Chương 47: Hắc đạo tổng tài ()
Cập nhật 3 năm trước
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này không còn siêu xe, không còn quần áo đẹp, không còn biệt thự cao cấp, không còn gì cả, cô ta sẽ sống thế nào!
Không thể, cô ta không thể bị huỷ như vậy!
Triệu Bảo Nhi nhìn về phía Lâm Tuyết Mai, dùng cả tay lẫn chân bò qua, "Mẹ, mẹ nghĩ cách ép chuyện này xuống, hoặc nghĩ cách diệt trừ con bé kia cho con."
Chỉ có như vậy, Bắc gia mới không từ bỏ cô ta.
Cô ta sống ở Bắc gia nhiều năm như vậy, nếu không còn Bắc Vũ Đường vướng bận, người Bắc gia nhất định sẽ giúp cô ta.
"Giúp con giết nó, giúp con giết nó!" Triệu Bảo Nhi nắm chặt hai tay Lâm Tuyết Mai, ánh mắt hung ác ra lệnh.
Lâm Tuyết Mai nhìn con gái như vậy, trong lòng cũng hận Bắc Vũ Đường.
Đều vì sự tồn tại của nó, con gái mới đau khổ, mới chịu những tội này.
"Được. Mẹ đồng ý với con."
Thấy Lâm Tuyết Mai đồng ý rồi, cảm xúc của Triệu Bảo Nhi mới thoáng bình phục, ngã ngồi trên sàn nhà lạnh băng, đôi tay bụm mặt, đau khổ khóc lóc.
"Mẹ, con muốn bọn chúng chết!"
Tuy cô ta trúng xuân dược, nhưng vẫn còn ý thức, cô ta rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Chính vì nhớ rõ, cô ta mới càng đau khổ muốn chết.
Lâm Tuyết Mai nhìn con gái đau khổ vạn phần, tim như bị dao cứa.
Xuân dược kia bà ta tìm mua ở nước ngoài về, có đặc điểm là dược tính mạnh, còn làm người có ý thức. Lúc đó bà ta muốn tra tấn Bắc Vũ Đường nên mới đặt.
Không ngờ người cuối cùng phải chịu tra tấn lại là con gái của mình.
Lâm Tuyết Mai tất nhiên tính bút trướng này lên đầu Bắc Vũ Đường, lại chưa từng nghĩ lại, nếu lúc trước bà ta không có ý muốn hại người, thì sẽ không phải chịu đau đớn lúc này.
Triệu Bảo Nhi không dám ra cửa, trốn ở chỗ Lâm Tuyết Mai, nhưng vẫn rất nhanh bị người Bắc gia tìm được.
Bọn họ mang cô ta đi, Lâm Tuyết Mai cũng không dám ngăn trở.
- Bắc gia-
Triệu Bảo Nhi đỏ mắt đứng trong phòng khách, mẹ Bắc thấy cô ta như vậy, trong lòng rất khó chịu.
"Mẹ." Triệu Bảo Nhi nhẹ giọng gọi.
"Sao con có thể không biết tự ái như thế." Mẹ Bắc tức giận nhìn cô ta, hôm qua sau khi biết chuyện, bà luôn ngây ngốc.
Hôm qua bà đang đánh bài với các phu nhân, đột nhiên có người lấy đoạn video kia ra, lúc đó bà chỉ cảm giác như bị sét đánh, đối mặt với ánh mắt của những phu nhân kia, đến giờ bà vẫn còn nhớ cảm giác bị khinh bỉ đó.
Triệu Bảo Nhi tiến lên, mẹ Bắc lại lùi lại, không muốn chạm vào cô ta, hiển nhiên bà rất tức giận, rất mất mát.
Triệu Bảo Nhi vẻ mặt bị thương nhìn bà, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con bị người ta bắt cóc, bị bọn họ hạ thuốc. Con, con không tự nguyện, ô ô......"
Nói xong, cô ta gào khóc.
Đúng lúc này, Bắc An Quốc và Bắc Dật Phong đi vào phòng khách, vừa lúc nghe được lời Triệu Bảo Nhi nói.
Bắc Dật Phong đi đến bên cạnh Triệu Bảo Nhi, duỗi tay ôm vai cô ta, an ủi, "Anh tin em."
