Chương 189: Bạn trai tôi là zombie ()
Cập nhật 3 năm trước
Nay ngày lành tháng tốt, tui ngoi lên với các bạn iu nè ?
****
[Bắt đầu đếm ngược truyền tống. 10, 9, 8, 7,……]
Theo âm thanh lạnh băng của Minh, tầm mắt của cô tối sầm, chung quanh là bóng tối quen thuộc. Khi cô mở mắt ra, toàn thân vô lực, đầu đau muốn nứt, cơ thể như bị lửa đốt, tầm mắt mơ hồ.
Mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng rít gào truyền vào trong tai.
“Cô ta đã như vậy, không thể mang cô ta theo.”
“Lỡ cô ta biến thành zombie, sẽ liên lụy chúng tôi!”
“Ném cô ta lại đi.”
“Nếu hai người dẫn theo cô ta, vậy thì đừng đi cùng chúng tôi!”
“Tào Nghệ Ngôn, chúng ta làm gì bây giờ? Nếu tách nhóm với họ, chúng ta sẽ không thể đến căn cứ Phương Nam.” Một giọng nữ thấp thấp vang lên, sợ đến mức giọng nói run nhè nhẹ.
Tào Nghệ Ngôn chau mày, nhìn Bắc Vũ Đường sốt đỏ bừng mặt, đáy mắt hiện lên nét giãy giụa.
“Vũ Đường, thật xin lỗi. Chúng tôi không muốn bỏ cô lại, nhưng cô sắp biến thành zombie rồi, chúng tôi không thể mang cô theo.”
Ngô Giai Đồng run rẩy nói: “Tào Nghệ Ngôn, chúng ta thật sự phải bỏ lại Vũ Đường sao?”
“Sau khi cô ấy biến thành zombie, vẫn phải tách cùng chúng ta.”
Ngô Giai Đồng nhỏ giọng nức nở.
Đám người kia thúc giục, “Các người muốn động thủ giết cô ta, giảm bớt đau khổ cho cô ta, hay là vứt cô ta ra ngoài?”
Cuối cùng hai người cõng Bắc Vũ Đường mơ mơ màng màng đến một kho hàng.
“Nơi này không có zombie, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra với cô ấy.” Tào Nghệ Ngôn trầm giọng nói.
“Vũ Đường, thật xin lỗi.” Ngô Giai Đồng vuốt nước mắt.
“Đi thôi. Thời gian không nhiều lắm. Họ sắp xuất phát rồi.”
Tiếng bước chân vội vàng, càng lúc càng xa.
Bắc Vũ Đường dùng một chút ý thức ít ỏi còn sót lại, vận nội công tâm pháp của Hàn Băng Chưởng, dần dần, cảm giác nóng bỏng biến mất, ý thức thu hồi.
‘Đùng’ một tiếng, dường như là có gì đó va chạm.
Bắc Vũ Đường nhìn lại theo hướng đó, thấy một người đàn ông mặc quần áo công nhân, hai mắt trống rỗng vô thần, nửa bên mặt đã không còn thịt, lộ ra máu thịt màu đen, tứ chi tổn thương với trình độ khác nhau, cả người như du hồn, đi về phía cô.
Bắc Vũ Đường sửng sốt một giây, lập tức nhận ra sinh vật này – zombie.
Đây là giống loài chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng, vậy là lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh, lập tức tìm được một cây gậy bóng chày.
Đập gậy về phía zombie kia, một gậy đập vỡ đầu nó, thân mình nó đổ xuống, tứ chi không ngừng run rẩy, tựa như còn sinh mệnh công kϊƈɦ về phía cô.
‘Rắc’ ‘rắc’……
Bẻ gãy tứ chi của nó rồi, thi thể kia cuối cùng cũng ngừng cử động.
Một kϊƈɦ vừa rồi giống như rút đi toàn bộ sức lực của cô, giờ thân thể cô không có chút sức lực nào.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh một vòng, nơi này là kho hàng, chất đầy hàng hóa. Tình huống thân thể này rất không tốt, trước hết cần tìm một nơi an toàn.
Bắc Vũ Đường kéo cơ thể suy yếu tìm kiếm trong kho hàng.
Vận khí của cô không tồi, phát hiện một cánh cửa sắt trong kho hàng. Sau khi tìm được chốt mở, cửa sắt từ từ nâng lên. Khi cửa sắt nâng lên, tiếng nó phát ra hấp dẫn mấy con zombie du đãng bên ngoài kho hàng.
Một con, hai con, ba con zombie theo âm thanh đi về phía này.
Tiếng zombie kéo nhích cơ thể truyền vào tai cô.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy một zombie mặc quần áo lao động đi về phía cô. Với thân thể của cô lúc này, tuyệt đối không đối phó được zombie kia.
