Chương 10: Kế sách? Sự tàn khốc của ‘ưu sống kém chết’
Cập nhật 3 năm trước
“Tiểu Lăng? Tiểu Lăng?” Tiếng kêu gọi của Lý Dũng Quân gọi Tiêu Tử Lăng quay về từ trong ảo não, “Đang suy nghĩ cái gì, gọi em cũng không trả lời?”
“Không có gì, chỉ là có chút để ý đội ngũ kia.” Tiêu Tử Lăng chỉ chỉ đội ngũ của Sở Chích Thiên.
“Nga, đó là một đội ngũ rất mạnh trong tiểu khu chúng ta, ngày đầu tiên của ngày diệt vong bọn họ đã cứu không ít người, tất cả mọi người rất bội phục bọn họ.” Lý Dũng Quân không để ý trả lời.
“A, Lý ca anh biết anh ta?” Tiêu Tử Lăng kinh ngạc, hóa ra chỉ có một mình cậu không biết tình hình hiện tại.
“Đương nhiên, ngày đầu tiên khi mọi người chưa rõ tình hình đi ra, thiếu chút nữa bị tang thi ăn, may mắn có mặt mấy người nhóm Sở Chích Thiên, rất nhiều người bởi vậy mà còn sống. Không ngờ tới mới qua hai ngày, đội ngũ của Sở Chích Thiên lại cường đại hơn, có thêm mấy người không biết.” Lý Dũng Quân có chút hâm mộ nói.
Khẳng định là ngày mình tiến vào trạng thái cực cảnh kia. Tiêu Tử Lăng thầm than một tiếng, tiếc hận lại lỡ mất cơ hội ngày đó.
Gần buổi trưa, cửa siêu thị lại có mấy đội ngũ thu thập vật tư lục tục tới. Lúc này đội ngũ của Sở Chích Thiên phái người qua, yêu cầu mỗi một tiểu đội chọn ra một người cùng nhau thương lượng hành động như thế nào. Lúc này những người rải rác cũng tự phát hợp thành một đội.
Rất nhanh, Lý Dũng Quân đã trở lại, tin tức mang về là mỗi đội phụ trách một phương hướng, do đội ngũ của Sở Chích Thiên phụ trách phá cửa, sau khi phá cửa có thể dự kiến được tang thi sẽ dốc toàn bộ lực lượng, lúc đó sẽ là lúc mọi người cùng liều chết đánh vào.
Cao Kỳ Tuấn cười lạnh nhìn hành động của mọi người, đối với việc Sở Chích Thiên cự tuyệt hợp tác với gã, mà cùng hành động với đám rác rưởi trong mắt gã, trong lòng oán giận không thôi. Gã phân phó thủ hạ án binh bất động, chuẩn bị xem trò cười của Sở Chích Thiên.
“Trần phó đội, bỏ mặc mặc kệ Cao Kỳ Tuấn như vậy sẽ không có việc gì chứ?” Ngô Khánh Vân mới gia nhập có chút lo lắng.
“Không sợ, có Sở ca ở đây, tiểu tử đó không dám giở trò xấu.” Trần Cảnh Văn vô tình trả lời.
“Nga!” Ngô Khánh Vân không nhắc lại nữa, trong lòng nửa ngờ nửa tin.
Lúc này, Sở Chích Thiên đứng dậy quay đầu nói với người nào đó: “Hạo Triết, trông cậy vào cậu.”
“Sở ca, bao trên người tôi.” Đổng Hạo Triết sờ sờ đầu của mình cười trả lời. Anh ta là một thanh niên vóc người cực kỳ to lớn, đồng dạng 22, 23 tuổi, trên gương mặt thô lỗ vĩnh viễn mang theo nụ cười hàm hậu, như một anh trai nhà bên khiến người ta cảm thấy tin cậy vô cùng.
Đổng Hạo Triết dừng lại ở chỗ cách cửa chính ước chừng 10 mét, lòng bàn tay phải hướng về phía cửa chính siêu thị. Tiêu Tử Lăng lặng lẽ mang kính râm, mở ra Linh Nhãn. Rõ ràng thấy tay phải của Đổng Hạo Triết cấp tốc tập hợp một luồng năng lượng gần như trong suốt, khi đạt được một cực hạn nào đó, được Đổng Hạo Triết cực nhanh phóng thích từ lòng bàn tay phải, một luồng khí lưu cường đại lao ra thẳng tắp.
