Chương 44: Hắc đạo tổng tài ()
Cập nhật 3 năm trước
Tiệc sinh nhật hai mươi tuổi kết thúc hoàn mỹ, thanh danh Bắc Vũ Đường cũng truyền ra, khi nhắc tới Bắc Vũ Đường, người ta sẽ nói đến Phượng Minh. Mà khi nói đến Phượng Minh, chắc chắn sẽ nói đến Bắc Vũ Đường.
Khi mọi người còn đang suy đoán mối quan hệ của Bắc Vũ Đường và Phượng Minh, Kỳ gia và Bắc gia thanh minh, đối tượng liên hôn của hai nhà không phải là Bắc Vũ Đường và Kỳ Dã như mọi người nghĩ mà là Triệu Bảo Nhi và Kỳ Dã.
Bọn họ sửa lời là, người định ra hôn ước là hai bọn họ, sẽ không sửa đổi.
Bên ngoài có tin hay không, Phượng Minh không thèm để ý, anh chỉ cần cái kết là được.
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Phượng Minh hỏi.
Chu Cẩn gật đầu, "Đã chuẩn bị xong hết rồi."
Chu Cẩn nhớ lại những đồ vật cần chuẩn bị, vừa nhìn đã biết là đi gặp Bắc An Quốc, nghe khẩu khí của Boss là đến cửa cầu hôn rồi đây mà. Boss nhà bọn họ quả nhiên không giống người thường.
Bình thường không gần nữ sắc, một khi đã tìm được một nửa kia, tốc độ không phải ai cũng theo kịp.
Cho đến khi họ xuất hiện ở tập đoàn Bắc gia, nội tâm Chu Cẩn tan vỡ.
Chu Cẩn không nhịn được mà nhắc nhở một câu, "Boss, có phải đi đến nhà riêng tốt hơn không?"
Phượng Minh khinh thường nhìn qua, "Trong nhà không có ai."
Chu Cẩn nghẹn!
Chẳng lẽ không thể hẹn trước, gặp mặt ở nhà tốt hơn à!
Anh chàng yên lặng phun tào trong lòng.
Đương nhiên, Chu Cẩn tuyệt đối không dám nói ra trước mặt Phượng Minh.
Hai người tới thẳng văn phòng chủ tịch. Khi họ vào phòng, Bắc An Quốc vừa tắt điện thoại, tiến lên cười đón.
"Phượng tổng, hoan nghênh, hoan nghênh."
Hai người khách sáo bắt tay, mời người đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, bí thư bưng trà lên rồi rời đi cùng Chu Cẩn.
"Bác trai, hôm nay cháu qua đây có một việc, muốn xin bác đồng ý."
Bắc An Quốc vừa nghe xưng hô của anh, đã đoán được ý đồ anh đến hôm nay, nụ cười trên mặt càng sâu.
"Cháu nói đi." Tuy đã đoán được, Bắc An Quốc lại không nói ra, để anh chủ động mở miệng.
"Cháu muốn xin bác giao con gái của bác cho cháu. Cháu sẽ làm cô ấy hạnh phúc, sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu một chút uỷ khuất nào." Sắc mặt Phượng Minh túc mục, giọng điệu trịnh trọng hứa hẹn.
Hôm qua ông đã nghe Dật Phong nói qua, không ngờ anh lại tới thật.
Bắc An Quốc rất vừa lòng Phượng Minh, dù là gia thế, hay năng lực cá nhân đều là người xuất sắc nhất.
"Cháu nghiêm túc?"
"Đúng vậy." Chưa từng nghiêm túc như lúc này.
"Ta nhớ rõ hai đứa mới quen nhau không lâu."
Cách nói này rất uyển chuyển, tính hẳn ra, hai người chỉ mới gặp vài lần. Những chuyện này đều là hôm qua Bắc An Quốc hỏi Bắc Vũ Đường.
"Thời gian ngắn hay dài, không có nghĩa cháu có để ý cô ấy hay không. Có một số người, chỉ cần liếc mắt một cái, đã biết đó có phải một nửa của mình không. Đường Nhi là người đời này cháu muốn bảo vệ."
Nếu lời này do người khác nói ra, Bắc An Quốc sẽ khịt mũi coi thường, nhưng đây là do Phượng Minh nói ra, nên ông tin thật.
Bắc An Quốc đã ngầm vừa lòng chuyện hôn nhân này, nhưng lại không trực tiếp đồng ý.
"Tuy ta là cha của Vũ Đường, nhưng ta cũng tôn trọng ý kiến của con bé. Chỉ cần con bé đồng ý, ta tất nhiên sẽ không phản đối."
"Được."
Hai người hàn huyên rất nhiều về chuyện thương nghiệp, chờ đến lúc Phượng Minh ra ngoài, Chu Cẩn có thể cảm nhận được, tâm tình của Boss hôm nay rất tốt.
Xem ra việc đã thành!
Chu Cẩn lén lút nhắn tin báo tin vui này cho Đại Boss.
Tầng cao nhất tập đoàn Phượng thị.
Phượng Minh thường thường nhìn thời gian, lúc kim đồng hồ chỉ bốn giờ, anh lập tức lưu loát liền mạch gập văn kiện, tắt máy tính.
Chu Cẩn vừa nhìn thấy anh ra, cho rằng anh có việc muốn phân phó, lập tức tiến lên dò hỏi: "Boss, có chuyện gì sao?"
"Hành trình buổi tối huỷ bỏ." Phượng Minh vừa nói vừa đi, không có dấu hiệu chậm lại.
Lúc sắp bước ra khỏi cửa văn phòng, anh đột nhiên lại quay đầu, "Sau này đừng xếp lịch làm việc vào buổi tối nữa."
Chu Cẩn còn chưa kịp trả lời, Boss đã ra cửa, tiến vào thang máy.
Chu Cẩn nhìn bóng dáng Boss đi rồi, rất lâu chưa hồi thần, Boss lúc trước hận không thể 24h đều đâm đầu vào làm việc, hại đám cấp dưới bọn họ cả ngày giống như con quay, làm việc không ngừng.
