Chương 13: Chân tướng, sự đau đớn khi vĩnh viễn không được thừa nhận!
Cập nhật 3 năm trước
Liều chết lằng nhằng một phen, lấy được địa chỉ đại bản doanh của Sở Chích Thiên ở chỗ Đổng Hạo Triết, lúc này mới về lại chỗ Lý Dũng Quân, mấy người Lý Dũng Quân cũng đã chỉnh lý xong vật tư. Mọi người nghe thấy Tiêu Tử Lăng gia nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên, hâm mộ không thôi. Thấy thời gian không còn sớm, mọi người không dừng lại nữa, một đường thuận lợi, mỗi người về tới nhà.
Khi mọi người cáo biệt, Lý Dũng Quân mỉm cười nói Tiêu Tử Lăng phải tận lực biểu hiện, tranh thủ đứng vững gót chân trong đội ngũ của Sở Chích Thiên, về sau mọi người phải dựa vào cậu rồi.
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Tiêu Tử Lăng rời khỏi căn nhà mà cậu ở hơn một tháng, những thứ trong nhà trên cơ bản đều đã bị Tiêu Tử Lăng nhét vào không gian. Cậu chỉ đeo một ba lô lớn vô cùng đơn giản, bên trong có hai bao trang phục vận động với nội y dùng để tắm rửa, còn nhét không ít thức ăn với kẹo. (. . . . . anh nói tâm hồn anh 34 tuổi mà vẫn mang theo kẹo ăn vặt là nàm thao!????)
Thở sâu một hơi, tay mang đường đao, Tiêu Tử Lăng mang theo quyết tâm, mang theo sự mong đợi đối với tương lai, từng bước một đi về phía đại bản doanh của Sở Chích Thiên.
Đại bản doanh của Sở Chích Thiên cách nhà Tiêu Tử Lăng thuê không xa, đi bộ hai mươi phút thì đã đến. Kỳ thực, Tiêu Tử Lăng sau khi lấy được địa chỉ đã biết tin tức mà trước đây cậu nghe thấy, kỳ thực có khác biệt, tuy rằng Sở Chích Thiên cũng ở Thanh Ly Viên, nhưng Thanh Ly Viên đó không phải Thanh Ly Viên kia, một nơi là khu dân cư cao tầng, một nơi lại là khu biệt thự xa hoa.
Mà nhóm Sở Chích Thiên chính là sống ở trong một tòa biệt thự xa hoa trong khu biệt thự đó.
Tiêu Tử Lăng mới tới gần đại bản doanh của Sở Chích Thiên, đã nghe thấy ở cửa có một người hét lớn: “Ai?” Nhân viên của tiểu đội cảnh giới đã nhận ra sự tiếp cận của Tiêu Tử Lăng.
“Tôi là mới gia nhập, kêu Tiêu Tử Lăng, ngày hôm nay lại đây báo cáo.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng trả lời.
“Kỳ quái, không phải ngày hôm nay chỉ thu một người sao? Thế nào lại tới thêm một người. . .” Đội viên cảnh giới nói thầm, vừa mới để một người kêu là Ngô Khánh Vân đến báo cáo đi vào, thế nào lại thêm ra một người?
“Cậu chờ ở đấy, tôi đi hỏi một chút.”
“Tiểu Lục, có nghe không?”
“Nghe thấy, xin nói!”
“Ở cửa có người, nói bản thân mới gia nhập, kêu Tiêu Tử Lăng, lại đây báo cáo, muốn hỏi một chút có phải hay không?” Đội viên cảnh giới nói với bộ đàm.
“Nga, chờ một chút, tôi hỏi Trần phó đội một chút!” Một hồi đáp lại, “Trần phó đội nói cậu ta chỉ thu một người, hỏi người ta xem là ai thu.”
“Được, tôi hỏi một chút.” Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Lục, đội viên cảnh giới ngẩng đầu hoài nghi hỏi: “Người nào thu cậu?”
“Hẳn là. . . Sở đội trưởng đi!” Tiêu Tử Lăng có chút chần chừ, lúc đó, hình như câu trả lời của Sở Chích Thiên. . . loáng thoáng có ý thu nhận, bằng không Đổng Hạo Triết cũng sẽ không nói địa chỉ cho cậu a, trả lời như vậy hẳn là không sai nhỉ.