Tốc độ nâng của cửa sắt rất chậm, khi nâng đủ cho một người qua, Bắc Vũ Đường khom lưng chui qua.
Vừa vào trong phòng, mau chóng tìm kiếm chốt mở. Sau khi ấn chốt mở, cửa sắt dần rơi xuống, nhưng khoảng cách giữa ba con zombie kia và cô cũng ngày càng gần.
Bắc Vũ Đường nắm chặt gậy bóng chày trong tay, một con zombie trong số đó đã tới cửa sắt, đang chui vào trong.
Bắc Vũ Đường lập tức đập gậy xuống, đánh bay đầu nó.
Bên này vừa đánh bay một zombie, một zombie khác cũng đến, đang bò vào trong. Bắc Vũ Đường muốn qua, trước mắt lại tối sầm, hai chân nhũn ra, thân mình lung lay muốn đổ.
‘Loảng xoảng’, cửa sắt cuối cùng cũng rơi xuống, mà con zombie chuẩn bị bò vào cũng bị cửa rơi đứt đầu.
Bắc Vũ Đường mơ màng nhìn thấy nguy cơ đã giải trừ, cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp ngã lên hàng hóa.
Lúc cô tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Trong ba ngày này, cơ thể cô như bị lửa đốt, toàn thân nóng bỏng, mạch máu khuếch trương, mà trong quá trình này, thân thể cô lặng yên thay đổi.
Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, chung quanh đen như mực, duỗi tay không thấy năm đầu ngón tay.
Sau khi thích ứng được với bóng tối, cô bắt đầu tìm kiếm đồ vật có thể chiếu sáng trong căn phòng, phát hiện một đen pin cỡ bàn tay trong góc, bật đèn pin lên, tầm mắt cũng sáng lên.
Bắc Vũ Đường quan sát một chút, bên trong chất đầy hàng hóa.
Có cửa sắt ngăn trở, nơi này tạm thời an toàn.
Bắc Vũ Đường cũng không biết mình ngất bao lâu, sau khi xác nhận an toàn, cô bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
“Tiếp thu cốt truyện.”
[Bắt đầu truyền tống.]
Mười lăm phút sau, cơn đau trong não biến mất, đã tiếp nhận xong cốt truyện.
Vị diện lần này quả là không bình thường.
Vị diện trước kia đều là những thế giới sinh cơ bừng bừng, còn có thế giới tu tiên thần kỳ, mà thế giới bây giờ là một thế giới tràn ngập tuyệt vọng và bóng tối.
Ở nơi này, mặt đen tối nhất của nhân tính hoàn toàn bại lộ.
Không có ước thúc, không có quy tắc, nơi này thành thiên đường của nhiều kẻ cùng hung cực ác.
Thế giới tu chân chú trọng cá lớn nuốt cá bé, thế giới này cũng vậy, thậm chí còn tàn khốc hơn cả giới tu chân.
Thân thể lần này cô tiến vào cũng giống cô, vẫn tên là Bắc Vũ Đường. Khi tận thế bùng nổ, Bắc Vũ Đường đi theo bạn trai và bạn tốt của mình, ba người họ ở cùng những người sống sót khác.
Mọi người sau khủng hoảng ban đầu thì dần bình tĩnh lại, nghĩ cách tìm nơi an toàn trốn tránh. Hai ba chục người bọn họ từ lúc tận thế bùng nổ vẫn luôn trốn trong kho hàng của một quán ăn.
Đồ ăn sung túc, họ tường an không có việc gì. Họ vẫn luôn chờ quân đội cứu viện, nhưng chờ nhiều ngày vẫn không thấy quân đội. Ngược lại, nghe biết được, khắp nơi đều bùng nổ virus zombie, ai cảm nhiễm đều sẽ trở thành zombie.
Người bị zombie cắn cũng sẽ trở thành zombie mới.
Họ trốn tránh mười ngày, ba mươi mấy người, có người bị sốt, người kia vẫn luôn gạt mọi người, mãi đến khi người đó biến thành zombie, điên cuồng gặm cắn bạn gái mình, mọi người mới phát hiện.
Một đám hoảng sợ chạy trốn, mấy thanh niên hợp lực công kϊƈɦ mới giết được hai người kia. Từ lúc đó, phát hiện có người bị sốt thì sẽ bị quăng ra ngoài.
Ba người Bắc Vũ Đường rất may mắn, không phát sốt.
Sau mười lăm ngày trốn tránh, xác định cả thành phố đã bị zombie xâm chiếm, không có ai cứu viện, bọn họ chuẩn bị tìm đường ra. Qua radio, họ biết có Căn cứ Phương Nam đã được thành lập, mọi người chuẩn bị đến sống nhờ căn cứ mới.