Giờ Boss đúng giờ tan tầm, không đúng, là về sớm!
Sau này còn không đi làm buổi tối nữa, làm Chu Cẩn vừa khiếp sợ vừa vui mừng. Dù sao có thể không cần tăng ca nữa, vậy là có thời gian đi yêu đương rồi!
"Anh Chu, Boss vội vã đi đâu thế?" Em gái trợ lý tò mò hỏi.
Chu Cẩn lạnh nhạt nhìn thoáng qua, "Hành trình của Boss không thể hỏi thăm, không biết à?"
Em gái trợ lý bĩu môi, không nói nữa.
Đi đâu à, đương nhiên là đi tìm bà chủ tương lai chứ còn đi đâu!
Bên kia, Bắc Vũ Đường vừa tới cửa trường học, đã thấy ngoài cổng trường xôn xao. Đến lúc cô tới gần, thì thấy Phượng Minh đang ở cổng trường, tay đút túi quần, đứng dựa dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu loang lổ lên người anh, có cảm giác khí thế khó nói nên lời.
Đám nữ sinh xung quanh đều hưng phấn, lại không ai dám lại gần, đơn giản là vì khí lạnh của anh, một bộ người sống chớ gần.
Bắc Vũ Đường vừa xuất hiện, Phượng Minh đã lập tức nhận ra, anh ngồi dậy, đi về phía cô.
"AAA! Anh ấy đang đi về bên này!" Một nữ sinh đứng cạnh Bắc Vũ Đường kích động thét chói tai.
"Tớ nên làm gì bây giờ? Lát nữa anh ấy tới, tớ phải nói gì bây giờ?"
Bắc Vũ Đường phát hiện, cả một đám nữ sinh quanh cô đều đang xôn xao, ai cũng nghĩ anh đi về phía mình.
Lúc Phượng Minh đến gần, Bắc Vũ Đường chú ý thấy họ đều luống cuống.
Phượng Minh vươn tay với cô, Bắc Vũ Đường nhìn nó.
Cô mà cầm bây giờ, ngày mai có bị chặn trong nhà vệ sinh không nhỉ?
Khi tay cô chạm vào tay anh, khuôn mặt Phượng Minh trở nên nhu hoà, nắm bàn tay nhỏ non mềm của cô, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
"Lần sau anh đến, em nghĩ nên che mặt lại." Bắc Vũ Đường chân thành đề nghị.
Một người đàn ông đẹp trai lại có khí chất rất hấp dẫn người khác.
Cô không muốn trở thành tình địch của cả thế giới.
"Được." Phượng Minh không cần suy nghĩ đã trả lời.
Những ngày kế tiếp, Phượng Minh mỗi ngày đều đúng giờ đến đón cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa, làm không ít người hâm mộ. Có người có gia thế, biết được thân phận của Phượng Minh, càng đố kỵ Bắc Vũ Đường, trên mặt lại càng cung kính.
Có hai ngọn núi lớn là Phượng Minh và Bắc gia làm chỗ dựa, Bắc Vũ Đường ở trong trường sống đến thoải mái. Nhưng cô thoải mái, người nào đó lại không.
Triệu Bảo Nhi đố kỵ, cực kỳ đố kỵ.
Cho dù cô ta đã ở bên Kỳ Dã như nguyện, cũng không thể bù lại hận ý và đố kỵ của cô ta với Bắc Vũ Đường.
Ngày này, mẹ Bắc dẫn Bắc Vũ Đường và Triệu Bảo Nhi đi tham gia tiệc trà nổi danh trong giới phu nhân. Triệu Bảo Nhi vì muốn áp chế Bắc Vũ Đường, có thể nói là ăn diện lộng lẫy. Cô ta tưởng Bắc Vũ Đường cũng sẽ mặc lộng lẫy, không ngờ cô chỉ mặc một bộ quần áo tố nhã kiểu cổ xưa.
Mẹ Bắc nhìn Vũ Đường chậm rãi đi tới, trong nháy mắt, bà có cảm giác cô là quý nữ thời cổ.
"Thật xinh đẹp." Trong mắt mẹ Bắc tràn ngập tán thưởng.
Triệu Bảo Nhi nghe mẹ Bắc nói vậy, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ.
Trước kia những lời ca ngợi này đều là nói với cô ta. Giờ lại là nói với Bắc Vũ Đường.
Triệu Bảo Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bắc Vũ Đường, đột nhiên có xúc động muốn phá huỷ khuôn mặt mỹ lệ đó.
Khi cô ta ngước mắt, không dự đoán được đối mặt với đôi mắt của Bắc Vũ Đường, sợ hãi lùi lại mấy bước, đụng vào cái giá ở bên, làm đổ vỡ bình hoa.
Mẹ Bắc hoảng sợ, "Làm sao vậy?"
Triệu Bảo Nhi đang muốn nói gì đó làm mọi người hiểu lầm là Bắc Vũ Đường đẩy cô ta ngã, lại nghe được Bắc Vũ Đường nói trước, "Mẹ, hình như Bảo Nhi không thoải mái, thân mình vừa lảo đảo đụng phải cái giá."
Mẹ Bắc nhìn sắc mặt Triệu Bảo Nhi trắng bệch, quả thật không tốt lắm, "Nếu con không khỏe thì đến bệnh viện khám đi. Hôm nay không cần đi theo mẹ."
Triệu Bảo Nhi sao có thể không tham gia tiệc trà kia.
Tiệc trà kia là tiệc trà nổi danh trong giới phu nhân thượng lưu, lần này nếu mẹ Bắc chỉ dẫn theo Bắc Vũ Đường, vậy rất nhanh sẽ có lời đồn đãi rằng cô ta bị Bắc gia ghét bỏ.
Cô ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Quan trọng hơn là, cô ta muốn làm Bắc Vũ Đường xấu mặt trong tiệc trà ấy.
"Mẹ, con không sao."
Triệu Bảo Nhi xác nhận mãi, cuối cùng mẹ Bắc vẫn dẫn cô ta đi cùng.