“Cậu ta nói là Sở đội trưởng! A! Sở đội trưởng!” Đội viên cảnh giới vốn nói giọng tuyên đọc như trước, đột nhiên phản ứng lại, thanh âm trong sự chấn kinh trực tiếp tăng lên quãng tám, bén nhọn có chút chói tai, mắt trừng lưỡi líu trừng Tiêu Tử Lăng, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Chỉ nghe thấy bên trong bộ đàm bùm bùm lốp bốp một trận nghiêng trời lệch đất, qua một hồi mới nghe thấy một thanh âm quen thuộc truyền đến, lần này nhận nghe chính là Trần Cảnh Văn: “Lập lại lần nữa, ban nãy lời nói của Tiểu Lục tôi chưa có nghe rõ.”
“Cậu ta nói cậu ta là Sở đội trưởng thu.” Đội viên cảnh giới nhìn Tiêu Tử Lăng như nhìn quái vật, nghi hoặc đầy mặt.
“Sở ca sẽ thu người? Thiệt hay giả? Bất quá Sở ca hiện tại đang tu luyện, không thể quấy nhiễu, hỏi cậu ta còn có người chứng minh hay không?” Trần Cảnh Văn khó có thể tin, nhưng vẫn lý trí hỏi dò tiếp.
“Đổng Hạo Triết!” Không đợi đội viên cảnh giới hỏi thăm, Tiêu Tử Lăng chủ động cung cấp người chứng minh.
“Cậu ta nói là Đổng phó đội!”
“Hạo Triết? Được, anh kêu cậu ta chờ một chút, tôi đi hỏi.” Nhân viên cảnh giới chuyển cáo lời nói của Trần Cảnh Văn cho Tiêu Tử Lăng, kêu cậu chờ chốc lát.
Trần Cảnh Văn đứng ở trong đại sảnh biệt thự, trực tiếp vứt bộ đàm cho Lục Vân Đào phụ trách liên lạc bên cạnh, bước nhanh lên lầu hai, gõ gõ cửa gian phòng của Đổng Hạo Triết.
“Mời vào!”
Trần Cảnh Văn mở cửa phòng ra, Đổng Hạo Triết đang rèn đúc thân thể, thấy Trần Cảnh Văn tiến vào, lập tức ngừng lại, thuận tay cầm một cái khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên mặt, hỏi: “Tìm tớ có việc?”
“Có một người kêu Tiêu Tử Lăng, nói là Sở ca thu, còn nói cậu cũng biết.” Trần Cảnh Văn trực tiếp ném ra vấn đề.
Đổng Hạo Triết nghe vậy, tay lau mồ hôi ngừng lại, nở nụ cười: “Tên nhóc đó, nhanh như vậy đã tới?! Tốc độ thực nhanh a! Ha ha!”
“Thật là Sở ca thu?” Vẻ mặt Trần Cảnh Văn hiếu kỳ.
Đổng Hạo Triết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ý cười càng đậm: “Xem như vậy đi! Tên nhóc đó rất thú vị, về sau cậu sẽ biết!”
Trần Cảnh Văn tức giận lật cho cái nhìn khinh bỉ: “Đều nói cậu là người hiền lành, kỳ thực gian trá nhất, một chút ngụ ý cũng không chịu lộ. Bất quá cậu đã có thể xác định, vậy tớ sẽ thông tri phía dưới để cho cậu ta vào. Đúng rồi, Sở ca có nói, cậu ta được phân công tổ nào hay không?”
“Không có, cậu an bài đi!” Đổng Hạo Triết đáp.
“Được, tớ sẽ an bài cậu ta vào tổ chiến đấu. . .” Trần Cảnh Văn nghĩ có thể để cho Sở ca chủ động mời, khẳng định là một cao thủ, vào tổ chiến đấu thích hợp nhất.
Đổng Hạo Triết nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã nhắc nhở nói: “Cảnh Văn, cậu tốt nhất gặp mặt rồi hãy an bài so ra thích hợp hơn.”
Hửm?? Trần Cảnh Văn mang theo nghi hoặc đầy đầu rời khỏi gian phòng của Đổng Hạo Triết, nếu Đổng Hạo Triết nói như vậy hẳn là có đạo lý của cậu ta, anh quyết định chờ gặp mặt rồi nói sau.
Ở cửa, Tiêu Tử Lăng rốt cục đợi được thông tri cho đi, đi vào biệt thự trong ánh mắt hâm mộ của đội viên cảnh giới, trong lòng có chút thấp thỏm. Cậu phát hiện được Sở Chích Thiên tuyển nhận vào đội, tựa hồ ở chỗ này là một sự kiện lớn. Cậu có chút không hiểu, những đội viên khác vào đội, chẳng lẽ không phải là do Sở Chích Thiên cho phép sao?
