Chương 187: Cục cưng của ảnh đế (-Hết)
Cập nhật 3 năm trước
Trương Cảnh Tuyên không được như ý, Úc Khả Tâm cũng chẳng khác gì.
Mới đầu vì chuyện Trương Cảnh Tuyên mà ả còn nổi một phen, chẳng là, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Honàg Dần đăng một Weibo, tuyên bố ngày ấy Weibo nói về Bắc Vũ Đường không phải ông ta đăng. Ông ta đưa ra một chuỗi chứng cứ chứng minh ông ta lúc ấy đang nghỉ phép ở nước ngoài.
Mà địa điểm đăng Weibo lại là trong nước, căn bản không phải do chính ông ta tuyên bố. Rất nhanh, trên mạng có người tung tin, xưng là vị minh tinh nào đó bày mưu đặt kế bảo người đó trộm tài khoản của đạo diễn Hoàng Dần.
Một vị minh tinh......
Những từ quan trọng nhất lại hàm hồ như thế, một đám quần chúng ăn dưa lại sôi nổi bắt đầu phỏng đoán, rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại Bắc Vũ Đường.
Từ những minh tinh từng có giao thiệp với Bắc Vũ Đường, lại đến bạn tốt. Có đội paparazzi mắt sắc chú ý đến sự tồn tại của Úc Khả Tâm.
Úc Khả Tâm và Bắc Vũ Đường trước kia có khá nhiều hoạt động chung, nhưng nửa năm gần đây lại xẩy ra khác thường, khiến người ta không thể không chú ý.
Chuyện thứ hai, thời gian trước Úc Khả Tâm bị đuổi ra khỏi hội sở bị đào ra, người đưa tin chỉ ra rằng, lúc ấy Bắc Vũ Đường ở trong hội sở.
Sự đặc thù của hội sở đó cũng được đăng lên.
Chỉ bằng thân phận của Úc Khả Tâm thì không thể tiến vào, cô ta có thể vào, chỉ có một khả năng, đó là phu nhân hào môn tương lai Bắc Vũ Đường mời ả vào, nhưng vì sao cuối cùng lại bị thô lỗ đuổi ra, một đám quần chúng ăn dưa lại bắt đầu động não.
Khi Úc Khả Tâm hãm sâu vào scandal, lúc này Tiền Giai Di tìm tới Úc Khả Tâm.
Úc Khả Tâm cố ý tìm một bãi đỗ xe bị bỏ ở vùng ngoại ô để gặp mặt, toàn thân võ trang hạng nặng, khiến người ta không nhận ra ả.
Tiền Giai Di cũng vậy.
Từ sau sự kiện đó, thanh danh của cô ta cũng không còn, cha mẹ và trưởng bối trong nhà đều cảm thấy cô ta làm họ mất mặt. Ra khỏi nhà, Hoàng Dần lại muốn kiện cô ta tổn hại danh dự của mình.
Tiền mà cô ta nhận được từ tay Úc Khả Tâm vì kiện thua mà cũng bồi hết vào.
Giờ cô ta trắng tay, có nhà không về được.
Cô ta nghĩ tới Úc Khả Tâm, vì sao dựa theo kế hoạch của ả, kết quả là ả sống tốt, mình lại thảm như thế?
Nếu không phải ả xúi giục, giờ cô ta cũng không biến thành thế này.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Úc Khả Tâm không kiên nhẫn hỏi.
"Phí bịt miệng." Tiền Giai Di chỉ nói ba chữ.
Úc Khả Tâm nhíu mày, "Không hiểu cô đang nói gì."
Tiền Giai Di cười lạnh, lấy một bút ghi âm trong túi ra, "Trong này có nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta."
Đáy mắt Úc Khả Tâm xẹt qua u quang, trên mặt lại trấn định như cũ, "Cô nghĩ chỉ bằng một cái bút ghi âm giả là tôi sẽ tin cô. Chút kỹ xảo này của cô chỉ có thể lừa người không có đầu óc thôi."
Mặt Tiền Giai Di lộ ra nan kham, nguyên nhân là vì Úc Khả Tâm nói đúng. Cái bút này chỉ là bút giả, dùng để dọa Úc Khả Tâm mà thôi.
Úc Khả Tâm i lãnh nhìn cô ta, "Xem cô đáng thương như thế, tôi không ngại cho cô chút tiền."
Nói xong, lấy một chồng tiền từ túi đặt trước mặt Tiền Giai Di.
Tiền Giai Di nhìn một vạn trên bàn, chỉ cảm thấy sỉ nhục, phẫn nộ nhìn ả, "Úc Khả Tâm, nếu không phải vì cô, sao tôi lại rơi vào tình trạng này. Là cô bỏ thuốc tôi, làm tôi mơ màng bị tên súc sinh kia cưỡng bức."