Chờ đến tiệc trà, trong đó đã có không ít người. Ba người vừa xuất hiện, đám phụ nhân đã sôi nổi đứng dậy, tiến lên chào hỏi.
"Thật là hâm mộ bà ghê, có được hai cô con gái xuất sắc như vậy." Ánh mắt Vương phu nhân dừng trên người Bắc Vũ Đường, cười nói.
Mẹ Bắc nghe được lời này, trong lòng tất nhiên là cao hứng, cười nói: "Giai Giai nhà bà cũng rất ưu tú."
Lúc trước mẹ Bắc cũng không quá thích Bắc Vũ Đường, giờ nhìn cô, bà càng lúc càng vừa lòng.
Trước kia Triệu Bảo Nhi thường xuyên tham gia yến hội như vậy với mẹ Bắc, tự nhiên là có không ít bạn bè, mà Bắc Vũ Đường lại là lần đầu tiên đến, rất nhiều người không quen. Tụ hội giống như vậy, sớm đã mất ý vị ban đầu, dần dần biến thành một đại hội ganh đua biến tướng.
Ganh đua nhất chính là so con cái, trong đó những thiên kim danh viện đi theo mẹ đến đây là lựa chọn đầu tiên. Phàm là người có thể tới đây, ai cũng phải có chút tài năng.
Bắc Vũ Đường rất ngoan ngoãn đi theo mẹ Bắc, Triệu Bảo Nhi sớm đã đi tìm bạn tốt trước kia của cô ta để ôn chuyện.
Kiếp trước Bắc Vũ Đường cũng từng tham gia buổi tiệc như vậy, dưới sự xúi giục của Triệu Bảo Nhi, làm ra một chuyện rất xấu mặt, làm mẹ Bắc mất hết mặt mũi. Từ đó về sau, mẹ Bắc rất ít dẫn cô tham gia tiệc trà, yến hội.
Nhưng thật ra lại mời rất nhiều lão sư dạy cô học tranh minh hoạ, vũ đạo, vẽ tranh,... một loạt những việc thục nữ nên làm.
Triệu Bảo Nhi đi đâu, Bắc Vũ Đường không cần nhìn cũng biết.
Quả nhiên, đang nói chuyện, có người bắt đầu biểu diễn khúc đàn mình mới học được, diễn tấu cho mọi người nghe. Khi nhấn phím cuối cùng, người nọ mang theo chút đắc ý đứng lên, hơi thi lễ với mọi người.
"Bảo Nhi, tớ nghe nói gần đây cậu cũng luyện một khúc mới, cho mọi người nghe đi." Lâm Vi cười nói.
Một thiếu nữ đứng bên cạnh Triệu Bảo Nhi giành nói trước: "Chị Vi Vi, em cảm thấy nên để Vũ Đường lên trước mới đúng. Chúng ta chưa từng chứng kiến tài nghệ của em ấy. Mọi người thấy đúng không?"
Một đám bạn tốt của Triệu Bảo Nhi phụ họa theo.
Lúc này mẹ Bắc mới phản ứng lại, bà quên mất việc này. Thật sự là do biểu hiện của Bắc Vũ Đường quá ưu dị, giống như là quý nữ trong quý nữ.
Nếu không có tài nghệ, ngày mai sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu mất.
Lúc mẹ Bắc chuẩn bị bảo Triệu Bảo Nhi lên thay Bắc Vũ Đường, lại nghe Bắc Vũ Đường nói: "Nếu chư vị muốn xem, tôi cũng chỉ có thể bêu xấu. Nhưng mà, tài nghệ của tôi hơi khác, đến lúc đó còn thỉnh chư vị chớ chê cười."
Cô đã nói như vậy, đoàn người tự nhiên nói "không đâu". Nhưng mà, mọi người cũng có chuẩn bị. Ai cũng biết Bắc Vũ Đường vừa mới được nhận trở về không lâu, trước kia sống ra sao, hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được chút tiếng gió, ai cũng không quan tâm lắm.
"Không biết nơi này có đàn tranh không?"
Mẹ Bắc thấy cô đồng ý, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Triệu Bảo Nhi lại vui sướng đầy mặt.
Đàn tranh, cô cho rằng tùy tiện gảy hai ba cái, bọn họ không nghe ra tốt xấu chắc.
Cô ta rất rõ ràng trước kia Bắc Vũ Đường sống ra sao, một người ngay cả cơm cùng ăn không đủ no, làm gì có tiền và thời gian đi học tập những thứ này.
"Có."
Rất nhanh, một hầu gái đã chuẩn bị xong đàn tranh, Bắc Vũ Đường ngồi xuống, thử gảy dây cầm, điều chỉnh lại dây xong, cô hơi gật đầu với mọi người.
Khi cô gảy dây đàn đầu tiên, tiếng đàn du dương như nước tràn ra, tiếng đàn du dương, như núi cao, như nước chảy, róc rách tranh tranh, nghe vào phảng phất như đặt mình trong khe núi, tiếng lòng bị tiếng đàn lôi kéo, nhảy múa theo gió, rong chơi cùng nước.
Lúc này, từ phòng thuê sâu nhất có một đoàn người đi ra, đang đi thẳng ra bên ngoài. Giữa đường đi qua nơi đây, ông lão dẫn đầu đột nhiên dừng bước. Người đàn ông trung niên đi theo đang định dò hỏi, lại bị ông lão giơ tay ngăn lại.
Tất cả mọi người dừng bước chân, an tĩnh chờ. Bọn họ đều nghe được tiếng đàn nhè nhẹ tràn ra khe hở, ban đầu họ không để ý, bất tri bất giác lại bị tiếng đàn kia làm động lòng.
Tiếng đàn đó như có ma lực, làm người say mê.
Khi cô gảy nốt cuối cùng, mọi người đều chưa đã thèm.
"Bang, bang, bang"......
Một tiếng vỗ tay từ cửa truyền đến, đồng thời làm các vị phu nhân danh viện bừng tỉnh. Bọn họ thực sự không ngờ, cầm nghệ của cô lại như thế. Người ngạc nhiên nhất chính là mẹ Bắc và Triệu Bảo Nhi.
