Vốn cho là mấy ngày sau ở chung sẽ hết sức khó xử, không nghĩ tới mấy ngày kế tiếp, Trầm Mộc Bạch căn bản không thấy được Quân Cửu Lăng, bao gồm cả mấy người Vân Nương.
Vũ Nhị nhưng lại một mực đi theo bên người cô, cô thấy vậy lại gấp một chút, Trầm Mộc Bạch hỏi Vũ Nhị, Vũ Nhị cũng chỉ là mập mờ nói một câu, giáo chủ có chuyện phải làm.
Trầm Mộc Bạch cũng biết gần đây hẳn là có nhiều chuyện xảy ra, chỉ là cô không nghĩ tới lại còn sẽ có người tốn công tốn sức muốn giết cô, nhưng là sau khi trải qua lần nguy hiểm này, Trầm Mộc Bạch cũng hiểu cao thủ ẩn núp ở chung quanh cô rốt cuộc có bao nhiêu.
Quân Cửu Lăng là ở ngày nào đó ban đêm trở về, mang theo một thân mới vừa tắm rửa khí tức lạnh lùng, sau đó thuần thục tiến vào trong chăn cô, cánh tay vừa kéo, sau đó chăm chú mà ôm lấy cô.
Trải qua lần ám sát kia, Trầm Mộc Bạch còn lòng sợ hãi, vốn dĩ còn muốn thét lên thì lại cảm thụ được khí tức quen thuộc mới yên lặng nuốt trở vào.
"Giáo chủ."
Quân Cửu Lăng tựa hồ có chút mỏi mệt, tiếng nói trầm thấp nặng nề trong đó còn mang theo khàn khàn gợi cảm, "Ừ?"
Trầm Mộc Bạch thấy thế cũng không dám loạn động, chỉ là nói, "Giáo chủ không có chuyện gì đúng không."
Đương nhiên câu nói này chỉ là lễ phép quan tâm.
Quân Cửu Lăng nghe vào trong tai lại là ngăn không được giương lên khóe miệng, ôm lấy thiếu nữ tay càng thêm dùng sức, ngửi cỗ hương thơm trầm giọng nói, "Chẳng mấy chốc sẽ giải quyết hết."
Thời điểm bọn họ rời đi khách sạn là lúc hoàng hôn, trong khách sạn tràn vào một nhóm sát thủ, Hỏa Liên giáo đệ tử cùng bọn họ giết tới một mảnh.
Đám người lái một đường xe ngựa, sau lưng những người kia theo đuổi không bỏ, ngoan cô tựa hồ là muốn cá chết lưới rách.
Lộ tuyến vốn dĩ muốn chạy bị ngăn chặn, bọn họ không thể không đổi một con đường khác.
Bóng đêm dần dần tối xuống, xe ngựa bên trong một mảnh đao quang kiếm ảnh hóa thành phế tích.
Trầm Mộc Bạch bị Quân Cửu Lăng ôm thật chặt trong ngực, Vũ Nhị mấy người che chở giáo chủ nhà mình, trên tay đao khi dưới ánh trăng tản mát ra hàn quang nhàn nhạt.
Một thanh âm hùng hậu từ trên không truyền đến, mang theo vài phần đắc ý cùng trào phúng, "Quân Cửu Lăng, ngươi còn nhớ đến đệ tử trăm năm trước bị các ngươi đuổi ra ngoài Hỏa Liên giáo?"
Không giống với bộ dáng ở trước mặt Trầm Mộc Bạch, Quân Cửu Lăng trên mặt tuấn mỹ đến cực điểm phảng phất như chụp lên một tầng lăng lệ sương lạnh, cặp mắt hẹp dài trong con ngươi thâm thúy không thấy đáy, quanh thân khí tức cường đại không khỏi để cho trong lòng người máy động.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, trong miệng tràn ra một vòng cười lạnh, "Không nhớ rõ."
Người kia thân ảnh hiển hiện ở trong màn đêm, một khuôn mặt già nua như chim ưng, con ngươi cho người ta một loại rất cảm giác không thoải mái, mà ở phía sau ông ta, mặc trên người trang phục giống nhau cùng đuổi giết bọn hắn.
"Bây giờ bị Giang Hồ danh môn chính phái cùng quan phủ truy nã cảm thụ như thế nào?" Người kia câu môi cười lạnh một tiếng, "Lần trước coi như số ngươi gặp may, ngươi nói ta nếu là đưa ngươi bắt sống phế bỏ công phu, lại tiễn đến quan phủ, bọn họ những danh môn chính phái kia sẽ như thế nào cảm tạ ta trừ bỏ một ma đầu như vậy."
Hữu Nhất lên tiếng xì một tiếng khinh miệt, "Không biết xấu hổ, giáo chủ của chúng ta là người mà ngươi có thể đánh được sao, cũng không cân nhắc một chút bản thân là thân phận gì."
Ánh mắt người nọ lạnh xuống, "Bất quá là một đầu chó thôi, cũng dám ở trước mặt ta sủa inh ỏi."
Ông ta vừa dứt lời, một nam tử bên người ám khí nhanh chóng bay tới, Hữu Nhất trở mình, dùng đao của bản thân ngăn lại một chiêu kia, sau đó lấy thủ đoạn giống vậy đánh trả.