Chương 34: Sủng phi đương đạo ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Editor: Bạch Diệp Thảo

Phía sau linh hồn kia, anh nhìn nàng chu toàn với những người đó, nhìn những nữ nhân đáng giận kia mách lẻo nàng, anh hận không thể lập tức lao ra vặn gãy cổ họ.

Sau đó, Nam Thiệu Thiên phân thần, anh cuối cùng cũng tìm được cơ hội ngăn chặn y.

"Ý anh là, anh sẽ luôn ở đây?" Bắc Vũ Đường giật mình hỏi.

Nếu là như vậy, vậy nhiệm vụ của nàng sẽ hoàn thành một cách dễ dàng.

"Ừ." Thời gian gần đây anh luôn nghiên cứu cách cướp được quyền điều khiển thân thể này, nên anh cũng có phần nắm chắc.

Tin tức này đối với nàng là một tin cực kỳ tốt. Có cảm giác cái bánh có nhân rơi từ trên trời xuống.

"Đường Nhi, em muốn xử lý hai nữ nhân kia thế nào?" Tiếu Nghiêm nhắc tới hai nữ nhân kia, mày nhăn rất chặt.

"Cái này à..." Đôi mắt Bắc Vũ Đường hiện lên nét giảo hoạt.

Hôm sau, một đạo thánh chỉ tới trước mặt Đức phi.

Đức phi hàng từ phi vị xuống tần vị, tuy vẫn là chủ một cung, nhưng đã lùn hơn hẳn một cái đầu. Các nàng biết tin này, thật nhanh đã cẩn thận tìm được điểm mấu chốt.

Cùng lúc đó, đại cung nữ Đông Tuyết bên người Đức phi bị kéo đi đánh chết.

Đức phi biết chuyện mình làm đã bị Hoàng thượng phát hiện, nhưng đáy lòng vẫn còn ôm tâm lý may mắn, muốn cầu kiến Hoàng thượng. Nam Thiệu Thiên không gặp nàng, chỉ cho Tam Đức Tử cho nàng xem một thứ.

Đức phi nhìn thấy đồ vật kia, cả người xụi lơ ngã trên mặt đất.

Còn bên Thần Quý phi, cũng bị Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc. Xét thấy vẫn còn đang ở tràng săn thú, lệnh cấm túc chờ hồi cung mới chấp hành.

"Nương nương, nương nương, Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ." Hạ Hà vẻ mặt hưng phấn đi vào trong trướng.

Hạ Vũ Vi hứng thú, "Hoàng thượng xử trí tiện nhân Đức phi kia thế nào?"

Hạ Hà kích động nói, "Nương nương, giờ đã không còn Đức phi, chỉ có Liễu Tần nương nương."

Thì ra Hoàng thượng hàng phân vị của nàng ta, Hạ Vũ Vi còn không quá vừa lòng, tiếp tục hỏi, "Còn gì nữa?"

"Liễu Tần nương nương bị trục xuất về cung, Hoàng thượng phạt nàng sao chép Nữ tắc ba tháng."

Hạ Vũ Vi nghe xong, cũng vẫn không vừa lòng lắm, nhưng đến mức này đã không tệ rồi. Dù sao thì Hoàng thượng cũng cần suy xét về Liễu Thừa tướng.

"Nương nương, nô tì còn nghe được một tin tốt."

"Còn chuyện gì?"

"Hoàng thượng cũng trừng phạt Thần Quý phi."

Hạ Hà vừa nói xong, Hạ Vũ Vi vội vàng hỏi, "Mau nói rõ cho bổn cung."

"Hoàng thượng sáng nay ra hai đạo thánh chỉ, một đạo là xử phạt Liễu Tần, một đạo khác là cho Thần Quý phi, Hoàng thượng đã cấm túc Thần Quý phi."

Vừa nghe đến chỉ là cấm túc, Hạ Vũ Vi thật thất vọng, nếu xử phạt giống Đức phi thì tốt biết bao. Chỉ cần nghĩ đến việc Bắc Vũ Đường luôn đè lên đầu nàng, nàng lại thấy không thoải mái.

Hạ Hà không chú ý tới biểu tình chủ tử nhà mình không đúng, vẫn hưng phấn nói, "Nương nương, địa vị của ngài trong lòng Hoàng thượng là không thể nghi ngờ, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt người."

- Doanh trướng của Thục phi-

"Thần Quý phi bị cấm túc?" Thục phi kinh ngạc hỏi.

Xuân Liễu đáp, "Đúng vậy."

"Vậy thì thật có ý tứ." Thục phi trầm tư.

Rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì?!

Thục phi không xem thấu.

Y đây là muốn chiêu cáo thiên hạ, Hạ Vũ Vi mới là người trong lòng y sao?

Không chỉ Thục phi nghĩ như vậy, Hiền phi và các phi tần khác đều đánh hơi ra được bất thường, một đám đều không phân tích được dụng ý của Hoàng thượng.

Hai đạo thánh chỉ vừa ra, doanh trướng của Hạ Vũ Vi đón rất nhiều khách khứa.

Doanh trướng Hạ Vũ Vi trở thành nơi náo nhiệt nhất tràng săn thú, mỗi ngày có người tới thăm bệnh, ân cần hỏi han, quan tâm.

Hạ Vũ Vi hưởng thụ cảm giác được người vây quanh, truy phủng, mùi vị này dần làm nàng nghiện.

Chẳng trách ai cũng muốn làm người đứng trên.

Mỗi ngày Hoàng thượng đều tới thăm nàng, nhưng chỉ ngồi một lát, đã vội rời đi.

Hạ Vũ Vi tuy mất mát, nhưng không để trong lòng.

- Doanh trướng của Thần Quý phi-

Bắc Vũ Đường nhìn người tới, kinh ngạc hỏi, "Sao anh đã quay lại rồi?"

Lần này vừa mới qua, tính thời gian còn chưa đủ một nửa nén hương đâu.

"Mùi trên người cô ta quá khó ngửi." Tiếu Nghiêm nghiêm trang trả lời.

Bắc Vũ Đường sửng sốt, bật cười ha ha, "Nếu để Hạ Vũ Vi nghe được câu này, chắc tức hộc máu ngất xỉu luôn đấy."