"Cô lợi dụng tôi, muốn đẩy ngã Bắc Vũ Đường. Giờ cô muốn phủi sạch quan hệ sao? Nằm mơ đi! Có tin bây giờ tôi nói cho họ, nói cho mọi người, đến lúc đó xem thử xem họ tin cô hay tin tôi."
Sắc mặt Úc Khả Tâm trầm xuống, "Tiền Giai Di, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Chuyện cô đang nói, tôi không hiểu gì cả. Cô muốn ấn tội danh nào đó lên đầu tôi, nằm mơ!"
Tiền Giai Di không ngờ tính cảnh giác của ả cao như thế, đến giờ còn không chịu nhả ra, bút ghi âm trong túi cô ta hoàn toàn không có tác dụng.
"Cô thấy trên mạng nói quan hệ của Bắc Vũ Đường và tôi không tốt nên muốn ấn tội danh lên đầu tôi sao, cô đừng mơ mộng nữa."
Nghe ả nói thế, Tiền Giai Di cũng lĩnh giáo được sự vô sỉ của ả. (Quả là người vô sỉ thì vô địch thiên hạ:(()
Úc Khả Tâm đứng lên, đi đến bên tai Tiền Giai Di, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: "Đồ vật cô để trong túi vô dụng rồi."
Tiền Giai Di khẽ run, kinh ngạc nhìn ả.
Úc Khả Tâm cười nghênh ngang rời đi.
Tiền Giai Di nhìn cô ta rời đi, sống lưng phát lạnh, sau đó là giận điên người.
Vì sao ả có thể rời đi tiêu sái như thế?
Úc Khả Tâm vừa ấn chìa khóa xe, cảm giác được ác phong từ sau úp lại, ả vừa quay đầu, thấy Tiền Giai Di nổi giận đùng đùng chạy tới.
Tiền Giai Di ném chồng tiền lúc trước lên người Tiền Giai Di, nháy mắt một vạn kia như là cánh hoa bay lả tả, Úc Khả Tâm ngăn cản theo bản năng, Tiền Giai Di đã tới gần, phác gục ả.
Úc Khả Tâm ăn đau, rất nhanh đã phản kích lại.
Hai người đánh nhau, đột nhiên, Úc Khả Tâm hung hăng đá Tiền Giai Di một cái, Tiền Giai Di lảo đảo ngã ra sau, đầu đụng phải một hòn đá sắc nhọn.
Tiền Giai Di trừng lớn mắt, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu cô ta/
Úc Khả Tâm thấy cô ta không nhúc nhích ngã ở đó, sắc mặt kinh biến, giọng nói hơi hoảng loạn, "Cô đừng có giả chết, tôi không mắc mưu đâu."
Nhưng mà Tiền Giai Di vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Úc Khả Tâm run rẩy đi lên trước, vươn tay đặt lên chóp mũi Tiền Giai Di, không có hơi thở, sợ đến ngã ngồi trên đất.
Ả giết người!!
Sắc mặt Úc Khả Tâm tái nhợt, mau chóng phản ứng lại.
Không thể để thi thể ở đây như vậy.
Úc Khả Tâm hoang mang rối loạn chạy vào xe lấy công cụ ra, đào một cái hố to ở sau nhà xưởng hoang sau núi, kéo thi thể Tiền Giai Di vứt vào hố chôn, sau đó, về nhà xưởng lại vội vàng nhặt toàn bộ tiền trên đất lên rồi hoảng sợ rời đi.
Nhưng mà, ả không biết là toàn bộ hành động của ả đều đã bị theo dõi quay lại.
Bắc Vũ Đường nhận được tư liệu thấy được một màn này, cũng kinh ngạc một chút. Cô biết Tiền Giai Di sẽ đi tìm Úc Khả Tâm.
Trước đó cô đã thăm dò địa điểm hai người gặp mặt, sau đó cho người đặt camera ở đó, không ngờ lại nhìn thấy cái này, thật là quá bất ngờ.
Kết quả này, chỉ sợ cả Tiền Giai Di và Úc Khả Tâm đều không đoán được.
Từ ngày lỡ tay giết Tiền Giai Di, Úc Khả Tâm luôn gặp ác mộng, trở nên tiều tụy bất kham. Sau một tuần điều tiết mới dần khôi phục lại.
Nửa tháng sau, suy đoán trên mậng dần ngừng, phảng phất như vận rủi đã không còn quấn ả nữa.
Cục cảnh sát nhận được báo án ở ngoại thành, sau nhà xưởng bỏ hoang, có một thi thể. Ban đầu người trong cục cảnh sát cũng không coi trọng, chỉ là xem xét theo lệ thường, không ngờ thực sự tìm được thi thể.