Sau đó, Bắc Dật Phong quay đầu nói với mẹ Bắc, "Mẹ, chuyện này không thể trách Bảo Nhi, con bé cũng là người bị hại. Chuyện này phải tìm ra người đứng sau, con đã cho người đi điều tra. Một khi tra được là ai, con chắc chắn không tha cho người đó."
Triệu Bảo Nhi nhìn Bắc Dật Phong, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Anh trai vẫn quan tâm mình, vẫn sẽ bảo vệ mình.
Triệu Bảo Nhi túm chặt ống tay áo Bắc Dật Phong, Bắc Dật Phong nhìn ra cô ta bất an, nở nụ cười trấn an.
Bắc An Quốc nói với mẹ Bắc, "Bà bảo quản gia quán triệt người hầu, ai dám nói bậy, đuổi việc hết."
Mẹ Bắc gật đầu đồng ý, nhìn Triệu Bảo Nhi vẻ mặt tiều tuỵ, lòng mềm nhũn, tiến lên ôm cô ta, "Bị uỷ khuất rồi."
"Mẹ." Triệu Bảo Nhi nhào vào lòng mẹ Bắc, khóc như một đứa trẻ, làm những người còn lại Bắc gia đều thương tiếc.
Bắc Vũ Đường đứng bên nhìn phản ứng của họ, lòng như bị bóp nghẹt, đau đớn từ tim tràn ra, lan khắp cơ thể.
Cô không tự giác nhớ lại, Bắc Vũ Đường kiếp trước cũng chịu những chuyện như vậy, nhưng họ đối xử với cô ấy như thế nào? Dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô ấy, không ai lý giải, không ai nghe cô ấy biện giải.
Tất cả mọi người cho rằng cô ấy là tại tinh, liên luỵ Bắc gia, làm Bắc gia mang tiếng xấu.
Lúc đó, mọi lời giải thích của cô ấy, trong mắt người khác đều là bịa đặt.
Lúc đó, cô ấy chịu khuất nhục, không ai an ủi, chỉ có vô tận trách cứ. Dư luận bên ngoài, người nhà lạnh nhạt, làm cô ấy vạn niệm câu hôi (không còn hy vọng).
Cô ấy cắt cổ tay tự sát, muốn kết thúc cuộc đời đau khổ này, cuối cùng được người hầu cứu.
Cô như vậy, trong mắt họ là tự làm tự chịu. Không một ai an ủi, chỉ có lạnh nhạt cảnh cáo, cảnh cáo cô đừng chọc phiền toái cho họ. Châm chọc hơn nữa, người duy nhất cổ vũ cô sống sót lại là một người hầu trong nhà.
Một tia ấm áp, lại đến từ một người ngoài.
Người ngoài còn thương hại cô, họ thì sao?!
Khi đó, Bắc Vũ Đường ôm hầu gái kia khóc một trận, đem tất cả uỷ khuất trong lòng khóc ra.
Bắc Vũ Đường bất giác ôm ngực, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ, đó là đau thấu xương tuỷ. Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn họ, sâu trong mắt là hận ý, hận ý nồng đậm.
Không cần đau khổ, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại tất cả giúp cô.
Bắc Vũ Đường trịnh trọng hứa hẹn trong lòng.
Sau khi cô nói xong câu đó, cô cảm nhận được tâm trạng mình dần bình phục, tia đau đớn kia cũng dần biến mất.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường dừng trên người Bắc Dật Phong, không bao giờ còn phức tạp nữa.
Bắc Dật Phong dường như cảm nhận được, y quay đầu, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Bắc Vũ Đường.
Nháy mắt đó, Bắc Vũ Đường đã thu lại toàn bộ cảm xúc, mỉm cười nhìn y, giống như bình thường.
Bắc Dật Phong nhìn cô, không hiểu sao cứ cảm giác như có gì đã thay đổi. Y cẩn thận tìm tòi, lại thấy vẫn như ngày thường, không có gì không ổn.
Chẳng lẽ là ảo giác?
"Anh ơi, sao vậy?" Bắc Vũ Đường nghi hoặc hỏi.
"Không sao."
Bắc Vũ Đường lấy lí do không khoẻ mà rời khỏi căn phòng này.
Bắc Dật Phong đuổi theo, "Không khoẻ ở đâu?"
"Không nghỉ ngơi tốt thôi, ngủ một giấc là được."
"Không thoải mái ở đâu thì nhớ phải nói cho anh, biết chưa?" Bắc Dật Phong quan tâm.