Dọc đường có không ít người chết đi, vì tìm đồ ăn, lại rất nhiều người chết. Ngày thứ ba sau khi họ xuất phát, Bắc Vũ Đường phát sốt. Cô ấy cực kỳ sợ hãi, không dám nói với ai, lặng lẽ che dấu.
Nhưng mà, nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, cô ấy muốn giấu cũng không được.
Khi cô ấy hoàn toàn phát bệnh, cô ấy bị mọi người vứt bỏ.
Tào Nghệ Ngôn và Ngô Giai Đồng vứt cô ấy đến kho hàng này, may mà ở đây, cô ấy tìm được căn phòng có cửa sắt, an toàn vượt qua ba ngày. Ba ngày này, thân thể của cô ấy biến dị, cô ấy có nhiều thêm một dị năng.
Đương nhiên, lúc mới bắt đầu cũng không rõ ràng, sau đó kết tổ độ với mọi người, phát hiện ánh sáng nhu hòa tản ra từ tay mình có thể trị được vết thương, đội ngũ lúc trước ghét bỏ Bắc Vũ Đường bắt đầu cung phụng cô ấy như bảo bối.
Bắc Vũ Đường đi theo đội ngũ đó, gặp rất nhiều nguy hiểm, có từ zombie, có từ động vật biến dị, thậm chí cả những kẻ cùng hung cực ác.
Trong quá trình dài này, nguyên chủ dần trưởng thành.
Có lẽ là trời cao phù hộ, khi tiến vào thành phố H, gặp người quân đội. Có quân đội bảo vệ, tuy rằng đường đi nguy hiểm, nhưng tỷ lệ sống sót lại cao hơn hẳn.
Bọn họ thuận lợi tới Căn cứ Phương Nam, vì Bắc Vũ Đường có dị năng hệ chữa khỏi đặc thù, được chăm sóc đặc biệt, trở thành dị năng giả quan trọng trong căn cứ.
Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, mọi người đều thích đi cùng nguyên chủ Bắc Vũ Đường, bởi vì ở bên cô ấy, bị thương có thể trị liệu. Bắc Vũ Đường rất được hoan nghênh trong giới dị năng giả của căn cứ, mọi người rất tôn trọng cô ấy.
Trong căn cứ, cô ấy quen một dị năng giả tên là Bối Nhân Nhân, hai người nhanh chóng trở thành bạn bè không giấu nhau điều gì. Bối Nhân Nhân biết Bắc Vũ Đường gặp phải đều gì, cố ý tìm được bạn trai Tào Nghệ Ngôn và khuê mật Ngô Giai Đồng của nguyên chủ, giết chết họ, xuất đầu thay cô ấy.
Mỗi lần có nguy hiểm, Bối Nhân Nhân luôn không màng tất cả bảo vệ cô ấy, làm Bắc Vũ Đường coi cô ta là người thân nhất, thậm chí ngọc bội tổ truyền cũng cho cô ta.
Mãi đến khi họ gặp được người thành lập Căn cứ Phương Nam – Phương Tưởng, hắn nhất kiến chung tình với Bắc Vũ Đường. Nhưng Bối Nhân Nhân lại yêu hắn, vì được hắn, không tiếc hãm hại Bắc Vũ Đường, ba lần bốn lượt làm cô ấy làm ra hành động ngu xuẩn, liên lụy đồng đội tử vong.
Bối Nhân Nhân xuất sắc và Bắc Vũ Đường ngu muội hình thành tiên minh đối lập.
Phương Tưởng cũng dần bị Bối Nhân Nhân hấp dẫn, dần từ thưởng thức Bắc Vũ Đường đến chán ghét cô ấy.
Địa vị của Bắc Vũ Đường ở căn cứ cũng vì Bối Nhân Nhân thầm động tay mà giảm xuống. Từ được người người kính yêu thành kẻ bị xem thường.
Trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, vì cứu cô ấy, ba dị năng giả đã chết, điều này khiến những dị năng giả từng thích đi cùng cô ấy bắt đầu bài xích cô ấy.
Hệ chữa khỏi tăng cấp rất chậm, không bằng những dị năng khác, khả năng chữa của cô đã không kịp.
Bắc Vũ Đường trở thành một sự tồn tại nhỏ bé, hoàn toàn là bỏ thì thương mà vương thì tội.
Mãi đến khi một tên cuồng thí nghiệm muốn tìm dị năng giả làm thực nghiệm, muốn xem dị năng có thể qua một cách đặc biệt nào đó để mọi người ai cũng có được hay không. Bắc Vũ Đường cứ vậy trở thành con chuột bạch thí nghiệm, bị lừa đến căn cứ thực nghiệm.
Mỗi ngày cô ấy đều bị bắt uống đủ loại nước thuốc, thường bị nhân viên thực nghiệm rút máu, rút tủy làm xét nghiệm.