“Uỳnh!!!” Một tiếng nổ, thủy tinh của cửa chính bay ra xung quanh. Tang thi vốn chen chúc ở cửa vậy mà bị luồng lực lượng này bắn bay, nhất thời cửa trống rỗng không còn thứ gì.
Rất nhanh, tang thi trong cửa hàng bị tiếng nổ này hấp dẫn, nhao nhao tuôn ra về phía cửa.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Trần Cảnh Văn hô to một tiếng, nhắc nhở mọi người chiến đấu bắt đầu.
Tang thi ngửi thấy được hương vị thịt tươi, hưng phấn luôn miệng rống giận, khiến cho trong lòng không ít người run sợ, tuy rằng người tới nơi này cơ bản đều đã từng chém giết qua tang thi, nhưng cảm giác uy hiếp của một con hai con so sánh với đàn tang thi khổng lồ, cảm giác gây cho người ta là hoàn toàn bất đồng.
Yết hầu Lý Dũng Quân lăn một chút, nuốt xuống một ngụm nước bọt, xiết chặt rìu chữa cháy trong tay, cảm giác áp bách như thủy triều xông tới của tang thi khiến cho quân nhân xuất ngũ này cũng khẩn trương lên.
“Giết!” Không biết ai gầm lên giận dữ, người sống sót cùng tang thi rốt cục cũng đánh giáp lá cà.
Tiêu Tử Lăng lấy ra đường đao bay lượn trái phải, cấp tốc thanh lý trống tang thi xung quanh cậu. Tuy rằng kế hoạch rất hay, nhưng người sống sót cũng có phân mạnh yếu, có một mặt trong đó đã bị tang thi thôn phệ, tiếng kêu thảm nối liền không dứt kia, đã biết có không ít người bị chết trong trận chém giết này.
Tiêu Tử Lăng một bên thanh lý tang thi, một bên cẩn cẩn thận thận kiểm tra bốn phía, chỉ thấy đội ngũ của Sở Chích Thiên lấy Đổng Hạo Triết làm mũi tên, cấp tốc đột phá tiến vào cửa chính, rất nhanh lưu lại thi thể tang thi dọc đường, biến mất vô tung. Nhóm Cao Kỳ Tuấn vốn muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, không ngờ tới Sở Chích Thiên tiến quân cấp tốc như thế, gã chuẩn bị không đủ còn chưa phản ứng lại, đã bị tang thi tuôn lên ngăn trở, lỗ hổng phá vỡ lần nữa bị phong bế.
Phắc! Cao Kỳ Tuấn mắng to một tiếng, chỉ có thể phân phó thủ hạ bắt đầu chiến đấu với tang thi, gắng đạt tới lần nữa mở ra thông đạo.
Tiêu Tử Lăng nhất thời hiểu rõ kế sách của nhóm Sở Chích Thiên, bọn họ cần phải có người làm mồi hấp dẫn tang thi, mà mọi người còn lại chính là mồi.
Tình hình khẩn cấp, nếu không đột phá, máu tanh đầy đất sẽ hấp dẫn hết tang thi của tầng này qua, đến lúc đó muốn rời khỏi cũng khó. Tiêu Tử Lăng không chần chừ nữa, hô to một tiếng: “Lý đại ca, nhường đường một chút.”
Lý Dũng Quân sửng sốt, nhưng thân thể theo quán tính phản xạ nhường qua bên cạnh. Chỉ thấy một đường ánh đao, tang thi trước mặt Lý Dũng Quân nhất thời bị phân tách ra, biến thành máu thịt đầy đất.
“Theo tôi!” Tiêu Tử Lăng đầu tàu gương mẫu, thế như chặt trúc, cố chống đỡ mở một con đường máu, mang theo nhóm Lý Dũng Quân giết vào. Trong đó có một người phản ứng chậm, bị tang thi xung quanh bắt được, chỉ để lại một tiếng kêu thảm, cấp tốc bị phân ăn.