Tiêu Tử Lăng thực chân tướng, Sở Chích Thiên sau ngày thứ nhất của ngày diệt vong khai hỏa tiếng tăm, anh đã đem chuyện của tiểu đội toàn quyền giao cho Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết phụ trách, mà anh chỉ phụ trách nắm bắt phương hướng lớn. Mà hai người hiểu rõ sâu sắc tính cách của Sở Chích Thiên, biết nếu để cho Sở Chích Thiên chủ động nhận người, phỏng đoán đợi đến lúc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cũng thu không được mấy người, vì vậy hai ngày nay đều là hai người bọn họ ra mặt phụ trách thu người, mọi người cũng tập mãi thành quen, lúc này đột nhiên nghe thấy có một người là Sở Chích Thiên tuyển nhận, nhất thời dẫn tới sự rung động trong tiểu đội.
Tiêu Tử Lăng đi vào biệt thự, bốn phía đại sảnh có ba bốn người, hoặc đứng hoặc ngồi. Thấy Tiêu Tử Lăng đến, lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí là không dám tin tưởng.
Ở trung tâm, trên một sopha dài, Trần Cảnh Văn ngồi ở đó uống trà một bộ ưu nhã, đang chờ đợi cậu đến.
“Trần phó đội, chào!” Tiêu Tử Lăng lễ độ bắt chuyện một chút, lộ ra nụ cười ngại ngùng.
Nghe thấy thanh âm, Trần Cảnh Văn nhấp một ngụm trà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng.
“Phụt. . .” Một ngụm nước trà phun ra, Trần Cảnh Văn chật vật cầm chén trà trong tay đặt trên bàn trà, sự ưu nhã vốn có biến mất hầu như không còn.
“Cậu mấy tuổi?” Trần Cảnh Văn lau chùi vết trà trên người, hiếu kỳ hỏi.
“Thành niên rồi, 24 tuổi.” Tiêu Tử Lăng quấn quýt, vì sao mỗi người đều phải hỏi vấn đề này, chẳng lẽ thoạt nhìn mình thực sự nhỏ như vậy sao? Chiều cao của mình cũng có thể chứng minh mình không phải con nít a, ánh mắt của mấy người này là thế quái nào a!
“Thực sự?” Trần Cảnh Văn không tin, những người còn lại ở đại sảnh cũng không tin. Đứa trẻ này rõ ràng chưa thành niên, lừa ai a!
Tiêu Tử Lăng âm thầm lật ra ánh mắt khinh bỉ, giận dỗi nói: “Nếu không thì 14, tin không?”
Một bộ biểu tình vốn nên như thế của tập thể cả đám người khiến cho Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa thổ huyết, nói thật hổng có người tin, thuận miệng nói bậy lại tin chắc không nghi ngờ, thế giới này hổng có chân lý.
“Ách, xưng hô cậu là Tiểu Lăng đi, Đổng phó đội đã xác nhận thân phận của cậu, hoan nghênh cậu thành thành viên chính thức của chúng ta, về phần cậu đi tổ nào. . . Xét thấy cậu là đội viên vị thành niên đầu tiên của tiểu đội chúng ta, phải hỏi qua Sở đội rồi mới an bài. Như vậy đi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.” Trần Cảnh Văn quay đầu nói với trợ thủ bên người: “Nhất Long, phiền phức anh an bài nơi ở của Tiểu Lăng một chút.”
Trợ thủ của Trần Cảnh Văn kêu Chân Nhất Long, anh nghe thấy phân phó, lập tức gật đầu nói: “Được, Trần phó đội, tôi lập tức an bài.” Anh vẫy vẫy Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu đi qua.
Tiêu Tử Lăng vừa định đi qua, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại thận trọng nghiêm túc nói với Trần Cảnh Văn: “Trần phó đội, ban nãy anh nói sai rồi, tôi thực sự thành niên rồi!” Nói xong không nhìn đến ánh mắt của người khác, quay đầu theo Chân Nhất Long đang trong nhịn cười, rời khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh, đột nhiên vang lên một trận tiếng cười! Nghe thấy người nào đó lớn giọng nói: “Tên nhóc này thật thú vị, nhớ tới lúc nhỏ của tôi! Năm tháng thanh xuân làm bộ trưởng thành đó a!”
“Trẻ con thời nay, luôn thích giả làm người lớn!” Trần Cảnh Văn lãnh tĩnh bình luận!
Cút mợ anh đi chứ trẻ con! Tiêu Tử Lăng bi ai rơi lệ! (TT^TT)