Nàng còn nhớ, Nam Thiệu Thiên rất thích mùi hương trên người Hạ Vũ Vi.

Tiếu Nghiêm thấy nàng cả ngày đều ngồi buồn trong doanh trướng, "Không muốn ra ngoài lát sao?"

"Không được, em đang bị cấm túc mà." Bắc Vũ Đường rót một ly trà cho anh, lát tự rót cho mình một ly.

"Anh có ghi trên thánh chí là hồi cung mới chấp hành, nên giờ em có thể ra ngoài." Ánh mắt Tiếu Nghiêm sáng ngời nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn anh, "Anh không đi theo, em đương nhiên ra ngoài được."

Nàng vừa ra, người nào đó còn tung ta tung tăng đi theo, thì hai đạo thánh chỉ kia sẽ thành vô dụng.

"Em vẫn nên ngoan ngoãn ở doanh trướng đọc sách thôi. Đúng rồi, dạo này anh ít chạy tới chỗ em đi, tốt nhất là không được qua chỗ em." Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.

Trong lòng Tiếu Nghiêm mất mát, nhưng cũng hiểu nỗi khổ tâm của nàng, anh không muốn phá hỏng kế hoạch của nàng, chỉ có thể gật đầu.

"Được."

Cùng ngày, Tiếu Nghiêm đi rồi, chưa từng trở về.

"Nương nương, người nhìn gì vậy?" Kim Sai tò mò hỏi.

Cả buổi chiều, nương nương đều mất hồn mất vía, đến buổi tối, nàng phát hiện nương nương còn thường nhìn về phía cửa.

Chẳng lẽ nương nương đang chờ Hoàng thượng?!

"Nương nương, giờ này chắc hẳn Hoàng thượng sắp về rồi."

Nhìn chủ tử nhà mình tuy rằng bị cấm túc, nhưng những ngày này Hoàng thượng đều đến đây ngồi, chứng minh rằng nương nương chưa thất sủng.

Giờ Tuất, Kim Sai và Kim Trạc chắc chắn Hoàng thượng sẽ đến giờ đã hết hi vọng. Các nàng sợ nương nương thương tâm, không dám tỏ ra mình mất mát.

Ngược lại, Bắc Vũ Đường thần sắc như thường, không nhận ra cảm xúc.

Anh không tới, vốn nên vui, nhưng vì sao trong lòng lại ẩn ẩn có cảm giác mất mát. Aizz, thật là bực bội!

Thôi kệ đi, không nghĩ nữa.

"An trí đi."

"Vâng."

Khi lửa trong doanh trướng tắt, Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt nhìn đỉnh trướng, không buồn ngủ tẹo nào. Đột nhiên, một bóng đen lặng thinh tiến vào trong trướng.

Người tới bước rất nhẹ, làm người không nghe ra tiếng bước chân.

Bắc Vũ Đường đang nằm trên giường, nhắm chặt mắt, đếm nhẩm trong đầu: "Một con dê, hai con dê, ba con dê,...", hoàn toàn không phát hiện trong trướng đã nhiều thêm một người.

Bóng đen kia từng bước tới gần giường của nàng, đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Bắc Vũ Đường bất thình lình mở ra, trước khi nàng há miệng, một bàn tay đã bịt miệng nàng lại, làm nàng không phát ra âm thanh nào.

Bắc Vũ Đường ngửi được mùi hương quen thuộc kia, không giãy giụa, nhấp nháy đôi lông mi dài, nhìn nam nhân lén lút như trộm mò vào trong doanh tướng của nàng.

"Anh đang định làm gì đấy?"

Một khắc khi xác nhận là anh, Bắc Vũ Đường giật mình khỏi nói.

"Anh dẫn em đến một nơi?"

Nhìn anh tỏ vẻ thần bí, Bắc Vũ Đường mặc quần áo vào, tuỳ ý vãn tóc lên, đi theo Tiếu Nghiêm lén lút rời khỏi doanh địa.

Hai người đi vào rừng, anh đi trong bóng đêm mà cứ đi giữa ban ngày vậy.

"Anh muốn dẫn em đi đâu?"

"Sắp đến rồi."

Sau đó, ước chừng khoảng nửa nén hương, xuyên qua rừng trúc rồi, tầm mắt mở mở rộng hơn.

"Đi đến đối diện." Tiếu Nghiêm thấp giọng nói.

Bắc Vũ Đường hoài nghi nhìn anh, không biết trong hồ lô của anh bán cái gì. Muốn biết anh có tính toán gì, Bắc Vũ Đường theo lời anh đi về phía trước.

Đến khi nàng đi đến thảm cỏ thấp lùn, chưa đến mắt cá chân, đột nhiên, dưới chân giống như giẫm phải nút bật, trong phút chốc, những điểm sáng màu tím nổi lên dưới chân nàng.

Khi nàng còn kinh nghi, Tiếu Nghiêm đã đi vào trong, anh bá đạo xâm nhập, hoàn toàn đánh thức tử oánh trùng đang ngủ đông.

Trong phút chốc, những điểm sáng màu tím giống như bầu trời sao, lập loè khoe ra tia sang loá mắt của mình. Dưới bầu trời đêm, ánh sáng tím đầy trời, bọn họ phảng phất như đi giữa biển sao trời vậy.

Con ngươi màu đen của Bắc Vũ Đường nhìn thân ảnh thon dài đứng ngược lại với ánh sáng tím kia, nhìn anh thật sâu. Một khắc đó, tim nàng đập cực kỳ nhanh.

Nàng biết, có gì đó đã thay đổi.

Tiếu Nghiêm thấy nàng đứng sững ở đó, dắt tay nàng, hai người giống như những thiếu niên thiếu nữ mười tám, chạy nhanh trong bầu trời sao hoa mỹ, tạo ra dải lụa sáng màu tím thật dài.

Khi hai người dừng lại, tử oánh trùng lập loè ánh sáng tím vậy mà lại bay quanh họ.

Bắc Vũ Đường lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm, "Thật đẹp."

Ánh mắt Tiếu Nghiêm sáng quắc nhìn sườn mặt không son phấn mà vẫn hoàn mỹ của nàng, ánh mắt sâu thẳm, "Đúng vậy, thật đẹp."