Rất nhanh một nick nặc danh gửi một bức thư cho cục cảnh sát, trên mạng cũng xuất hiện một video.
Quần chúng ăn dưa thấy Tiền Giai Di đã chết và Úc Khả Tâm trộm gặp mặt ở nhà xưởng bỏ hoang, làm gì mà không đoán ra được.
Lúc trước người hãm hại Bắc Vũ Đường chính là Úc Khả Tâm, Tiền Giai Di muốn lừa bịp tống tiền ả, hai người nổi lên tranh chấp, cuối cùng Úc Khả Tâm giết chết Tiền Giai Di.
Cách nói này được tất cả mọi người tán đồng.
Bởi vì án tử này dấy lên mối quan tâm của phần đông người dân, việc thẩm tra xử lý được đẩy nhanh tốt độ, xử phạt công khai. Úc Khả Tâm thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Thẩm phán trực tiếp tuyên cô ả án tử hình.
Khi cảnh ngục áp giải cô ta đi, Úc Khả Tâm đột nhiên dừng bước, xoay người nói với màn hình truyền thông.
"Bắc Vũ Đường, cô biết tôi vẫn luôn hâm mộ cô. Hâm mộ cô mệnh tốt, hâm mộ tất cả của cô. Từ lúc bắt đầu tôi đã lợi dụng cô, chỉ là đồ ngu ngốc cô lại coi tôi thành bạn bè. Tất cả những gì tôi đã làm, tôi không hối hận."
"Điều duy nhất tôi hối hận là kết bạn với cô, khiến tôi nhìn có vẻ đê tiện bất kham như thế." Từng giọt nước mắt chảy xuống.
"Bắc Vũ Đường, thật xin lỗi."
Sau khi cô ả lưu lại câu này, bị cảnh ngục mang đi, trước màn ảnh chỉ còn bóng dáng đơn bạc gầy yếu.
Trước TV, Trương Cảnh Tuyên nhìn người phụ nữ mình đã từng yêu có kết cục như thế, chỉ cảm thấy thống khoái.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp đi đến, Trương Cảnh Tuyên thấy kẻ đó, không tự giác run lên.
Người đàn ông cười tủm tỉm nhìn hắn, ngón tay đeo nhẫn vàng nâng hàm dưới của hắn lên, cười nói, "Hôm nay tao mang hai người bạn đến đây, hầu hạ cho tốt."
"À, đúng rồi. Hôm sau có nghi thức khởi động máy, tao sẽ phái người tới đón chú em qua."
Trương Cảnh Tuyên nghe được câu sau, đôi mắt lóe sáng, vốn không cam tâm tình nguyện lại thành nịnh nọt và vũ mị nói: "Được."
"Ngoan lắm." Người đàn ông mập mạp vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tiếu của hắn.
Nửa năm yên lặng, Trương Cảnh Tuyên lại một lần nữa quay lại, chỉ là bộ phim này ít vốn, chế tác nhỏ, hắn là vai phụ.
Trương ảnh đế từng phong quang vô hạn, hoàn toàn xuống dốc.
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết tình trạng của Trương Cảnh Tuyên, nếu không phải có cô bên này cho phép, hắn đừng mong quay tiếp.
Bạch Quân Ngọc đứng bên Bắc Vũ Đường, hai người đứng nhìn Trương Cảnh Tuyên ở phim trường cách đó không xa. Lúc này Trương Cảnh Tuyên đang bị đạo diễn chỉ mũi mà mắng.
"Cậu có biết diễn kịch hay không thế, ánh mắt phải sắc bén, không phải bảo cậu TMD đi câu dẫn người!" Đạo diễn không chút lưu tình nổi giận mắng trước mặt mọi người.
Nhân viên công tác trong phim trường đều biết Trương Cảnh Tuyên ủy thân với một phú hào, vì họ thường xuyên thấy hai chân hắn run lên, đôi lúc trên da thịt còn lộ ra dấu vết từng yêu.
Những dấu vết đó vừa nhìn đã biết là chơi SM mới có.
Mọi người lén lút thảo luận sôi nổi, thậm chí có lúc còn minh trào ám phúng trước mặt hắn mấy câu.
Đối mặt với tình trạng như thế, Trương Cảnh Tuyên chỉ coi như không nghe thấy, không nhìn thấy.
Nhịn, đây là chuyện đầu tiên hắn học được sau khi xảy ra chuyện.
Mỗi ngày hắn đều ảo tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ lại đứng lên đỉnh cao của giới giải trí, hưởng thụ sự truy phủng của các fans.
Nhưng, nguyện vọng của hắn vĩnh viễn chỉ là hy vọng xa vời.
