Ngước nhìn tường vây đối với cô mà nói độ cao không tầm thường, Trầm Mộc Bạch tích đủ hết sức lực từ khi bú sữa mẹ, thừa thế xông lên bò lên, sau đó nhìn qua mặt đất, nghĩ thầm, may mắn ta không có chứng sợ độ cao.
Thân thể nhảy xuống, đệm thịt mềm mại giẫm lên mặt đất, một đường hướng về phương hướng lầu dạy học đi đến.
Hiện tại tựa như là thời gian tan học, các học sinh đều lui tới, riêng phần mình làm lấy việc của mình. Trầm Mộc Bạch do dự một chút, vẫn là có ý định trước tiên tìm một nơi trốn đi, chờ thời gian giờ dạy học tới thì tương đối dễ hành động một chút.
Lại không nghĩ rằng quay người liền đụng phải mấy học sinh.
Mấy học sinh kia cũng rõ ràng phát hiện cô, trong đó có hai bé gái nhịn không được phát ra trầm thấp tiếng kinh hô, mà trong đó một nam sinh mở miệng nói.
"Nơi này tại sao có thể có mèo hoang?"
Một nam sinh khác phản bác, "Tớ xem đây hình như không phải mèo hoang nha."
Nam sinh kia mặt lộ vẻ khó chịu.
Mà hai nữ sinh thì là liếc nhau lẫn nhau một cái, trong đó một nữ sinh mở miệng nói, "Tớ đi nhìn xem."
Một nữ sinh khác tựa hồ có chút không nguyện ý, nhưng vẫn là không nói gì.
Nữ sinh đi tới trước mặt Trầm Mộc Bạch, một mặt đồng tình nói, "Thật đáng thương nha mèo hoang, trên người làm sao vô cùng bẩn, quá đáng thương. Nếu không phải là cha mẹ chị không cho chị nuôi động vật nhỏ, chị nhất định sẽ đem em mang về nhà." Nói xong, còn thở dài một hơi.
Nói nói như thế, Trầm Mộc Bạch lại chú ý tới đối phương thủy chung cùng mình duy trì một khoảng cách, trong cặp mắt kia không có nửa phần thần sắc cùng trên mặt tương ứng.
Hết lần này tới lần khác từ hai nam sinh toát ra ái mộ cùng ánh mắt thưởng thức, còn nhỏ giọng châu đầu ghé tai nói, "Từ Khanh Lộ thật có ái tâm, lần trước ta còn trông thấy cậu ấy cho chó lang thang đồ ăn."
"Đúng vậy, người không những dung mạo xinh đẹp, thành tích còn rất tốt. Hết lần này tới lần khác ưa thích Giang Nhất Nhiên giống băng sơn, ai, gia hỏa kia có cái gì tốt, không phải liền là thành tích tốt một chút, dáng dấp tốt một chút sao? Cũng chẳng có gì ghê gớm." Trong giọng nói ê ẩm còn kèm theo một tia ghen tỵ và phẫn hận.
Một nữ sinh khác tựa hồ hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn là chịu đựng tính tình tiến lên nói ra, "Khanh Lộ, chúng ta đi nhanh đi."
Từ Khanh Lộ cười với cô ta, trên mặt lộ ra một cái nụ cười ôn hòa, "Cậu xem, con mèo này có phải hay không rất xinh đẹp?"
Nữ sinh lúc này mới bố thí ánh mắt nhìn kỹ một chút Trầm Mộc Bạch, sau đó mắt lộ ra khinh thường nói, "Là rất đẹp, nhưng lại chỉ là mèo Trung Hoa điền viên, bỏ."
Từ Khanh Lộ ngẩn người, nhìn nhìn lại mèo trước mắt, đáy mắt âm thầm lướt qua vẻ khinh bỉ, nhưng là trên mặt lại là mang theo thần sắc không đồng ý, "Tiểu Tiêu, lời này của cậu có thể không dễ nghe, vô luận là chủng loại mèo gì, đều như thế đáng yêu làm cho người thương tiếc."
Nữ sinh kia gọi là Tiểu Tiêu ăn quả đắng, mặc dù không phục lắm, nhưng là không nói gì.
Nếu không phải là nghe được tên của nam chính, Trầm Mộc Bạch sớm đã đi, nào có thời gian rảnh rỗi nhìn Bạch Liên Hoa diễn kịch, đang nghe hai người đối thoại, hướng về phía hai người kêu lên, "Trung Hoa điền viên thế nào? Ăn của các nhà ngươi sao?"
Đáng tiếc nói ra tất cả đều là meo meo meo.
Từ Khanh Lộ lại là có chút giật nảy mình, nhịn không được lui về sau mấy bước, mà ở bên người cô ta nữ sinh kia thì là một mặt chán ghét nói.
"Khanh Lộ, ngươi cũng đừng thiện lương như vậy, cũng không phải là tất cả động vật đều hiểu được cảm ơn. Liền thí dụ như con trước mắt, còn không bằng để cho người ta bắt nấu." Cô ta vừa nói, còn một bên nghĩ phải dùng chân đá đi.
Trầm Mộc Bạch hướng cô ta kêu mấy tiếng, sau đó động tác linh hoạt cho cô ta một móng vuốt, ngay sau đó xoay người bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến tiếng nữ sinh tức hổn hển, còn kèm theo Từ Khanh Lộ ra vẻ lo lắng, "Tiểu Tiêu, cậu không có bị thương chứ?"
Trầm Mộc Bạch liếc mắt, quay người hướng về bọn họ thè lưỡi, "Lêu lêu lêu."