Bắc Vũ Đường quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, "Cảm ơn."

Đêm đó, anh từng nói muốn dẫn nàng đi nhìn đèn dầu vạn nhà, nói với nàng, "anh yêu em".

Ở đây không có đèn vạn nhà, anh chỉ có thể cho cô xem bầu trời đầy sao.

Bắc Vũ Đường hình như cũng dự đoán được lời anh sắp nói, ngón tay đặt trên môi anh, "Giờ chúng ta đừng nói gì cả, yên tĩnh cảm nhận cảnh đẹp này đi."

Đáy mắt Tiếu Nghiêm xẹt qua ảm đạm, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.

Không vội, một ngày nào đó, anh sẽ làm nàng mở rộng lòng với mình.

"Được."

Lúc anh đồng ý, Bắc Vũ Đường thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tâm tình của anh, nàng hiểu. Nhưng mà, nàng là một người không có tương lai.

Nàng không muốn cho anh hi vọng, rồi lại khiến anh tuyệt vọng.

Như bây giờ là tốt rồi, có thể ở bên nhau nhất thời.

Nàng không thuộc về nơi này, càng không thuộc về bất cứ một thế giới nào.

Hai người ở đến giờ Mùi, mới về doanh địa. Hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy muộn. May mà ban ngày không có chuyện gì, Bắc Vũ Đường dứt khoát ở trong trướng ngủ bù.

Buổi đêm, giờ Tuất, Tiếu Nghiêm lại lặng lẽ dẫn nàng rời khỏi doanh trướng.

Lúc này Bắc Vũ Đường không hỏi lại, chỉ an tĩnh đi theo anh.

Hôm qua bọn họ lên núi, hôm nay bọn họ xuống núi.

Dưới chân núi có một con ngựa, cái này làm Bắc Vũ Đường hồ đồ rồi.

Thì ra chỗ muốn đến khá xa.

Ruộng đồng núi hoang, một con tuấn mã phi nước đại dưới ánh trăng, Bắc Vũ Đường dựa vào ngực anh, có anh che chở, nàng không lạnh chút nào.

"Giá!"

Đồng ruộng yên tĩnh không tiếng động, tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng vó ngựa đan xen, tựa như một dạ khúc êm tai.

Đến cuối đường, hai người đến thành trấn cách Nam Sơn gần nhất, Bắc Vũ Đường không ngờ, toàn bộ trấn là tiếng người nói ồn ào. Nơi nơi giăng đèn kết hoa, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Nơi nơi đều có thể nhìn thấy nghệ sĩ xiếc ảo thuật, người người đi lại tấp nập trên phố, rất náo nhiệt.

Đã bao lâu không nhìn thấy cảnh này rồi, giờ khắc này Bắc Vũ Đường có chút hoài niệm. Tuy từng nhìn thấy ngọn đèn dầu lộng lẫy của thế giới hiện đại, nhưng lại không bằng nơi này, nguyên nước nguyên vị.

Bắc Vũ Đường đi qua rất nhiều quầy hàng, nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, đi đến trước một quầy bán mặt nạ, nàng cầm lấy một cái mặt nạ hồng hồ ly đeo lên mặt, cười xinh đẹp với anh.

"Đẹp không?"

Nụ cười thuần túy và sạch sẽ, không hề báo trước mà đâm thẳng vào nội tâm anh.

"Đẹp." Ánh mắt anh trở nên thâm trầm.

Bắc Vũ Đường tìm được một chiếc mặt nạ màu trắng bạc đeo lên đỉnh đầu anh, "Anh đeo cái này đẹp."

"Phu nhân, ngài thật tinh mắt. Chiếc mặt nạ này là chiếc tốt nhất của lão đây, vừa lúc là một đôi với chiếc của ngài." Ông lão đầu hoa râm mỉm cười nói.

Tiếu Nghiêm móc một thỏi bạc ra cho lão bản.

"Vị công tử này, bạc quá lớn. Không có tiền lẻ." Ông lão lộ vẻ khó xử.

"Không cần thối lại." Tiếu Nghiêm không thèm để ý.

"Như vậy không được. Lão đây lấy bao nhiêu chính là bấy nhiêu, sao có thể lấy nhiều tiền của công tử như vậy được." Ông lão liên tục xua tay.

Năm lượng bạc, có thể mua toàn bộ sạp của lão rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn ông lão một lượt, tuổi này còn phải ra bày quán bán, có thể thấy gia cảnh không giàu có. Hiện giờ tiền từ trên trời rơi xuống, lão lại không chút động tâm, ngược lại giữ vững nguyên tắc của mình.

Điều này làm Bắc Vũ Đường rất kính nể ông lão này.

Bắc Vũ Đường mở miệng nói: "Chúng ta tới đây cũng không mang bạc vụn, hai chiếc mặt nạ này, chúng ta cũng rất thích. Số tiền còn lại, nếu không chúng ta đổi một một cách khác được chứ?"

Ông lão tò mò hỏi: "Cách gì vậy?"

"Ta có mấy vấn đề, nếu ngươi có thể trả lời được, số bạc còn lại cho ngươi, cũng không xem như không làm mà hưởng, ngươi cảm thấy như thế nào?" Bắc Vũ Đường dùng giọng thương lượng hỏi.

Ông lão nghĩ nghĩ, cũng không còn cách khác, "Được rồi."

"Trấn của các ngươi đang là ngày hội gì vậy?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Tết hoa đăng. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nơi này tổ chức tết hoa đăng đấy." Ông lão nói đúng sự thật, "Tết hoa đăng này tuy nói là lần đầu, lại cũng kỳ quái."

"Kỳ quái? Sao lại nói vậy?" Vừa nghe còn có chuyện xưa phía sau, Bắc Vũ Đường tức khắc hứng thú.

"Tết hoa đăng này là do nhà giàu nhất trấn chúng ta Vương viên ngoại tổ chức, nghe nói tiểu thiếp phòng thứ mười tám nhà hắn vừa sinh cho hắn một tiểu tử béo, muốn náo nhiệt. Tiết hoa đăng cũng không dùng như vậy mà. Hắn còn sợ không ai tới đây, cố ý nói, phàm là người tới đều có thể đến phủ lĩnh mười văn tiền."