Tang thi trong cửa hàng cơ bản đều chồng chất ở cửa, nhóm Tiêu Tử Lăng giết vào, nhanh chóng bỏ rơi một số tang thi truy kích, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
“Đáng hận!” Lý Dũng Quân lúc này cũng hiểu rõ kế hoạch của đội ngũ Sở Chích Thiên, trong lòng tức giận không thôi.
“Ưu sống kém chết, đây là dụng ý chân chính của kế sách này của Sở Chích Thiên.” Nếu thực mặc kệ sự chết sống của những người bọn họ, đội ngũ của Sở Chích Thiên có thể trực tiếp nổ cửa chính giết vào. Tang thi cuộn trào mãnh liệt mà ra như vậy sẽ trong nháy mắt vây quanh bọn họ đang không có chuẩn bị gì, nếu bọn họ chiến đấu riêng như vậy có lẽ người chết sẽ còn nhiều hơn, dù sao có chuẩn bị với không chuẩn bị vẫn khác biệt. Đương nhiên nếu làm như vậy đội ngũ của Sở Chích Thiên sẽ cật lực hơn so với hiện tại một chút, nhưng xem tốc độ thanh lý của bọn họ, hẳn cũng sẽ không có trắc trở quá lớn.
Hơn nữa mỗi một tiểu đội phụ trách một mặt nhỏ, áp lực của tang thi đều phân cho mỗi một tiểu đội, lúc này sẽ thể hiện được thực lực của tiểu đội, chỉ cần thực lực của tiểu đội vượt qua áp lực mà tang thi dành cho, như vậy có thể giết vào. Chân chính trả giá đắt vì thế chính là những người không có thực lực. Nhưng tại mạt thế này, người không có thực lực hôm nay không chết cũng sẽ chết ở ngày mai, sinh tồn chính là tàn khốc như thế.
“Kỳ thực, cơ hội của mỗi người đều là bình quân.” Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho nhóm Lý Dũng Quân trầm mặc. Đích xác, cơ bản áp lực mà mỗi người của mỗi một tiểu đội phải thừa nhận đều như nhau, tồn vong là phải dựa vào chính mình.
“Nếu không có Tiểu Lăng, sợ rằng chúng ta cũng sẽ chết ở nơi đó.” Lý Dũng Quân nghĩ mà sợ không thôi.
“Đó cũng là để khảo nghiệm tâm trí con người, người thanh tỉnh hiểu rõ thực lực bản thân cũng biết nên lấy hay bỏ mới có thể sinh tồn tiếp được. Trần Cảnh Văn dùng một kế sách nho nhỏ như thế giáo dục mọi người, đạo sinh tồn của ngày diệt vong.”
Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho mọi người lần nữa trầm mặc, chỉ có Trình Dung Nhi đột nhiên xì nở nụ cười.
Mọi người nghi hoặc nhìn qua, Trình Dung Nhi vươn hai tay đột nhiên véo hai gò má của Tiêu Tử Lăng, hung hăng kéo vài cái, trong miệng nói: “Thằng nhóc này, quá manh, vậy mà kéo căng cái mặt như thế giảng đạo lý lớn cho bọn chị.”
Mặt của Tiêu Tử Lăng thực sự không có lực thuyết phục nào, nói đến đạo lý lớn luôn có chút cảm giác giả làm người lớn, Trình Dung Nhi bị manh ngã trong nháy mắt. Mọi người thấy gương mặt chưa thoát tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng, lại liên tưởng đến lời nói vừa rồi, có chút dở khóc dở cười, chém giết liều mạng khiến cho mọi người vẫn luôn không thoát ly khỏi bầu không khí khẩn trương, vậy mà không phát hiện người phát biểu ngôn luận nãy giờ là Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng lần thứ hai sụp mặt, cười khổ. Chẳng lẽ có khuôn mặt mang tính trẻ con thì không thể phát biểu ngôn luận sao? Quá vãi đạn mà.
Theo sự trêu ghẹo của Trình Dung Nhi, áp lực áp chế ở trong lòng mọi người được giảm bớt rất nhiều. Một nhóm người nhanh chóng xông lên lầu ba, chỗ siêu thị thức ăn chân chính.