Đôi mắt mẹ Bắc nhìn Bắc Vũ Đường là lấp lánh tỏa sáng.
Triệu Bảo Nhi lại là tức giận đỏ bừng mặt, đáy mắt không dấu được hận ý. Lúc này, sự chú ý của mọi người đều bị đoàn người đột nhiên xuất hiện ở cửa hấp dẫn, nên không ai chú ý tới sự khác thường của cô ta.
"Mới nãy là cháu đàn tấu?" Ông lão hòa ái hỏi Bắc Vũ Đường.
"Đúng vậy."
"Tháng sau, có một buổi lưu diễn giao lưu quốc tế về cổ cầm ở thành phố chúng ta, không biết cháu có thể tham gia hay không?" Ông lão chân thành mời.
Lưu diễn giao lưu về cổ cầm, các phu nhân và danh viện tất nhiên biết đến, có thể tham gia đều là cấp bậc quốc bảo, đó là đại diện cho quốc gia. Bắc Vũ Đường có thể được mời, đủ thấy cầm nghệ của cô rất lợi hại.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía mẹ Bắc, mẹ Bắc gật gật đầu với cô, cô mỉm cười trả lời: "Đây là vinh hạnh của cháu."
Ông lão thấy cô đồng ý, vẻ mặt vui sướng.
Trợ lý của ông lão đứng bên nhắc nhở: "Cát lão, các phóng viên truyền thông đã chờ ở bên kia."
"Ông đi xử lý mấy việc trước, lát quay lại nói chuyện với cháu nhé."
"Vâng."
Đoàn người Cát lão đi rồi, ánh mắt các quý phụ nhìn về Bắc Vũ Đường đều thay đổi. Cát lão là ai, mọi người ở đây đều biết, đó chính là một nhân vật như núi Thái Sơn, như sao Bắc Đẩu, có thể được ông thưởng thức, đó là cực kỳ khó có được.
Mẹ Bắc bị một đám quý phụ nhân vây quanh, mặt trong mặt ngoài đều có. Bắc Vũ Đường cũng bị một đám danh viện quay chung quanh, ngay cả bạn bè của Triệu Bảo Nhi cũng chạy quây quanh theo.
Triệu Bảo Nhi lẻ loi đứng một chỗ, ghen ghét nhìn Bắc Vũ Đường, đôi tay gắt gao nắm chặt.
Trên xe trở về, Triệu Bảo Nhi ngồi ở vị trí ghế phụ, bên tai nghe mẹ Bắc ân cần hỏi han Bắc Vũ Đường, cắn chặt răng.
"Mẹ, con hơi mệt." Bắc Vũ Đường lộ ra một mạt mỏi mệt.
Mẹ Bắc cười nói: "Mẹ không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa. Tiểu Trương, chỉnh điều hòa lại chút, đừng để tiểu thư bị lạnh."
"Vâng, phu nhân." Tiểu Trương cười đáp.
Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, cũng không có bao nhiêu vui vẻ với sự quan tâm của mẹ Bắc.
Thật ra, mẹ Bắc rất dễ công lược. Bà là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lúc trước Bắc Vũ Đường so với Triệu Bảo Nhi, không đủ hoàn mỹ, không đủ ưu tú, tất nhiên là kém cỏi.
Hơn nữa, sau một loạt chuyện, làm cho mẹ Bắc hoàn toàn chán ghét sự tồn tại của cô.
Hiện tại Bắc Vũ Đường cao quý, ưu nhã, tài nghệ xuất chúng, cách nói năng bất phàm, dù là khí chất, diện mạo đều ưu tú hơn đứa con gái bà nuôi dưỡng mười chín năm Triệu Bảo Nhi kia, mẹ Bắc tất nhiên sẽ bắt đầu thiên hướng cô.
Trải qua khoảng thời gian này, Bắc Vũ Đường xoát độ hảo cảm, mẹ Bắc đã đặt cô trong lòng. Mà người cuối cùng cần công lược trong Bắc gia là Bắc An Quốc, nói khó không khó, nói dễ không dễ.
Bắc An Quốc là một thương nhân, chú trọng lợi ích. Kiếp trước thanh danh Bắc Vũ Đường hỗn độn, đừng nói không thể mang lại lợi ích cho tập đoàn, còn làm tổn hại lợi ích tập đoàn. Mà Triệu Bảo Nhi có thể giúp ông mưu lợi, sẽ chọn ai, không cần nói cũng biết.
Vốn Bắc Vũ Đường định công lược Bắc An Quốc, chuẩn bị để ông phát hiện tài năng kinh thương của cô, nhưng giờ có Phượng Minh, giúp cô miễn đi bước này. Hiện tại cô và Triệu Bảo Nhi, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa xem đã hiểu ngay.
"Lôi Âm, bắt đầu đi." Bắc Vũ Đường gọi điện cho Lôi Âm.
"Được."
Bắc Vũ Đường bưng ly rượu vang đỏ, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đình viện, Triệu Bảo Nhi đang vây quanh mẹ Bắc, bên môi khẽ nhếch.
Hy vọng nụ cười của cô còn có thể duy trì tiếp.
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Bảo Nhi rung lên, khi cô ta mở tin nhắn, nhìn thấy ảnh chụp trên đó, nụ cười trên mặt cứng đờ lại. Vội vàng nói với mẹ Bắc một câu, đi nơi xa gọi điện cho đối phương.
"Anh là ai? Muốn làm gì?" Triệu Bảo Nhi giả vờ trấn định hỏi.
Âm thanh truyền qua điện thoại là âm thanh đã được xử lý, "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là Triệu tiểu thư có muốn lấy những ảnh chụp này về không?"
"Nói đi, mục đích của anh?" Triệu Bảo Nhi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Cho tôi 500 vạn."
"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Nếu là lúc Bắc Vũ Đường còn chưa trở về, số tiền này cô ta có thể chuẩn bị được, nhưng hiện tại thì không.
"Trước ngày mai tôi muốn lấy được 500 vạn, nếu không, cô hãy chờ những ảnh chụp này bay khắp thế giới đi."