"Còn có chuyện tốt như vậy?" Bắc Vũ Đường lần đầu tiên nghe nói đến việc mời người tới hội đèn lồng.

Thật sự là thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có.

"Chúng ta có phải cũng có thể đi lĩnh tiền không?" Bắc Vũ Đường cười hỏi.

"Đương nhiên có thể."

"Cảm ơn."

Bắc Vũ Đường nói xong, hai người rời khỏi quầy hàng.

Nàng quay đầu nói với Tiếu Nghiêm: "Chúng ta cũng đi nhận tiền đi."

"Được."

Vốn tưởng nàng nói đùa với lão bản, không ngờ nàng...... Tiếu Nghiêm không khỏi lắc đầu cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch và nhu hòa.

Hai người đeo mặt nạ đi về phía phủ đệ của Vương viên ngoại.

Chờ tới cửa phủ, quả nhiên có mấy người bày một cái bàn, đang phát đồ.

Hai người Bắc Vũ Đường đi lên trước, "Xin hỏi nơi này có thể nhận tiền?"

Quản sự ngẩng đầu nhìn hai người, "Tháo mặt nạ xuống cho ta xem. Đừng tưởng đeo mặt nạ là có thể nhận tiền thêm một lần."

Bắc Vũ Đường và Tiếu Nghiêm hơi sửng sốt, không ngờ vị quản sự này lại sắc bén như thế. Hai người nhìn nhau, bên môi không hẹn mà giương lên ý cười.

Hai người tháo mặt nạ xuống, lúc quản sự kia thấy rõ diện mạo của hai người, ánh mắt hơi sửng sốt, lão chưa từng thấy người nào lớn lên đẹp như vậy, nam tuấn, nữ tuyệt mỹ.

Quản sự và mấy người bên lão đều nhìn đến ngây người, ánh mắt Tiếu Nghiêm hơi trầm xuống, đeo mặt nạ lại cho nàng.

"Giờ được rồi chứ?" Bắc Vũ Đường mở miệng nhắc nhở.

Quản sự phục hồi tinh thần, liên tục gật đầu, "Có thể, có thể."

Quản sự đưa một quyển sổ ký tên tới trước mặt hai người, "Hai vị ký tên lên quyển sổ này là được."

Bắc Vũ Đường nhìn anh rồng bay phượng múa viết xuống bốn chữ —— Tiếu Nghiêm, Vũ Đường.

Quản sự tràn đầy thưởng thức, đưa hai mươi văn tiền cho Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường vui vẻ cầm hai mươi đồng tiền kia.

Chờ bọn họ đi rồi, Vương viên ngoại nghe được bọn hạ nhân nói đến diện mạo của Bắc Vũ Đường và Tiếu Nghiêm, vội vàng đuổi tới. Quản sự thấy lão gia nhà mình hoảng loạn như thế, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Lão gia, xảy ra chuyện gì sao?"

"Đôi nam nữ vừa tới nhận tiền đâu?" Vương viên ngoại vội vàng hỏi.

"Đã đi rồi." Quản sự hồ nghi trả lời.

"Bọn họ có ký tên không? Ký tên thì cho ta xem." Vương viên ngoại lại vội vàng nói.

Quản sự không biết lão gia làm sao, theo lời đưa quyển sổ ký tên qua, lúc nhìn được bốn từ rồng bay phượng múa trên giấy, trong mắt tràn ngập ánh sáng.

Vương viên ngoại giống như ôm bảo bối, vuốt ve bốn chữ trên đó.

Đây chính là nét bút của Hoàng Thượng đấy!

Có thể dùng làm đồ gia truyền!

Vương viên ngoại cũng không gặp được hai người Tiếu Nghiêm, lại có thể chắc chắn như thế, nguyên nhân rất đơn giản, hội đèn lồng này, chính là do Đại thống lĩnh trong kinh tự mình lại đây phân phó, bảo lão nhất định phải làm chuyện này cho tốt.

Đại thống lĩnh nghe lệnh ai, tất nhiên là Hoàng Thượng, chuyện này cũng chính là do Hoàng Thượng yêu cầu. Hơn nữa, mấy ngày nay, đoàn người của Hoàng Thượng đang săn thú ở Nam Sơn, càng thêm xác minh phỏng đoán của chính mình.

Ban nãy, vừa nghe được bọn hạ nhân nghị luận về vị mỹ nhân kia, lão nghĩ tới phi tử của Hoàng thượng đầu tiên. Hiện giờ nhìn đến bốn chữ này, Vương viên ngoại đã hoàn toàn xác định.

Hai chữ Tiếu Nghiêm này, lão nghĩ hẳn là tự biểu của Hoàng Thượng. Còn Vũ Đường, Vương viên ngoại lập tức biết, chính là đương kim sủng phi thiên hạ Thần Quý Phi.

Thần Quý Phi chính là Bắc Vũ Đường, nữ nhi của Trung Võ hầu, Nam Quốc chiến thần - Bắc tướng quân, cũng là đệ nhất mỹ nữ Nam Quốc, ai có thể không biết, ai có thể không hiểu.

Vương viên ngoại nâng quyển sổ như bảo vật, dưới ánh mắt quỷ dị của đám hạ nhân, vui sướng ôm về phủ.

Một bên khác, Tiếu Nghiêm và Bắc Vũ Đường đã đi dạo từ đầu tới đuôi, lại đi dạo từ đuôi về đầu, chờ đến hội tan rồi, hai người mới về.

Trên đường trở về, cưỡi ngựa không nhanh, vui vẻ thoải mái.

Đột nhiên, bụng Bắc Vũ Đường lộc cộc vang lên, đáp lại nàng là cái bụng lộc cộc kêu vang của Tiếu Nghiêm.

Bắc Vũ Đường phụt cười một tiếng, "Chúng ta đang chuẩn bị hát song ca."

Tiếu Nghiêm giữ chặt dây cương, ngựa ngừng lại. Tiếu Nghiêm xuống ngựa, vươn tay tới trước mặt nàng. Bắc Vũ Đường sửng sốt, đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh đỡ xuống ngựa.

