng cũ
của ngươi?"
An Nhiên gật gật đầu, đương nhiên là nàng muốn nhìn Chiến Luyện, nàng bò lên vọng tháp, chính là để
nhìn Chiến Luyện, nhưng người này thật sự là Đường Kiến Quân sao? Ông ở nơi này làm gì? Nhân vật
đại thủ lĩnh như ông đứng một mình ở trêи tòa vọng tháp này làm gì? Trong lòng An Nhiên có chút
nghi hoặc, nhưng cũng không khách khí nhận ống nhòm từ Đường Kiến Quân, đang định đặt lên trêи mắt
để nhìn về phương xa, thì nghe được lời ông nói:
"Tình huống không tốt lắm, không biết được để đánh thắng đám mèo chuột này, chúng ta phải tổn thất
bao nhiêu người?"