Không đợi cô ta mở miệng, đối phương trực tiếp ngắt điện thoại.
"Này này này." Triệu Bảo Nhi vội vàng hô vài tiếng, tức giận đến mức lại suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Triệu Bảo Nhi không còn tâm tư lấy lòng mẹ Bắc, nói với bà một câu, liền vội vàng lên tầng. Vừa vào phòng mình, cô ta lấy toàn bộ trang sức trong phòng ra, chọn mấy cái mình không thích lắm, đồng thời mang theo thẻ ra ngoài.
Ngày thường ăn xài phung phí quen, trong thẻ căn bản không có tiền. Ngày thường tiền tiêu vặt không đủ cho cô ta dùng, nhưng vẫn luôn có Bắc Dật Phong và mẹ Bắc thường xuyên cho cô ta tiền, nên cô ta chưa bao giờ biết thiếu tiền là gì.
Nhưng từ sau khi Bắc Vũ Đường trở về, Bắc Dật Phong không còn chuyển tiền cho cô ta, mẹ Bắc cũng thế. Mà cô ta vì bảo trì hình tượng, cũng không thể mở miệng xin tiền họ.
Một tháng mấy chục vạn tiền tiêu vặt, đối với một người ăn xài phung phí như cô ta mà nói, tất nhiên là không đủ dùng. Mấy tháng này, cô ta đều phải dùng tiền tiết kiệm, giờ cũng tiêu gần hết rồi.
Triệu Bảo Nhi lấy toàn bộ tiền trong card ra, lại bán mấy món châu báu đi, mới góp đủ 500 vạn.
Ngày hôm sau, cô ta làm theo yêu cầu của đối phương, gửi tiền qua.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Bảo Nhi cuống quít nhận ngay, "Tiền, tôi đã chuyển qua, khi nào anh đưa những ảnh chụp đó cho tôi?"
"Cho cô?" Đối phương cười ha ha, "Tôi nói muốn giao ảnh cho cô hồi nào."
"Anh vô sỉ." Triệu Bảo Nhi nổi giận mắng, chỉ là vừa mắng một tiếng, đầu kia điện thoại đã truyền đến tiếng tắt máy, "Này, này, này......"
Triệu Bảo Nhi nhìn điện thoại đã ngắt máy, tức giận đập điện thoại xuống đất.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người này sẽ giống như đỉa, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta không bỏ.
Không được, nhất định phải nghĩ cách tìm ra người này.
Triệu Bảo Nhi tiêu một khoản tiền lớn, tìm được một hacker lợi hại, trùng hợp thế nào lại tìm được đúng Lôi Âm. Lôi Âm rất vui lòng tiếp nhận vụ này, thu một khoản tiền lớn, xong cho cô ta một tài khoản hữu danh vô thực ở nước ngoài.
Tra không ra đối phương, Triệu Bảo Nhi cả ngày đều lo lắng đề phòng.
"Gần đây em sao thế?" Kỳ Dã nhìn Triệu Bảo Nhi mất hồn mất vía, quan tâm hỏi.
"Em không sao." Triệu Bảo Nhi vẻ mặt suy yếu nói.
"Em như vậy còn nói không sao, có phải Bắc Vũ Đường lại bắt nạt em không?" Kỳ Dã hầm hừ hỏi.
"Không, không có." Triệu Bảo Nhi vô lực biện giải.
Kỳ Dã thấy đến tận giờ cô ta vẫn dấu diếm cho Bắc Vũ Đường, vừa tức giận vừa đau lòng, "Bảo Nhi, em quá lương thiện, nên cô ta mới dám bắt nạt. Em nên nói cho hai bác gương mặt thật của cô ta, mà không phải dấu diếm giúp cô ta."
"Được, em đã biết." Triệu Bảo Nhi ngoan ngoãn đáp lời, chợt ngẩng đầu, thật cẩn thận mở miệng: "Kỳ Dã, em muốn mua một món quà cho anh trai, nhưng lại không đủ tiền, anh có thể cho em mượn một chút không?"
"Đồ ngốc này, chúng ta là vị hôn phu thê, còn cần nói đến mượn à. Em cần bao nhiêu?" Đối với chuyện tiền tài, Kỳ Dã rất hào phóng.
"50 vạn."
Kỳ Dã lấy di động ra, trực tiếp chuyển tiền qua tài khoản của cô ta.
"Em nhìn xem đã gửi qua chưa?"
Triệu Bảo Nhi mở di động ra, nhìn thấy tiền đã chuyển đến, vui sướng ôm cổ Kỳ Dã, dâng lên môi thơm, "Cảm ơn anh."
"Muốn cảm ơn anh, một chút như vậy là không đủ đâu." Nói xong, Kỳ Dã hung hăng hôn lên môi Triệu Bảo Nhi, nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Trong một quán cà phê, Lôi Âm đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Bắc Vũ Đường.
"Số tiền này là tôi lấy được trên người cô ta."
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua tấm thẻ ngân hàng kia, đẩy nó trở về, "Tôi không dùng đến, anh giữ lại đi."
Lôi Âm biết cô không thiếu tiền, vui sướng nhận lấy, "Đúng rồi, Triệu Bảo Nhi tìm tới mẹ của cô. Không đúng, là mẹ nuôi của cô. Cô ta hẳn định dùng bà ta để đối phó cô, cô cần phải cẩn thận một chút."
Lôi Âm từng điều tra qua mẹ nuôi cô, người này thật sự đê tiện vô sỉ không giới hạn. Trước kia bà ta đối xử với Bắc Vũ Đường thật chẳng ra sao, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lôi Âm lại tận tâm tận lực trợ giúp Bắc Vũ Đường như thế.
Bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng mình khi còn nhỏ qua cô, nhưng anh may mắn hơn cô nhiều lắm. Bởi vì anh gặp một người tốt, thu dưỡng anh. Mà cô lại luôn bị người mẹ nuôi không bằng cầm thú kia hành hạ mười chín năm.
"Được, tôi sẽ chú ý."
Dù bà ta có tìm cô hay không, cô cũng sẽ tới tìm bà ta.