"Chúng ta không về nhanh à?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Không vội, ăn no cái đã."

"Ở đây?" Bắc Vũ Đường nhìn khung cảnh hoang vu sơn dã xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

"Đúng vậy."

"Anh không định đi săn thú đấy chứ?" Bắc Vũ Đường không tán đồng, "Em cảm thấy đó không phải là một ý hay."

Buổi tối trong núi rừng rất nguy hiểm, không giống ban ngày. Hơn nữa, gà rừng thỏ hoang cũng đều đang ngủ rồi, rất khó tìm được chúng nó. Chung quanh lại không có khe núi nào, chuyện bắt cá càng không thể xảy ra.

"Yên tâm, rất an toàn."

Sau đó, Bắc Vũ Đường liền thấy Tiếu Nghiêm xắn tay áo lên, đi về phía đồng.

Anh sẽ không định......

Quả nhiên, liền thấy anh đến vùng trồng khoai lang, bắt đầu đào đất.

Tiếu Nghiêm đào ra một củ, giơ nó lên, "Vận khí của chúng ta không tồi, đã kết củ rồi."

Bắc Vũ Đường đi theo vào ruộng, ngồi xổm xuống, "Hành động này của chúng ta có phải sẽ bị coi là trộm không?"

"Đúng rồi, không sai." Tiếu Nghiêm nghiêm trang đáp, không hề có hổ thẹn khi làm ăn trộm.

Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Em còn chưa từng gặp người nào to gan như anh, ăn trộm mà còn đúng tình hợp lý như vậy."

"Đây là vinh hạnh của anh."

Bắc Vũ Đường nghiêm trang nhắc nhở, trong mắt lại tràn đầy ý cười, "Tiếu Nghiêm, anh giờ chính là Hoàng Thượng, nếu để người khác biết đường đường Đế vương Nam Quốc trộm khoai lang, có thể sợ rớt cằm rồi đấy."

Tiếu Nghiêm không chút suy nghĩ trả lời: "Không đâu."

"Vì sao?"

"Bởi vì bọn họ căn bản không tin." Tiếu Nghiêm trả lời đúng sự thật.

囧, Bắc Vũ Đường không còn lời để nói. Anh nói không sai!

" lộc cộc lộc cộc " Âm thanh từ bụng nàng lại một lần nữa vang lên. Được rồi, nếu đã xuống tay làm rồi, Bắc Vũ Đường cũng không làm kiêu, trực tiếp xắn tay áo, gia nhập đội ngũ trộm khoai lang.

Hiện tại là đầu thu, tuy chưa hoàn toàn tới lúc thu hoạch khoai lang, nhưng khoai lang lúc này cơ bản đã to rồi.

Hai người đào mười mấy củ thì ngừng.

Lúc bọn họ đào hố, Tiếu Nghiêm để vào một thỏi bạc, phía trên còn đắp một tầng bùn hơi mỏng, không đến mức làm cho bọn họ không phát hiện được.

Hai người nhóm một đống lửa bên ruộng, để khoai lang vào trong để nướng. Hai người ngồi vây quanh đống lửa, Bắc Vũ Đường nghe anh kể những chuyện kỳ thú, nghe giọng nói trầm thấp thuần hậu như rượu ngon của anh, nàng bất tri bất giác mê mẩn.

Lúc mùi khoai lang chín toả ra từ trong đống lửa, Tiếu Nghiêm ngừng lại, Bắc Vũ Đường cũng hồi thần.

Tiếu Nghiêm lấy củ khoai lang nướng chín từ đống lửa ra, bất chấp nóng, bóc lớp vỏ bên ngoài, để lại một chút ở phía dưới, lấy lá khoai lang bọc phía dưới cẩn thận, sau đó lại đưa tới tay nàng.

"Cẩn thận nóng."

Bắc Vũ Đường nhìn hành động cẩn thận của anh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, ngực ngọt ngào.

Vì sao, anh không phải người thế giới nàng?

Nếu anh ở thế giới của nàng thì tốt biết bao.

Đáng tiếc trên đời không có nếu. Bắc Vũ Đường tham lam hưởng thụ thời gian này, nó giống như là nàng trộm được.

Khoai lang rất thơm, rất ngọt, nhưng tim càng ngọt hơn.

Mười củ khoai lang, Bắc Vũ Đường hiếm khi ăn đến hai củ. Tám củ còn lại, sáu củ vào bụng Tiếu Nghiêm, hai củ khác, bọn họ mang về.

Chờ hai người trở lại doanh địa, đã là canh bốn, thiên sắp sáng.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tâm tình Bắc Vũ Đường sung sướng tiến vào doanh trướng, Tiếu Nghiêm nhìn nàng tiến vào rồi mới nhanh chóng đi về phía ngự trướng. Hậu quả của việc chơi suốt đêm, đó là bị cảm.

Lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, cả người nặng nề, mới vừa tỉnh đã thấy bóng thái y rời đi.

Kim Sai canh giữ một bên thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt kích động, "Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh."

"Ta là làm sao vậy?" Vừa lên tiếng, Bắc Vũ Đường đã phát hiện giọng mình toàn giọng mũi.

"Nương nương, người bị bệnh thương hàn. Đều do nô tỳ sơ ý, không phát hiện kịp thời." Kim Sai rất tự trách.

Nếu không phải Kim Trạc thấy nàng mãi chưa tỉnh, sờ thử trán của chủ tử, chỉ sợ còn không biết chủ tử phát sốt.

"Không sao."

Chẳng trách mình cảm thấy nặng nề như vậy, thì ra là vì sinh bệnh.

Trong ngự trướng, ngày này Nam Hoàng hiếm khi dậy muộn, lúc Tiếu Nghiêm dậy, bắt đầu phê duyệt tấu chương, thì thấy vẻ mặt Tam Đức Tử muốn nói lại thôi.

Tam Đức Tử vừa nhận được tin tức, Thần Quý Phi sinh bệnh, nhưng mà lão không biết có nên bẩm báo cho Hoàng Thượng hay không. Dù sao, mấy ngày nay Hoàng Thượng chưa từng nhắc một chữ tới Thần Quý Phi, nơi duy nhất đi cũng chỉ có Lương phi bên kia.