"Vâng." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, "Anh, anh mau qua đi. Giờ Bảo Nhi cần mọi người, em ngủ một lát là không sao."
Bắc Dật Phong khăng khăng muốn đưa cô về phòng, lúc đó, y cũng không hiểu vì sao mình muốn làm như thế, đáy lòng phảng phất như có giọng nói, nói y nhất định phải làm vậy, nhất định!
Bắc Dật Phong nhìn cô vào phòng, nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, một khắc đó, y cảm giác như thấy được một cánh cửa vô hình hoàn toàn ngăn cách bọn họ.
Bắc Vũ Đường dựa thành giường, nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến những gì đang xảy ra trong phòng khách, đồng thời sẽ nhớ đến kiếp trước của nguyên chủ, cô thầm thở một hơi thật dài.
Cô lấy di động, gọi một dãy số quen thuộc.
Phượng Minh nhấn nghe, "Đường Nhi."
Bắc Vũ Đường không ngờ anh nghe nhanh như thế, nhất thời không biết nên nói gì.
Trầm mặc ngắn ngủi cũng đủ để người nhạy bén như Phượng Minh nhận ra sự khác thường của cô.
"Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
Phượng Minh đột nhiên đứng lên, trực tiếp rời khỏi phòng họp, làm cả đám quản trị cấp cao đều kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn là giọng nói lo lắng của anh, làm người ta mở rộng tầm mắt.
"Không sao, em, em chỉ là muốn nghe giọng anh thôi."
Cô càng như vậy, Phượng Minh càng chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi, nếu không cô sẽ không như vậy.
"Em đang ở đâu?"
"Trong nhà. Anh đừng tới đây, em không sao, chỉ muốn nghe giọng anh thôi." Bắc Vũ Đường cũng không hiểu vì sao đột nhiên muốn nghe giọng anh.
"Được."
Phượng Minh nói với cô rất nhiều, rất nhiều, cô cứ an tĩnh nghe anh nói như vậy, trái tim lạnh băng dần có độ ấm.
Cô vẫn bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, thật sự là cảm xúc đó quá đau khổ.
"Minh, có thể bắt đầu những chuyện tiếp theo rồi." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
"Được."
"Em đi nghỉ đây, anh cũng nghỉ sớm nhé."
"Được. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, để di động một bên, đi vào phòng tắm.
Tắm nước ấm xong, Bắc Vũ Đường đã áp toàn bộ những cảm xúc mặt trái xuống, lúc đi ra, cô lại là Bắc Vũ Đường lãnh tình. Đã là 12h rồi.
Cô cất di động, chui vào chăn ngủ.
Mơ mơ màng màng, cô nghe có tiếng động, rất có quy luật, hình như từ cửa sổ truyền đến.
Bắc Vũ Đường bật đèn, kéo màn lên, thấy người nào đó đang trèo trên cửa sổ.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh.
Cô vội mở cửa sổ ra, Phượng Minh xoay người tiến vào phòng. Bởi vì bò lâu, tóc của anh hơi lộn xộn, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, vạt áo cũng bung hai cúc từ lúc nào, lộ ra làn da màu đồng.
Nhìn anh như vậy, có cảm giác gợi cảm và cuồng dã.
"Sao lại bò lên đây? Đây là tầng ba đấy!"
"Còn tốt lắm."
Bắc Vũ Đường nhìn anh mặt không đỏ, thở không suyễn, rõ ràng không mệt, vì sao trên trán lại có mồ hôi, "Có phải anh bị thương ở đâu không?"
Bắc Vũ Đường khẩn trương kiểm tra anh.
Phượng Minh thấy cô lo cho mình như vậy, trong lòng ấm áp, rất vui vẻ, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, "Không bị thương."
Ban nãy bò lên, không cẩn thận va vào miệng vết thương. Phượng Minh không muốn cô lo, nên ngậm miệng không nói.
"Vậy mồ hôi trên trán của anh từ đâu ra?"
"Mệt, ban nãy vừa chạy tới." Phượng Minh nghiêm trang nói bậy.
Bắc Vũ Đường cẩn thận nhìn anh, thấy anh thật sự không giống bị làm sao, bán tín bán nghi, hỏi, "Anh vào bằng cách nào?"