Ngày này, sau giờ ngọ, Bắc Vũ Đường đeo balo đi ra phòng học, vừa lúc đụng phải Triệu Bảo Nhi và các bạn của cô ta.
"Vũ Đường." Triệu Bảo Nhi nhiệt tình chào hỏi.
Bắc Vũ Đường nhìn ý cười trên mặt cô ta, nhìn ra được tâm tình của cô ta rất tốt, "Uhm."
Bắc Vũ Đường lãnh đạm lên tiếng xong, đi thẳng.
Lăng Phỉ nhìn bóng dáng cô rời đi, hừ lạnh một tiếng, "Có gì đặc biệt hơn người. Loại con gái như thế, không hiểu sao Phượng thiếu lại coi trọng cô ta."
"Đúng đấy." Cố Mộng Ninh phụ họa.
Giờ bọn họ không dám bắt nạt Bắc Vũ Đường, chỉ có thể nói xấu sau lưng.
"Các cậu nhỏ giọng thôi, đừng để người khác nghe được, nếu truyền đến tai cậu ấy, các cậu chờ bị đưa ra nước ngoài đi." Triệu Bảo Nhi khuyên bảo, nhìn như lo lắng cho hai người, kỳ thật lại đang lửa cháy đổ thêm dầu.
Quả nhiên, hai người vừa nghe, càng tức Bắc Vũ Đường.
"Tớ chính là ngứa mắt cô ta." Lăng Phỉ hầm hừ nói.
"Chúng ta nghĩ cách giáo huấn cô ta một trận thì sao?" Cố Mộng Ninh đề nghị.
"Được đấy."
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường đã chạy tới cổng trường. Còn chưa đi ra ngoài, đã thấy một đám người vây quanh cổng.
Chẳng lẽ Phượng Minh đã trở lại?
Không phải anh nói cuối tuần mới về được sao?!
Có người thấy Bắc Vũ Đường, cao giọng hô: "Cô ta tới!"
Trong lòng Bắc Vũ Đường càng thêm chắc chắn, nhất định là Phượng Minh tới.
Đột nhiên, từ trong đám người, một người phụ nữ trung niên quần áo rách tung toé đi ra, lúc thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt tỏa sáng, hai mắt đẫm lệ chạy về phía cô.
"Vũ Đường, con của mẹ!"
Lúc thấy người phụ nữ này, đôi mắt Bắc Vũ Đường hơi hơi nheo lại.
Thì ra là bà ta, mẹ nuôi tốt của nguyên chủ.
Lúc trước bà ta cầm một khoản tiền lớn của Bắc gia, trực tiếp ném Bắc Vũ Đường cho Bắc gia. Kiếp trước, bà ta chưa từng nhìn nguyên chủ một lần, thậm chí khi nguyên chủ gọi điện thoại cho bà ta, khóc lóc kể lể bản thân bị ủy khuất, bà ta chỉ lạnh lùng nói bọn họ đã không có quan hệ, mãi đến khi cô chết cũng chưa từng gặp bà ta một lần.
Bà ta nhẫn tâm, tuyệt tình làm nguyên chủ Bắc Vũ Đường đau thấu tim.
Cho dù biết cô không phải con gái ruột của bà ta, cũng không cần tuyệt tình như thế. Dù nuôi mèo nuôi chó, thời gian dài cũng sẽ có cảm tình. Nhưng mà, người phụ nữ này lại lạnh nhạt tuyệt tình như thế.
Lâm Tuyết Mai đối xử không tốt với nguyên chủ chút nào, thậm chí có thể nói là rất kém, nhưng ngay cả như vậy, trong mắt nguyên chủ, bà ta vẫn là mẹ, là người mẹ nuôi dưỡng cô mười chín năm.
Nguyên chủ vẫn có cảm tình với Lâm Tuyết Mai, châm chọc thay, Lâm Tuyết Mai trước nay chưa từng coi cô là con, có thể lạnh nhạt nhìn cô tự sinh tự diệt.
Lâm Tuyết Mai muốn tiến lên ôm Bắc Vũ Đường, cô lại lùi về sau một bước, tránh bị bà ta chạm vào.
Biểu tình trên mặt Lâm Tuyết Mai hơi hơi cứng đờ, tươi cười trên mặt cũng trở nên thật miễn cưỡng, "Vũ Đường, có phải con đang trách mama lâu như vậy không tới thăm con đúng không. Mẹ cũng muốn lắm, nhưng Bắc gia lớn như vậy, mẹ không vào được. Vũ Đường, con của mẹ, mẹ rất nhớ con."
Nói xong, bà ta liền khóc lên.
Lâm Tuyết Mai vừa khóc vừa nói: "Vũ Đường, mẹ nhớ con. Mẹ vẫn luôn chờ con gọi, di động của mẹ cũng không dám tắt máy, chỉ sợ bỏ qua cuộc gọi của con. Đúng rồi, đây là bánh Pudding con thích ăn."
Nói rồi, bà ta lấy một hộp điểm tâm từ trong túi ra, giống như lấy lòng mà đưa tới trước mặt cô.
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt mà nhìn bà ta, không nhận, cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn bà ta như vậy.
Cô muốn xem bà ta có thể diễn đến mức nào!
Lâm Tuyết Mai thấy cô không nhận, thần sắc ảm đạm, yên lặng thu về, nhưng rất mau lại nở nụ cười, trong mắt người ngoài, nó rất miễn cưỡng, hoàn toàn là đang hèn mọn lấy lòng.
Người chung quanh nhìn, Bắc Vũ Đường ngăn nắp lượng lệ, Lâm Tuyết Mai rách mướp, hai bên quá khác biệt, vừa xem là hiểu ngay, không cần bà ta nhiều lời, quần chúng ăn dưa đã có thể yy ra một cốt truyện vô cùng máu chó.
"Ai nha, có phải vào Bắc gia, làm đại tiểu thư rồi thì không cần người mẹ đã dưỡng dục mình mười chín năm không."
"Hừ, thật không ngờ cô ta lại là loại người này."