Tam Đức Tử cảm giác mình không hiểu được, nên vẫn luôn buồn trong lòng.

Tiếu Nghiêm là người nhạy bén cỡ nào, cảm thấy lão khác thường, mở miệng dò hỏi: "Có chuyện gì?"

Tam Đức Tử sửng sốt, trong lòng thán phục Hoàng Thượng lợi hại, trên mặt cẩn thận cung kính trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi thái y bên kia truyền đến một tin, bên Thần Quý Phi gọi thái y."

Tiếu Nghiêm lập tức buông tấu chương trong tay xuống, vội vàng ra khỏi doanh trướng. Tam Đức Tử vội vàng đuổi kịp, nhìn bộ dáng Hoàng Thượng, xem ra vẫn sủng Thần Quý Phi.

"Hoàng Thượng, giá lâm."

Trong doanh trướng, động tác chuẩn bị uống thuốc của Bắc Vũ Đường ngừng lại.

"Hoàng Thượng cát tường."

Tiếu Nghiêm tiến lên, không cho nàng dậy, "Nằm im, đừng cử động." Chợt, nói với cung nữ trong trướng: "Lui xuống hết đi."

"Vâng."

Tam Đức Tử dẫn một đám cung nữ ra khỏi doanh trướng.

Tiếu Nghiêm bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi lạnh rồi đưa đến bên miệng nàng.

"Em, em có thể tự uống." Bắc Vũ Đường duỗi tay muốn lấy chén thuốc về, lại bị anh tránh đi, Tiếu Nghiêm vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng.

"Em bị bệnh."

Đúng, không sai, nàng sinh bệnh, nhưng mà nàng không bị bệnh ở tay mà!

Bắc Vũ Đường đối mặt với ánh mắt chấp nhất và nghiêm túc của anh, yên lặng không nói, ngoan ngoãn há mồm. Một người ôn nhu săn sóc tiếp đón, một người mảnh mai thuận theo được chăm sóc, toàn bộ không khí trong doanh trướng đều nhiễm màu hồng phấn, mang theo hương vị hạnh phúc nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Bên này hạnh phúc tràn đầy, nhưng doanh trướng của các phi tần khác thì lại hoàn toàn đối lập.

Khi Lương phi biết Nam Thiệu Thiên đi thăm Bắc Vũ Đường, tức không chịu được.

"Con tiện nhân kia, cố ý dùng lý do sinh bệnh lừa Hoàng Thượng qua, thật là bỉ ổi." Hạ Vũ Vi hung tợn.

Từ khi nàng đẻ non, Hoàng Thượng trừ lúc đến chỗ nàng, rất ít đi chỗ các phi tần khác, ngay cả Thần Quý Phi cũng không ngoại lệ. Không ngờ mới chưa được mấy ngày, con hồ ly tinh Bắc Vũ Đường kia đã không kiềm chế được.

Thật là cực kỳ đáng giận!

Không được, nàng phải nghĩ cách mới được, tuyệt đối không thể để nàng ta thịnh sủng một lần nữa.

Các phi tần có ý nghĩ giống Hạ Vũ Vi không ít, đặc biệt là Hiền phi. Lúc nghe được tin Bắc Vũ Đường dùng thủ đoạn sinh bệnh để mời sủng, giọng nói tràn đầy khinh thường.

"Hừ, không ngờ Bắc Vũ Đường cũng có một ngày như vậy." Hiền phi châm chọc, nhưng đáy mắt lại là hâm mộ.

"Nương nương, không bao lâu nữa, Thần Quý Phi sẽ phải xuống dốc thôi." Ngọc Mai nhắc nhở.

Hiền phi cũng không phải kẻ ngu, cũng hiểu ý.

"Đúng vậy, nếu nàng ta đổ. Bổn cung phải tìm đường khác mới được." Chuyện này đối Hiền phi mà nói, là chuyện làm nàng rất nghẹn khuất. Nhưng nàng không thể không làm.

Bởi vì nàng không có tư bản, không có ngoại tộc cường thế, không có cơ hội làm Hoàng Thượng độc sủng. Trước khi sinh hạ được hoàng tử, nàng cần phải đảm bảo được sự tồn tại của mình trong hậu cung.

Chuyện đầu phục ai, Hiền phi suy nghĩ rất nhiều. Nếu là Thục phi, nàng không đoán được người này, hợp tác với nàng ta, nàng lo sẽ bị nàng ta thọc một dao sau lưng, mình sẽ trở thành ngọn giáo trong tay nàng ta.

Nếu là Đức phi, không đúng, phải nói là Liễu Tần. Nàng ta hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, nàng tất nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận.

Người cuối cùng là Lương phi......

Nghĩ đến Lương phi, đáy mắt Hiền phi xẹt qua u quang phức tạp.

- Doanh trướng của Thục phi-

"Nương nương, vừa nãy Thái Y Viện bên kia truyền đến một tin, Thần Quý Phi bị bệnh thương hàn. Hoàng Thượng đã qua thăm Quý Phi." Xuân Liễu hồi báo ngắn gọn rõ ràng.

"Sinh bệnh." Thục phi lẩm bẩm một tiếng.

"Đúng vậy ạ."

Nàng ấy lại không nhịn được sớm như thế?

Thục phi kinh ngạc trong lòng, nếu thật sự là như thế, vậy thì thật sự làm nàng quá thất vọng rồi. Vốn tưởng Thần Quý Phi là người thông minh, không ngờ lại là người ngu xuẩn như vậy.

Nhưng mà nghĩ cũng đúng, một người vẫn luôn thịnh sủng không suy, đột nhiên không còn sự sủng ái của Hoàng Thượng thì sợ hãi.

"Phái người đưa chút lễ vật qua an ủi Thần Quý Phi." Thục phi nhàn nhạt phân phó.

"Vâng."

Bởi vì Bắc Vũ Đường sinh bệnh, toàn bộ các bước chuẩn bị tiếp theo trong kế hoạch của Tiếu Nghiêm bị ngâm nước nóng. Mà bệnh của nàng, đến khi săn thú kết thúc, cũng chưa khỏi hẳn.