Bắc gia có lắp đặt rất nhiều cảm ứng hồng ngoại, có người tới gần sẽ cảnh báo. Anh có thể tránh đi dễ dàng như vậy, bản lĩnh đó cũng làm cô ngạc nhiên.
"Cứ vào thôi."
"Không phải em bảo anh đừng qua à?" Bắc Vũ Đường nhớ khoảng cách từ Bắc gia đến nội thành, nếu ngắt điện thoại mới đến thì không thể nhanh như vậy được. nhất định là từ lúc nhận được điện thoại của cô, anh đã vội chạy đến đây.
"Nhớ em." Phượng Minh thấp giọng nói, duỗi tay ôm cô vào lòng, cô cũng nhẹ nhàng rúc vào lòng anh, cảm nhận độ ấm của anh, hấp thu hơi ấm của anh.
Trái tim lạnh băng đông cứng, dần ấm lại.
Bắc Vũ Đường quyến luyến dựa sát vào anh, hai mắt hơi nheo lại.
Giờ khắc này, cô không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn an tĩnh ở cùng anh như vậy.
Phượng Minh rũ mắt nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sủng nịch và nhu tình.
Hai người nhìn nhau không nói, cứ như vậy gắn bó bên nhau.
Sáng sớm hôm sau, khi cô mở mắt ra, việc đầu tiên là kiểm tra bên cạnh, nơi đó đã không còn ai, cô nhẹ nhàng vuốt đệm, trên đó còn có hơi ấm nhàn nhạt.
Bắc Vũ Đường xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa hơi mở về phía tường nhà đằng xa, nửa ngày sau, mới yên lặng xoay người.
Lúc cô xoay người, cửa phòng tắm cũng bị kéo ra.
Anh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc ướt dầm dề, ngọn tóc còn đang nhỏ nước, theo bộ ngực trần chảy dọc xuống, cuối cùng đi vào ****.
Thật là một bộ mỹ nam xuất dục đồ!
Bắc Vũ Đường đứng sững ở đó, không biết là vì anh đột nhiên xuất hiện, hay là vì bị bộ dáng mê người này của anh mê hoặc nữa.
Khi anh đi đến trước mặt mình, Bắc Vũ Đường mới mở miệng nói, "Em còn tưởng là anh đi rồi."
Mới nãy nhìn bên cạnh trống rỗng, cửa sổ hơi mở, cô nghĩ anh đã đi.
Phượng Minh cúi đầu, nhẹ hôn lên trán cô, "Chào buổi sáng, Đường Nhi của anh." Giọng nói tràn ngập sủng nịch.
Khoé môi mân chặt của Bắc Vũ Đường hơi giơ lên, "Chào buổi sáng."
Cô cầm khăn lông trên tay anh, đẩy anh đến ngồi trước gương, "Để tóc ướt không tốt, lúc già dễ bị đau đầu, lần sau nhớ phải lau khô."
"Được." Phượng Minh xuyên qua gương nhìn cô gái phía sau, trong mắt chỉ có bóng dáng cô.
Phượng Minh cảm nhận ngón tay mảnh khảnh của cô luồn qua tóc mình, cảm nhận được độ ấm nhè nhẹ, mềm mại xoa, cảm giác tê tê dại dại, làm anh rất thoải mái.
Anh không tự giác nhắm mắt lại.
"Xong rồi."
Lúc cô thu tay về, đôi mắt Phượng Minh cũng mở ra, xẹt qua một tia quyến luyến.
"Anh cần phải đi rồi." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Nếu anh còn không đi, bị người ta phát hiện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Tuy nói đã đính hôn rồi, nhưng còn chưa kết hôn.
Bắc Vũ Đường xoay người, "Anh mặc quần áo đi, em không nhìn."
Phượng Minh cúi người xuống, thấp giọng thì thầm bên tai cô, "Anh không ngại."
囧......
Bắc Vũ Đường không còn gì để nói, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng khả nghi.
"Đi đây."
Bắc Vũ Đường quay đầu, thấy rèm của hơi bay, trong phòng đã không còn bóng anh. Cô bước nhanh đến bên cửa sổ, cũng không nhìn thấy anh, nếu không phải trong tay còn cầm khăn lông, có lẽ cô sẽ nghĩ chuyện vừa rồi là ảo giác của mình.
Khi Bắc Vũ Đường xuống tầng, cha Bắc, mẹ Bắc đã ngồi trong nhà ăn. Mẹ Bắc nhìn thấy cô, mỉm cười vẫy tay, "Mau tới đây."