Đêm khuya ngày đó, hắn từ phim trường về, bị mấy tên phú hào luân phiên ***, cuối cùng mệt nhọc quá độ, chết trên giường.
Khi dì lao công đúng giờ đến dọn phòng, phát hiện thi thể của Trương Cảnh Tuyên, thì đã là hai ngày sau. Xe cảnh sát, truyền thông chen nhau tới, nguyên nhân Trương Cảnh Tuyên chết lại là đề tài mọi người nghị luận sôi nổi.
Theo nhân sĩ cảm kích, Trương Cảnh Tuyên là cùng một đám phú hào chơi điên cuồng quá, cuối cùng kéo cả mạng nhỏ của mình vào.
Cũng có người nói, hắn vẫn chưa gượng dậy được từ sau sự kiện trước, cuối cùng tự sát.
Mấy tên phú thương kia đi quan hệ, cái chết của Trương Cảnh Tuyên cuối cùng định là hậm hực tự sát.
Trương Cảnh Tuyên không có người thân, dù có oan khuất cũng không ai giải oan giúp hắn.
Khi cảnh sát tuyên bố nguyên nhân Trương Cảnh Tuyên chết, Bắc Vũ Đường đang quay phim trong trường quay, đây là bộ phim cuối cùng cô tham dự.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị giải nghệ, sống cùng Bạch Quân Ngọc hai năm thuộc về riêng họ.
Đạo diễn nói với Bắc Vũ Đường đang bổ trang, "Vũ Đường, lát nữa tôi bảo nhảy, cô hãy nhảy ra ngoài. Sau khi cô nhảy ra thì mới có thể nổ. Cô yên tâm, phạm vi nổ rất nhỏ, không tổn thương đến cô được."
"Uhm." Bắc Vũ Đường gật đầu.
Đạo diễn đi rồi, Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: "Chị Vũ Đường, phần diễn này nguy hiểm như vậy, chúng ta dùng thế thân đi. Nếu Bạch tổng biết chị tự mình ra trận, bọn em chắc chắn sẽ bị anh ấy dùng ánh mắt lăng trì."
Bắc Vũ Đường nhìn dáng vẻ ai oán của cô bé, cười nói: "Không đâu. Đây là bộ phim cuối cùng, chị tự mình đến đi. Đây cũng không phải cảnh quay yêu cầu cao."
Người phụ trách Tiểu Lý đi lên trước, "Cô Vũ Đường, đã chuẩn bị ổn thỏa, cô vào đi thôi."
"Được." Bắc Vũ Đường đứng lên, Tiểu Ngọc nhận áo gió trên người cô.
Khi Bắc Vũ Đường đến trường quay, Tiểu Ngọc nhắn một tin cho Bạch Quân Ngọc.
Tiểu Ngọc nhớ đến chuyện Bạch Quân Ngọc phải làm lại thấy vui cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đi vào trong phòng, nhân viên công tá bên ngoài đều vào vị trí của mình.
Đạo diễn hô với mọi người, "Chuẩn bị xong chưa?"
Trợ lý trường quay còn chưa hô bắt đầu thì đã nghe tiếng nổ mạnh trong phòng, tiếng vang kịch liệt dọa sợ toàn bộ nhân viên công tác.
"Còn chưa bắt đầu, ai đã kích nổ?!" Đạo diễn cả giận nói.
Trợ lý đạo diễn hoảng sợ nói: "Đạo... Đạo diễn... Cô Vũ Đường còn ở bên trong."
Đạo diễn ngốc đơ, ném kịch bản trong tay xuống, chạy về phía căn phòng, hô lớn, "Mau cứu người!"
Nhân viên công tác bừng tỉnh, cùng chạy về phía phòng.
Cùng lúc đó, trên trực thăng, cánh hoa hồng rụng lả tả như bông tuyết.
Cảnh đẹp như vậy hẳn đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhưng mà lúc này lại không ai có tâm tư để ý, tất cả mọi người chạy về phía phế tích sụp đổ.
Người trên trực thăng thấy khác thường, có dự cảm không tốt.
"Hạ cánh." Âm thanh thuần hậu mang theo sự run rẩy nhỏ đến khó phát hiện.
Trực thăng còn chưa ổn định, người đã nhảy xuống, chạy về phía phim trường.
Dọc đường, anh đẩy mọi người ra, nhảy vào phế tích kia.
Mười lăm phút sau, mọi người cuối cùng tìm được Bắc Vũ Đường ở trong phế tích, lúc này cô đã sớm không còn hô hấp.
Bạch Quân Ngọc cẩn thận ôm cô vào lòng, chậm rãi đứng dậy.
Anh cúi đầu nhìn máu loãng trên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
"Chờ anh! Kiếp sau anh sẽ tìm được em."