Bắc Vũ Đường mỗi ngày sợ nhất là nhìn thấy những người mặc áo blouse trắng xuất hiện.
Nghiên cứu máu thịt của cô ấy không thể ra kết quả đặc biệt nào, nhà khoa học điên kia bắt đầu tách toàn bộ khí quan của cô ấy ra.
Cô ấy đã chết, lại còn sống.
Bởi vì não tủy của cô ấy còn, cô ấy còn ý thức, có thể nghe âm thanh, cảm nhận được thế giới bên ngoài, lại không thể nào mở miệng.
Có một ngày, Bối Nhân Nhân xuất hiện ở căn cứ thực nghiệm, ả coi khinh nhìn cô ấy chỉ còn tủy não.
Sau khi mọi người đi hết rồi, chỉ còn mình cô ấy, ả đã nói cho cô ấy một bí mật.
Bối Nhân Nhân là người trọng sinh, ả cố ý kết giao bạn bè với Bắc Vũ Đường, đoatj ngọc bội tổ truyền trong tay cô ấy, ngọc bội kia thực chất là một không gian tùy thân.
Trong đó có linh tuyền, có thể chữa cho người bị zombie cắn, làm họ không bị cảm nhiễm, không biến thành zombie.
Kiếp trước, nguyên chủ vì có linh tuyền, thay đổi dị năng, dị năng của cô ấy có khả năng tinh lọc, khiến cô ấy trở thành đối tượng các đại căn cứ trnah đoạt, nhưng vì cô ấy yêu Phương Tưởng, nên ở lại Căn cứ Phương Nam.
Vì căn cứ Phương Nam có một người có thể tinh lọc virus zombie, vô số dị năng giả, người bình thường đều đến căn cứ Phương Nam. Căn cứ Phương Nam trở thành căn cứ lớn nhất nước Z, ẩn ẩn có xu hướng áp đảo toàn bộ các căn cứ lớn bé khác.
Zombie triều xuất hiện, Vua Zombie xuất hiện, khiến nhân loại sinh tồn vô cùng khó khăn.
Ngay lúc này, nguyên chủ lấy nước linh tuyền ra, cung cấp cho nhân viên nghiên cứu thực nghiệm, cuối cùng nghiên cứu được vaccine chống lại virus zombie. Khi nghiên cứu ra vaccine, loài người đã ở bên bờ diệt vong.
Một khắc cuối cùng, vì vaccine xuất hiện, nhân loại cuối cùng bắt đầu chiếm thế thượng phong, tiêu diệt phần lớn zombie.
Cuối cùng nhân loại được cứu vớt, mà Bắc Vũ Đường trở thành anh hùng của nhân loại.
Đây vốn là những gì nguyên chủ nên trải qua, nhưng vì có Bối Nhân Nhân trọng sinh, ả cướp đi không gian linh tuyền của nguyên chủ, thay thế nguyên chủ, trở thành chúa cứu thế, đại anh hùng của nhân loại.
Giờ đúng là lúc vừa bắt đầu tận thế, rất nhiều kiến thức về tận thế, mọi người cái hiểu cái không.
Lúc Bắc Vũ Đường vừa xuyên qua, hẳn là lúc Tào Nghệ Ngôn và Ngô Giai Đồng vứt cô đến kho hàng. Đối với hành vi này của họ, không thể nói là xấu.
Dù sao thì, trong thời điểm như vậy, biết cô sẽ trở thành zombie, vứt bỏ cô là bổn tính của con người. May mà trước khi hai người họ đi còn chuyển cô đến một nơi an toàn, nếu không cô đã sớm trở thành đồ ăn của zombie.
“Nhiệm vụ lần này là gì?” Bắc Vũ Đường nhỏ giọng hỏi.
Khi cô dứt lời, trong hư không xuất hiện một thân ảnh, cô gái mặc một bộ đầm màu trắng, mái tóc dài quăn, mặt trứng ngỗng, mang theo một chút béo béo trẻ con, cô ấy từ từ rơi xuống, đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường.
Giọng nói ôn nhu của nguyên chủ Bắc Vũ Đường vang lên, “Tôi muốn cô giúp tôi giết một người.”
“Ai?”
“Thương Vân.”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, hỏi lại một lần nữa, “Cô nói ai?”
“Thương Vân.”
“Cô chắc chắn cô không nói nhầm tên chứ?”
Chẳng lẽ cô không muốn báo thù Bối Nhân Nhân hoặc những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm kia sao?
“Chắc chắn.” Nguyên chủ Bắc Vũ Đường khẳng định nói, “Chỉ cần cô giết hắn, tôi tính cô hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi nói xong, thân ảnh nguyên chủ biến mất.