Bắc Vũ Đường đi đến ngồi xuống bên mẹ Bắc, mẹ Bắc hạ lệnh bưng đồ ăn Trung Quốc cô thích lên.
"Anh đâu rồi ạ?"
Nếu là bình thường, Bắc Dật Phong còn đến sớm hơn cô.
"Anh con đi đưa bữa sáng cho Bảo Nhi." Mẹ Bắc sợ cô nghĩ nhiều, cầm tay cô, "Vũ Đường, Bảo Nhi xảy ra chuyện như vậy, là lúc cần người nhà. Con và Bảo Nhi đều là con gái ngoan của mẹ."
Bắc Vũ Đường trở tay cầm tay bà, mỉm cười nói, "Mẹ, con hiểu. Lúc trước con bị thương, cũng hy vọng có người nhà chăm sóc. Giờ Bảo Nhi như vậy, chắc chắn càng cần mọi người."
Mẹ Bắc vui mừng, con gái bà thật hiểu chuyện.
"Con muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì thì cứ mua." Mẹ Bắc lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho cô.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, đẩy thẻ về.
"Mẹ, chúng ta có cần mời mẹ ruột của Bảo Nhi đến chăm sóc cô ấy không. Con nghe anh nói, lúc tìm được Bảo Nhi, cô ấy đang trốn ở chỗ mẹ ruột. Chắc bà ấy chăm sóc Bảo Nhi, cô ấy sẽ rất vui vẻ." Bắc Vũ Đường đề nghị.
Bắc An Quốc và mẹ Bắc nghe vậy, sắc mặt đều khẽ biến, đặc biệt là mẹ Bắc.
Chuyện này họ đã sớm biết, nhưng hôm nay nghe Bắc Vũ Đường nói, thật ra nhắc nhở họ một chuyện. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người đầu tiên Bảo Nhi nghĩ đến là mẹ ruột của mình, mà không phải những người nuôi dưỡng cô ta mười chín năm như bọn họ.
Cảm giác dốc lòng nuôi dưỡng mười chín năm, kết quả người cô ta tin tưởng, thân cận vẫn là người mẹ ruột chưa gặp mấy lần. Cảm giác này như là nuôi một con sói mắt trắng không thân.
Mẹ Bắc không muốn mời người đến, Bắc An Quốc lại mở miệng, "Vậy cũng tốt, bảo bà ta qua đây chăm sóc Bảo Nhi đi."
Bắc Vũ Đường thấy chuyện này đã định rồi, thư thái dùng bữa sáng.
Bắc Vũ Đường đi tới cửa, đã thấy Bắc Dật Phong đứng cạnh xe chờ mình. Khi cô tiến lên, còn thân sĩ mở cửa xe giúp cô.
"Anh, hôm nay anh không bận sao?"
"Bận cũng phải đưa tiểu công chúa nhà ta tới trường." Bắc Dật Phong thắt đai an toàn giúp cô, chậm rãi lái xe rời khỏi Bắc gia.
Bắc Vũ Đường lên xe đã đeo tai nghe, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Bắc Dật Phong thường xuyên nhìn về phía cô, thấy vậy cũng thôi.
Chờ tới trường rồi, Bắc Dật Phong nhìn theo cô rời đi, đột nhiên hô: "Vũ Đường."
Bắc Vũ Đường chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn lại.
Bắc Dật Phong nhìn cô, gió nhẹ thổi bay làn váy dài, bỗng hoảng hốt thấy như cách thiên sơn vạn thuỷ, cảm giác như y mãi mãi không thể chạm đến.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ lời muốn nói biến mất, cuối cùng chỉ vẫy tay chào cô.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười nhạt, cũng vẫy tay chào lại.
Gió nổi lên, cuốn theo những cánh hoa bay đầy trời.
Nơi xa, có một học sinh yêu thích nhiếp ảnh, chụp lại được cảnh này. Rất lâu sau này, khi học sinh đó đã trở thành đại sư, trưng bày tác phẩm yêu thích nhất đời mình, ảnh chụp này cũng nằm trong số đó.
Lúc đó, Bắc Dật Phong đã già, nhìn thấy bức ảnh kia, lã chã rơi lệ.
Đương nhiên đó là sau này.