Trở lại trong cung, Bắc Vũ Đường an tâm nằm trong Thần Tiêu cung dưỡng bệnh, Hoàng Thượng ban cho nàng rất nhiều đồ, nhưng ý vị sâu xa chính là anh đồng thời cũng ban không ít đồ cho Lương phi ở Hạm Hiên điện.

Khi mọi người cho rằng Lương phi có thể so được với Thần Quý Phi, hành động tiếp theo của Hoàng Thượng lại làm mọi người mơ hồ. Hoàng Thượng hồi cung thì không còn đến Thần Tiêu cung nữa, ban thưởng cũng chỉ có một lần đó thôi.

Nhưng Lương phi ở Hạm Hiên điện lại hoàn toàn khác, Hoàng Thượng hàng đêm ân sủng, ngày ngày có thưởng. Trong tối ngoài sáng ban thưởng, thực sự làm hậu cung phi tần đỏ mắt không thôi.

- Chung Thúy cung-

Thời gian gần đây Liễu Tần sống rất không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy Lương phi được sủng ái như vậy. Trong hậu cung này, muốn hỏi nàng chán ghét ai nhất, tất nhiên là Thần Quý Phi, nhưng là nếu hỏi nàng hận ai nhất, không phải Lương phi thì không thể.

"Nương nương, người chúng ta xếp vào Hạm Hiên điện bị nhổ rồi." Đó là thám tử mà bọn họ xếp sâu nhất, nhiều năm như vậy rồi, chưa từng bị ai phát hiện.

Hiện giờ bị diệt trừ, chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, người nhổ mật thám không phải Lương phi, mà là đương kim thánh thượng.

"Hoàng Thượng đây là bỏ quên viên cờ Thần Quý Phi này, để Lương phi lộ ra ánh sáng rồi."

Đây là vì bảo hộ nữ nhân mình yêu, cho nên thay nàng ta quét dọn mọi thứ, bảo hộ nàng ta dưới cánh chim của y.

Đây mới là người chân chính đặt ở đầu quả tim mà sủng ái.

Đối lập với Thần Quý Phi trước kia, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, đều có thể minh bạch.

"Bãi giá Cảnh Nhân Cung."

Đã lâu không gặp Hiền phi, nên đến ôn chuyện với nàng ta.

Phàm là những phi tần xếp người vào Hạm Hiên điện, sau khi biết người của mình bị xử lý rồi, đều âm thầm tìm hiểu đến những người khác, tất cả đều đoán được ai là người ra tay.

Hoàng thượng đang nói rõ cho mọi người, Hạ Vũ Vi là người y che chở, ai cũng đừng mong động vào nàng. Có cảnh cáo này, nữ nhân trong hậu cung tất nhiên sẽ không đụng vào họng súng lúc này.

Liễu Tần tới tìm Thục phi, tỏ rõ ý đồ khi đến. Thục phi lại giả ngu, làm Liễu Tần tức đen mặt rời khỏi Cảnh Nhân cung.

Liễu Tần vừa đi, Thục phi nở nụ cười châm biếm.

"Muốn biến bổn cung thành ngọn giáo của ngươi? Thật coi bổn cung là kẻ ngu chắc." Thục phi khinh thường trào phúng.

"Nương nương, có cần..." Trong mắt Xuân Liễu hiện lên tia sáng lạnh.

Đức phi và Thục phi đến giờ đều là đối kháng lẫn nhau, giờ thừa dịp nàng ta thất sủng, có thể mượn cơ hội chèn ép, thuận tiện vu oan.

Xuân Liễu là tâm phúc của Thục phi, là người hiểu Thục phi nhất.

Nàng vừa đề nghị, Thục phi mỉm cười, nhạt nhạt nói, "Bổn cung thấy thù của Đức phi này và Lương phi rất khó gỡ. Nếu nàng ta đã muốn ra tay đối phó Lương phi như vậy, chúng ta không ngại giúp nàng một chút. Lúc xuống tay nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện."

"Nô tỳ hiểu."

"Vậy là được rồi." Thục phi vừa lòng gật đầu.

Khi Liễu Tần tìm Thục phi, Hiền phi cũng không nhàn rỗi, mỹ danh là mang đồ tới vấn an Thần Quý phi.

"Nương nương, Hiền phi nương nương tới." Kim Sai hồi bẩm.

Bắc Vũ Đường hơi nhướn mày, chậm rì rì hỏi lại, "Kim Sai, chẳng lẽ ngươi không biết bổn cung đang bị cấm túc à. Hiền phi không biết cái gọi là cấm túc, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"

Kim Sai sợ trắng mặt, vội quỳ xuống thỉnh tội, "Nương nương thứ tội, nô tỳ biết sai rồi."

"Đứng lên đi, lần sau đừng phạm phải sai lầm như vậy."

"Vâng."

Kim Sai đi ra ngoài, thầm ảo não, sao mình lại quên mất việc này cơ chứ.

Chủ tớ Hiền phi chờ bên ngoài thấy Kim Sai ra, lập tức nở nụ cười. Đại cung nữ Ngọc Mai bên người Hiền phi hỏi, "Kim Sai tỷ tỷ, Quý phi nương nương giờ có rảnh không?"

Kim Sai cũng mỉm cười trả lời, chỉ là lời này nói với Hiền phi, "Nương nương, chủ tử nhà ta còn đang trong thời gian cấm túc, không tiện gặp khách."

Hiền phi sửng sốt, chợt phản ứng lại. Nàng suýt thì quên, Thần Quý phi còn đang bị cấm túc.

"Vậy bổn cung không quấy rầy nữa." Nàng cho Ngọc Mai một ánh mắt, Ngọc Mai nâng hộp quà trên tay lên, "Nương nương thích ăn bánh nãi, đây là bánh bổn cung cố ý chuẩn bị cho Quý phi."

"Nô tỳ thay chủ tử cảm tạ Hiền phi nương nương."

Chờ Hiền phi đi rồi, Kim Sai mang hộp đồ ăn vào trong điện.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay nàng ấy, "Đây là nàng ta đưa tới?"