"Quá máu lạnh."
............
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang nhẹ giọng khóc thút thít trước mặt, coi thường chỉ trỏ của chung quanh người với mình.
"Khóc đủ rồi chứ?" Bắc Vũ Đường vừa nói lời này, toàn trường an tĩnh trong giây lát.
Lâm Tuyết Mai vừa nghe xong, mau chóng lau nước mắt trên mặt, sau đó cười nói: "Mẹ rất vui, lâu quá không gặp nên mẹ mới như thế. Vũ Đường, con đừng trách mẹ nhé."
Giọng điệu đó, biểu cảm đó.
Trong mười chín năm trí nhớ của nguyên chủ chưa bao giờ xuất hiện một lần nào.
Lâm Tuyết Mai trước giờ đều lạnh nhạt với cô, bên ngoài bà ta là một người mẹ tốt, nhưng khi chỉ còn hai người, bà ta giống như đổi thành người khác, thường xuyên đánh cô, làm trên người cô quanh năm xanh tím, sứt sở khắp người.
Người ngoài nhìn thấy, bà ta sẽ cười ha hả mà nói với họ, đứa nhỏ bướng bỉnh đánh nhau với người ta nên bị thương.
Lâu dần, hàng xóm đều biết cô bé tên Triệu Vũ Đường, nhìn văn tĩnh, thật ra lại là một đứa trẻ thích đánh nhau không an phận.
Từ nhỏ, đám trẻ con xung quanh thấy cô, đều sẽ vây quanh bắt nạt cô, bởi vì cô là đứa trẻ hư.
Đứa trẻ hư, bất hảo bất kham...... Những nhãn này đều dán trên người cô.
Nhưng, đâu ai biết, vì được trường học tài trợ, cho dù trời âm mười mấy độ, cho dù tay bị đông lạnh đến đỏ lên, cứng đờ, cô cũng không dám chậm trễ, nghiêm túc làm bài tập, mà người phụ nữ tự xưng là yêu cô, đang ở trong phòng tằng tịu với dã nam nhân, ngại cô vướng bận, nhốt cô ngoài cửa.
Đâu ai biết, khi đã đói bụng đến không được, cô ăn vụng đồ ăn thừa của khách ở quán ăn, thường thường bị người trong tiệm cơm đánh chửi đuổi đi ra ngoài. Cô lại vẫn mặt dày mày dạn cười cầu xin bà chủ quán, chỉ vì ăn cơm thừa canh cặn người ta bỏ lại, bởi vì cô không muốn chết đói.
Đâu ai biết, cô vì tránh né đám khách nhân của người phụ nữ này động tay động chân, thường phải ăn ngủ đầu đường.
Đâu ai biết...... Trước năm mười chín tuổi, cô sống không bằng heo chó, cho dù không ai nuôi, không ai quản, đói cơm gió rét, cô vẫn sống sót, tựa như cỏ dại ven đường, giãy giụa sống sót.
Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn người phụ nữ dối trá trước mặt, cô không phải nguyên chủ Bắc Vũ Đường, lại biết rõ nguyên chủ đã từng vượt qua những năm tháng đó như thế nào, rất khó tưởng tượng dưới hoàn cảnh như vậy, cô sống sót như thế nào.
Thay vì nói bà ta nuôi cô lớn, không bằng nói cô dựa vào trời mà sống. Người phụ nữ này đã cho cô cái gì? Chỉ có lúc bà ta vui, sẽ cho cô một bữa cơm, một nụ cười.
Người như vậy có thể coi là mẹ sao?!!
"Lâm nữ sĩ, bà tìm lầm người. Con gái bà tên là Triệu Bảo Nhi." Cô chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Lâm Tuyết Mai mở to hai mắt, nước mắt lại đua nhau chảy xuống, vẻ mặt bị thương, lại không nói câu gì, một bộ thật cẩn thận lấy lòng, nhìn mười phần đáng thương, tức khắc khiến người chung quanh đồng tình với bà ta và oán giận Bắc Vũ Đường.
"Trời ạ, cô ta thật là loại người vong ân phụ nghĩa!"
"Thật là nhẫn tâm!"
"Loại dối trá ngại bần ái phú!"
Tiếng nghị luận to dần, từng người từng người lộ ra ánh mắt khinh thường, chán ghét, những ánh mắt giống như hóa thành lợi kiếm đâm vào người cô.
Bắc Vũ Đường lại không thèm để ý, cô biết mình nói như thế sẽ làm người khác hiểu lầm, nhưng vậy thì đã sao. Vì sao phải đón ý nói hùa người khác, phải cố ý lá mặt lá trái với người phụ nữ giả dối này đâu. Cô không phải là sống vì người khác, mà là sống vì chính mình.
Bắc Vũ Đường đã từng quá mức để ý cái nhìn của người khác, vẫn luôn sống tự nhủ phải cẩn thận, cẩn thận, nhưng cuối cùng đổi lấy cái gì, chẳng qua chỉ là một con Phương Hoàng giả vĩnh viễn nhận được ánh mắt khinh miệt trào phúng của người khác.
"Vũ Đường." Lâm Tuyết Mai nhịn không được gạt lệ.
"Lâm nữ sĩ, nếu bà thật sự muốn gặp tôi, vì sao bà không gọi cho tôi một cuộc điện thoại, số điện thoại của tôi chưa từng thay đổi. Nếu bà thật sự nhớ tôi, cửa lớn Bắc gia bà vào không được, vì sao không tới đây? Nếu bà thật sự nhớ tôi, luyến tiếc tôi, vì sao mãi đến hôm nay bà mới đến?"
Một loạt vấn đề, giống như đạn pháo oanh tạc Lâm Tuyết Mai đến vô lực cãi lại.
Người chung quanh cũng dần phản ứng lại. Đúng vậy, nếu người phụ nữ này thật sự nhớ cô, vì sao chậm chạp không tới trường học.
Nếu thật sự nhớ, có thể gọi một cuộc điện thoại cho cô, vì sao nhất định phải chờ cô gọi?