Bắc Dật Phong rời đi không lâu, Bắc Vũ Đường được người của Phượng Minh đón.
Một giờ sau, xe tới nơi, vừa dừng lại đã có người tiến lên mở cửa.
Một người đàn ông mặc âu phục đen cung kính nói: "Bắc tiểu thư, thiếu chủ đã chờ ở bên trong."
Bắc Vũ Đường đi theo người đàn ông vào sân, cánh cửa lớn dày nặng chậm rãi mở ra, lộ ra một con đường rất dài, đập vào mắt là toàn một màu trắng xoá, không còn gì khác.
Hai người tiến vào thang máy, thang máy ngừng ở tầng ba. Khi cửa thang máy mở ra, liền thấy một căn phòng rất rộng, chính giữa đặt một chiếc sofa, còn lại chỉ còn một màn hình huỳnh quang lớn.
Lúc này, màn hình đang chiếu bốn căn phòng, mỗi phòng đều có một cô gái. Bốn cô gái đều là bạn tốt của Triệu Bảo Nhi, trong đó có Cố Mộng Ninh, Lăng Phỉ, hai người khác là Lý Dĩnh Dĩnh và Trương Manh.
Kiếp trước, Bắc Vũ Đường bị Bắc gia đuổi, từng muốn tìm một công việc tốt để làm, mỗi khi cô tìm được việc đều sẽ bị Lý Dĩnh Dĩnh và Trương Manh phá, cuối cùng, khi cơn nghiện ma tuý phát tác, cô không thể không đến sofa kiếm tiền.
Dựa vào bán đứng cơ thể để kiếm tiền, mà Cố Mộng Ninh và Lăng Phỉ luôn không buông tha cô, cố ý tìm loại người thích ngược đãi, tra tấn người khác bắt cô tiếp. Lúc đó, cô thường bị tra tấn chỉ còn một hơi.
Bọn họ làm không biết mệt, lấy việc tra tấn cô làm thú vui. Cô giống món đồ chơi trong tay bọn họ, tuỳ bọn họ tra tấn, nhục nhã.
Lúc này, mỗi người trong phòng đều bị ép tạo dáng kỳ lạ, trên người mang theo đủ loại dụng cụ **, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình cực kỳ đau khổ. Bắc Vũ Đường chỉ cần liếc nhìn qua, đã nhận ra mấy thứ kia.
Bởi vì nó đã quá quen thuộc trong trí nhớ, Bắc Vũ Đường kiếp trước đã từng bị che kín những vết thương do những công cụ kia để lại.
Từ ngày bọn họ lên kế hoạch bắt cóc Bắc Vũ Đường, bọn họ đã bị bí mật đưa đến đây. Ngày đầu tiên, chỉ nhốt bọn họ, không ai nói chuyện với họ, đối mặt với bốn bức tường, không biết ngày hay đêm.
Cứ như vậy qua hai ngày, bốn người bị sự yên lặng làm nóng nảy. Khi cảm xúc của bọn họ ngày càng táo bạo, rốt cuộc có người tới, đưa bốn người đến phòng khác, giờ không chỉ là căn phòng toàn màu trắng nữa.
Trong căn phòng này bày đủ loại đạo cụ, lúc bọn họ còn chưa ý thức được chuyện mình sắp gặp phải đã bị người trói lên trên chữ thập. Những ngày tiếp theo, bọn họ sẽ gặp vô số người đàn ông thích mấy trò biến thái.
Lúc bắt đầu, họ sẽ phản kháng, sẽ mắng chửi, nhưng dần dần, bị tra tấn nhiều, họ không dám nữa. Bọn họ lúc này chỉ biết khóc thút thít xin tha, mà tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, sẽ chỉ khiến những người đàn ông kia càng hưng phấn, xuống tay càng ác hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn biểu tình của bốn người, đã sớm không còn thịnh khí lăng nhân như lúc trước, tiều tuỵ, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.
Thấy bọn họ như vậy, Bắc Vũ Đường không có một tia đồng tình.
Mới có mấy ngày thôi, các người đã thế này. Lúc trước, trước khi chết, Bắc Vũ Đường vẫn luôn phải sống những ngày như vậy, có lúc bọn họ còn đồng thời cho mấy người đến cùng tra tấn cô ấy.
"Cô ta tới rồi à?" Bắc Vũ Đường đi đến bên cạnh Phượng Minh.