"Bẩm chủ tử, đúng vậy. Là bánh nãi nương nương thích ăn. Nương nương muốn nếm thử không?" Kim Sai hỏi.

Bắc Vũ Đường xua xua tay, "Không cần, các ngươi ăn đi."

Bánh nãi là món nguyên chủ thích ăn, nhưng nàng thì không. Lúc trước, Hiền phi dựa vào nó mà giành được hảo cảm của nguyên chủ, sau đó từng bước dựa vào nàng ấy để bước lên vị trí kia.

Lại nói, Hiền phi cũng là một nhân tài, hiểu được nên lợi dụng nhân tâm ra sao.

"Nương nương, theo nô tỳ thấy, Hiền phi lần này qua đây không đơn giản." Kim Trạc nhắc nhở. Nàng muốn báo cho chủ tử phải cảnh giác với Hiền phi.

Bắc Vũ Đường cười, không thèm để ý.

Hiền phi này trước nay không có việc gì thì không đăng điện Tam Bảo. Lần này đơn giản muốn châm ngòi thổi gió, để nàng ra tay đối phó với Lương phi đang ngày càng nồi bật kia mà thôi.

Từ đó, nàng ta không cần ra tay, ngồi ngư ông đắc lợi.

Bàn tính đánh vang thật.

Đáng tiếc, nàng ta tính sai người.

Kế hoạch bày ra lúc trước, là để Tiếu Nghiêm hoàn toàn đẩy Lương phi lên con đường sủng phi, đã đoán được nữ nhân trong hậu cung sẽ không an phận, càng không bao giờ ngồi chờ chết.

Nàng không muốn tranh vũng nước đục này, cách tốt nhất là tránh đi. Mà cấm túc, lại là lý do tốt nhất. Đóng cửa lại, mặc các nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ cần bảo vệ tốt địa bàn của mình là được.

Hạ Vũ Vi không phải muốn làm sủng phi sao? Vậy thành toàn nàng ta. Làm nàng ta hưởng thụ phong cảnh của một sủng phi, đồng thời để nàng ta đối mặt với những hung hiểm mà một sủng phi phải chịu.

Đã không còn Bắc Vũ Đường làm tấm mộc, không có Nam Thiệu Thiên bảo hộ, nàng muốn nhìn xem, khi đối mặt với những nữ nhân như lang như hổ kia, nàng ta còn có thể chống trụ được không.

Trong thời gian này, Hạ Vũ Vi phong cảnh vô hạn.

Ngày đó, sắc mặt Kim Sai không tốt đi vào điện, dù nàng ấy cực lực che giấu, nhưng vẫn không thể tránh được đôi mắt của Bắc Vũ Đường.

"Làm sao thế?"

Kim Sai muốn nói không sao, nhưng đối mặt với Bắc Vũ Đường, ngoan ngoãn nói thật, "Nương nương, nô tỳ mới đi Ngự Thiện phòng lấy bánh táo đỏ. Đụng phải Hạ Hà của Hạm Hiên điện, nàng ta nói nương nương nhà nàng ta cũng muốn ăn, đoạt đi từ trong tay nô tỳ. Nương nương, là nô tỳ vô dụng, thỉnh nương nương trách phạt."

Kim Sai quỳ gối trước mặt nàng, vành mắt đỏ ửng. Từ sau khi đi theo nương nương tới Thần Tiêu cung, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Lương phi chỉ là một phi, mà chủ tử của mình là Quý phi, cao hơn nàng ta một phẩm cấp.

Nàng vừa được sủng ái, đã không coi nương nương ra gì, quá kiêu ngạo!

Kim Trạc lo lắng nhìn chủ tử, trừng mắt nhìn Kim Sai không biết giữ miệng. Nếu nương nương tức giận thì làm sao bây giờ. Giờ không phải thời điểm tốt để đối phó với Lương phi.

Bắc Vũ Đường lại chẳng có phản ứng gì lớn, biểu tình đạm nhiên, "Một phần điểm tâm mà thôi, coi như bổn cung đưa cho nàng ăn là được. Hôm nay ngươi chịu uỷ khuất rồi."

Bắc Vũ Đường tháo chiếc vòng trên tay xuống, đeo cho nàng ấy.

Kim Sai kinh ngạc nhìn nàng, "Nương nương."

Kim Sai trừ cảm động vẫn là cảm động. Nương nương vậy mà lại không trách mình, còn ban thưởng vòng tay quý báu này cho mình. Kim Sai thụ sủng nhược kinh, cảm động không thôi.

"Được rồi, thời gian này, chúng ta thấy người của Hạm Hiên điện thì tránh đi. Hai ngươi phân phó xuống, để người bên dưới chú ý một chút."

"Vâng."

Bắc Vũ Đường nhìn hai người rời đi, lộ ra một nụ cười nhạt. May mà có Kim Trạc ở đây, nha đầu này nhìn rõ thế cục hơn Kim Sai nhiều.

Hai người vừa đi ra ngoài, Kim Sai đã tức giận bất bình, "Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải bị Lương phi đè lên đầu sao?"

Kim Trạc oán hận chọc trán nàng, "Ngu ngốc. Nương nương lúc này không tranh chính là đang tranh."

"Có ý gì?" Kim Sai vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Hiện tại Lương phi nhìn như phong cảnh, nhưng nàng ta phải đứng vững mới được. Nhiều năm như vậy, chủ tử nhà chúng ta nhìn như phong cảnh, lại đã gặp không biết bao nhiêu ám toán. Ngươi còn nhớ rõ Vương mama năm đó không? Suýt nữa chủ tử đã mất mạng đấy. Nếu không phải có Hầu gia và Đại tướng quân, chủ tử đã sớm bị nữ nhân trong hậu cung gặm đến xương cũng không còn.

Hiện giờ Lương phi vừa được sủng ái đã kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ các phi tần trong hậu cung này đều ăn chay chắc? Giờ nương nương ở trong cung, mới là sự lựa chọn tốt nhất."

Kim Sai hơi hiểu một chút, "Ta hiểu rồi."

"Cho nên, nghe lời chủ tử, không sai được đâu. Lương phi không đắc ý được bao lâu đâu." Kim Trạc chắc chắn.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]