Mọi người đều không phải người ngu dốt, được cô nhắc nhở, đều nhìn ra vấn đề. Cũng không còn giữ gìn Lâm Tuyết Mai như trước, rất nhiều người đều bị quan điểm chủ quan dẫn sai đường, do đó không thấy rõ được vấn đề dễ hiểu này.
Lâm Tuyết Mai vừa thấy thần sắc người chung quanh bắt đầu thay đổi, tức khắc gào khóc, trong miệng kêu: "Vũ Đường, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, sao con có thể như vậy. Mẹ nuôi con từ lúc con còn đái dầm đến lớn, con lại không cần mẹ sao. Số mẹ thật khổ mà, lúc còn trẻ, một quả phụ như mẹ phải nuôi một đứa bé, không có việc làm, thường thường phải chịu đói bụng, cũng chưa từng để con bị đói. Con không nhớ sao."
Nghe bà ta miệng đầy lời nói dối, sắc mặt cô lạnh dần, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bà ta, lãnh lệ nói: "Câm miệng!"
Lâm Tuyết Mai chưa từng thấy Bắc Vũ Đường sắc bén như thế, trong giây lát bị cô dọa sợ.
"Bà thật sự là một người mẹ tốt, một người mẹ vĩ đại đấy!"
Lâm Tuyết Mai nghe cô nói như thế, cũng không khóc, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, giây tiếp theo, nụ cười của bà ta hoàn toàn cương trên mặt.
"Mẹ tốt của tôi, bà có biết tôi ghét bánh pudding nhất không."
Lâm Tuyết Mai sửng sốt, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng nhợt, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ ủy khuất, "Đúng vậy, đồ ăn thô sơ như vậy, giờ con chắc chắn không thích ăn. Giờ con đã quen ăn sơn hào hải vị rồi."
Bà ta vừa dứt lời, lại nghe được tiếng cười khẽ của Bắc Vũ Đường, châm chọc và trào phúng không nói lên lời.
"Mẹ tốt của tôi, chẳng lẽ bà đã quên rồi sao? Khi tôi còn nhỏ, bà thường bắt tôi ăn nó, ăn xong, cả người tôi sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa đau lăn lộn trên đất. Khi đó bà thích nhất chính là việc nhìn tôi đau đớn lăn lộn, còn bà và khách nhân của bà lăn trên giường, tiếng kêu đau đớn của tôi là âm thanh trợ hứng tốt nhất của các người, chẳng lẽ bà quên rồi sao?"
Người xung quanh kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nhìn Lâm Tuyết Mai.
Lâm Tuyết Mai căn bản cũng không ngờ cô sẽ nói những chuyện xấu hổ này của mình ra trước công chúng. Triệu Vũ Đường bà ta biết, dù có việc gì cũng chỉ biết buồn trong lòng, cho dù bị ủy khuất cũng sẽ không rên một tiếng.
Bà ta càng quên mất việc Bắc Vũ Đường dị ứng với bánh pudding. Lúc ấy nghĩ xem nên mang gì theo, thứ đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là bánh pudding.
Tin tức kia thật sự quá chấn kinh rồi, tất cả mọi người đều sững sờ ở đó.
Bỗng, một giọng nữ bén nhọn vang lên, "Hừ, ai biết là thật hay giả, không chừng là vì muốn từ bỏ người mẹ dưỡng dục chính mình mười mấy năm mà nói dối thì sao."
Lời này vừa nói ra, có không ít người lộ ra trầm tư, có người không ủng hộ mà nhíu mày, cũng có người lộ ra ánh mắt tán đồng, vẻ mặt khinh thường mà nhìn về phía cô.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh thong dong thoải mái nhận hộp điểm tâm trong tay Lâm Tuyết Mai, múc từng muỗng bánh bỏ vào miệng, từng muỗng một. Mọi người kinh ngạc mà nhìn hành động của Bắc Vũ Đường, rất nhanh, cánh tay và cổ của cô nổi mẩn đỏ.
Cô dùng hành động của mình, hung hăng phản kích lại những kẻ muốn hắt nước bẩn lên đầu mình. Ánh mắt cô lạnh lùng đảo qua những người từng lộ ra ánh mắt khinh thường với mình, những người đó đối mặt với ánh mắt của cô, đều hổ thẹn cúi đầu.
Mọi người nhìn những nốt mẩn đỏ của Bắc Vũ Đường càng ngày càng khủng bố, đều kinh hãi.
Giờ khắc này, mọi người đều hướng về phía Bắc Vũ Đường, đã là tin lời cô nói, nhìn thiếu nữ có thời thơ ấu xám xịt đứng giữa, cho dù bị ủy khuất vẫn thẳng sống lưng, thân ảnh gầy yếu, trong nháy mắt này, dường như họ nhìn thấy một thiếu nữ người đầy vết sẹo...... Không ít người bật khóc.
Tại một khắc này, mọi người mới biết được, thiếu nữ giống như nữ vương được người nhìn lên, thì ra đã phải sống như vậy.
Vừa rồi bọn họ có bao nhiêu đồng tình Lâm Tuyết Mai, lúc này có bấy nhiêu chán ghét người phụ nữ này.
"Lâm nữ sĩ, khi bà nhận khoản tiền lớn từ Bắc gia, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa. Đương nhiên, nếu bà muốn nhận con gái, cũng thỉnh bà đừng nhận sai. Con gái bà là Triệu Bảo Nhi."
Nói xong câu đó, Bắc Vũ Đường đi ra vòng vây, những người đó ngốc đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh thiếu nữ rời đi.
"Mẹ nó nữa, tưởng là gì, thì ra là một kẻ ai cũng có thể làm chồng." Một nam sinh có hảo cảm với Bắc Vũ Đường nhổ một ngụm nước bọt về phía Lâm Tuyết Mai, xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi vòng vây, đi đến xe nhà mình.
"Đi bệnh viện."
Tiểu Trương kinh nghi quay đầu, liền thấy Bắc Vũ Đường nổi những nốt đỏ đầy mặt, cực kỳ khủng bố.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Tiểu Trương thực sự bị bộ dáng của cô dọa sợ.