Chu Tiểu Lỵ nói đùa, "Cậu và anh trai câuk quan hệ thật tốt, kỳ thật nếu như không biết hắn là anh trai cậu mà nói, chúng ta còn tưởng rằng là bạn trai cậu đấy."
Điền Điềm đang trên Wechat nói chuyện phiếm, nghe vậy cũng chen miệng nói, "Đúng, các cậu thật giống như mỗi ngày đều có liên hệ, tớ và bạn trai tớ đều không có dính như vậy đâu."
Trầm Mộc Bạch sững sờ.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Tiểu Lỵ còn tưởng rằng cô tức giận, ngượng ngùng nói, "Lục Thiến, chúng ta chính là chỉ đùa một chút mà thôi."
Điền Điềm cũng ý thức được loại lời này không nên mở miệng, vội vàng nói xin lỗi một tiếng.
Trầm Mộc Bạch nói không có việc gì.
Vùi ở trong chăn, không nhịn được nghĩ đến, thật làm cho người hiểu lầm như vậy sao?
Bất quá đây cũng là việc không có cách nào, một ngày không biết tin tức Lục Lệ Bắc, cô cả ngày cũng sẽ không an tâm.
Nghĩ như thế, Trầm Mộc Bạch lại không quy củ, ngáp một cái, ngủ say sưa.
Không qua mấy ngày cô liền nhận được một cái chuyển phát nhanh, bên trong toàn bộ đều là đồ ăn, hơn nữa còn là cô thích ăn.
Chu Tiểu Lỵ cùng Điền Điềm hâm mộ muốn chết, "Cái nhãn hiệu sô cô la này tớ vẫn luôn rất muốn ăn, đáng tiếc đắt chết rồi."
Trầm Mộc Bạch lại hiếu kỳ đây là ai đưa, mới vừa nghĩ như thế, điện thoại liền thu đến một tin nhắn mới.
Đồ ăn vặt nhận được chưa?
Trầm Mộc Bạch trong lòng vui vẻ, nhanh chóng đánh chữ nói, anh, đồ ăn vặt thì ra là anh đưa.
Đối phương rất nhanh liền trả lời cô một câu.
Bằng không thì em cho rằng là ai?
Trầm Mộc Bạch mừng khấp khởi trả lời, cám ơn anh! Em yêu anh!
Lần này đối phương chưa trả lời đến nhanh như vậy, thẳng đến vài phút trôi qua, mới trả lời lại.
Anh cũng yêu Thiến Thiến.
Trầm Mộc Bạch lòng tràn đầy cả mắt đều là đồ ăn vặt cô thích ăn, huống chi Lục Lệ Bắc đưa nhiều như vậy, đối với vài người khác trong ký túc xá cũng là thoải mái tỏ thái độ.
"A a a Lục Thiến, tớ thật đúng là hâm mộ chết cậu, vóc người xinh đẹp như vậy còn được hoan nghênh như vậy, quan trọng nhất là, có một anh trai đối với cậu siêu cấp vô địch tốt."
"Quốc gia thiếu nợ tớ một anh trai như vậy!"
Chu Tiểu Lỵ ăn vào sô cô la bản thân tâm tâm niệm, thấy Tô Hiểu Hiểu không có động tĩnh, hiếu kỳ nói, "Hiểu hiểu, cậu không ăn sao?"
Tô Hiểu Hiểu bấm điện thoại di động, tay ngừng một lát, ngữ khí thản nhiên nói, "Không, chính các cậu ăn đi."
Chu Tiểu Lỵ ồ một tiếng, liền không lại để ý đến Tô Hiểu Hiểu.
Huấn luyện quân sự sau khi kết thúc, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu, Trầm Mộc Bạch cũng có thời gian ngẫu nhiên chạy đến trong công ty Lục Lệ Bắc.
Đại học C cách công ty Lục thị cũng không xa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất lúc trước cô muốn thi đại học C.
Cô không biết là, trong khoảng thời gian này làm ra một chút lưu ngôn phỉ ngữ.
Lúc Chu Tiểu Lỵ nói với cô, có người đồn nói cô bị bao nuôi, Trầm Mộc Bạch ngẩn người.
"Hiện tại tất cả mọi người đang nói chuyện này." Điền Điềm không khỏi lo lắng nói, "Trên diễn đàn cũng treo ảnh chụp, nói cậu mới vừa khai giảng liền được một nam nhân có tiền đưa tới trường học, sau đó cậu thường xuyên chạy ra khỏi trường, dùng mặc cũng là hàng hiệu, còn có vòng cổ trên cổ cậu, bọn họ còn bới ra giá tiền. Cuối tuần, rất ít trở về trường học, chúng ta thay cậu giải thích cũng không hiệu nghiệm."
Chu Tiểu Lỵ cả giận nói, "Nhà cậu vốn là có tiền, hơn nữa đó là anh trai cậu, lấy ở đâu ra kim chủ, những người kia thật là có chút bệnh, tâm lý âm u, không thể thấy người khác trôi qua so với bọn họ tốt hơn."
Vốn dĩ Tô Hiểu Hiểu hay trang điểm mang theo khăn trùm đầu lúc trở về ký túc xá, nhìn cũng không nhìn các cô một chút.
Chu Tiểu Lỵ thu tầm mắt lại nói, "Cái kia, Lục Thiến, không phải tớ nói lung tung. Tớ là thực cảm thấy chuyện này coi như không phải Tô Hiểu Hiểu làm, cũng cùng với cậu ta thoát không được quan hệ."