"Tới."
Cùng lúc đó, Triệu Bảo Nhi đang chữa thương trong Bắc gia, nhìn thấy Lâm Tuyết Mai, trong mắt chỉ có khiếp sợ, không chút vui sướng, mà Lâm Tuyết Mai lại kích động tiến lên ôm lấy cô ta.
"Con gái của mẹ, con chịu khổ." Lâm Tuyết Mai ôm Triệu Bảo Nhi khóc thút thít.
Mẹ Bắc thấy hai người như thế, khẽ cau mày, đột nhiên bà thấy hơi nhớ Bắc Vũ Đường.
Triệu Bảo Nhi hồi thần, thấy biểu tình của mẹ Bắc không tốt, muốn đẩy Lâm Tuyết Mai ra, lại không dám.
Triệu Bảo Nhi thấy mẹ Bắc nhíu mày, thầm hận chết Lâm Tuyết Mai được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều này.
Lâm Tuyết Mai lại hoàn toàn chẳng biết gì cả, khóc một lúc lâu mới ngừng lại, xoay người giận dữ với mẹ Bắc, "Các người chăm sóc Bảo Nhi nhà tôi thế nào vậy?"
Triệu Bảo Nhi muốn ngăn cản, Lâm Tuyết Mai lại thầm nhéo cô ta một cái.
Triệu Bảo Nhi sửng sốt, lập tức hiểu dụng ý của Lâm Tuyết Mai.
Cô ta yên lặng cúi đầu.
Lâm Tuyết Mai tiếp tục nổi giận với mẹ Bắc, "Có phải vì Bảo Nhi không phải con ruột các người, nên các người không coi trọng con bé, không quan tâm sự sống chết của con bé không? Lúc trước chính các người muốn nhận nuôi Bảo Nhi, cũng không phải chúng tôi cầu xin các người. Các người đạp hư đứa con gái đáng thương của tôi như vậy sao?"
Mẹ Bắc bị Lâm Tuyết Mai chỉ trích, trong lòng cũng tức, nhưng nhìn đến Bảo Nhi, nhớ đây là mẹ ruột của Bảo Nhi, thấy con gái mình ở bên này xảy ra chuyện như vậy, tức giận cũng là bình thường, cũng không tức nữa, chỉ còn áy náy.
Mẹ Bắc chuẩn bị xin lỗi, Bắc Dật Phong đã đi đến.
Y đã sớm tới, nghe được toàn bộ lời Lâm Tuyết Mai nói.
Sắc mặt Bắc Dật Phong xanh mét, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Tuyết Mai ôm Triệu Bảo Nhi, bộ dáng giữ gìn đó làm y càng cảm thấy chói mắt. Y không khỏi nhớ đến những chuyện Bắc Vũ Đường từng trải qua.
Chính là mụ đàn bà trước mặt này, bà ta không những không làm những việc một người mẹ nên làm, còn thường xuyên đánh chửi Vũ Đường. Nếu không phải vì bà ta là mẹ nuôi của Vũ Đường, lại là mẹ đẻ của Bảo Nhi, y đã sớm đối phó với bà ta, làm gì có chuyện bà ta có thể ở đây khoa tay múa chân.
"Nếu bà không hài lòng về chúng tôi như thế, bà có thể mang Bảo Nhi về." Bắc Dật Phong giành trước nói.
Mẹ Bắc kinh ngạc nhìn con trai mình, thằng bé không giống người sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa Bảo Nhi gặp chuyện như vậy, nếu để con bé ra ngoài, chẳng phải để người ta nghĩ họ đuổi con bé đi sao.
Triệu Bảo Nhi luôn cúi đầu không nói nghe được lời này, cả kinh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập không thể tin.
Lâm Tuyết Mai cũng không nghĩ Bắc Dật Phong sẽ nói như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bà ta.
Lâm Tuyết Mai chỉ là muốn sống bên con gái mình, nhưng bà ta càng rõ ràng, con gái ở đâu mới là tốt nhất.
"Thái độ của cậu là sao? Giờ người làm sai là các người, các người còn có lý!" Lâm Tuyết Mai nổi giận đùng đùng quát.
Mẹ Bắc đang định nói chuyện, lại bị Bắc Dật Phong cho một ánh mắt.
Mẹ Bắc nghi hoặc nhìn con, nhưng hiểu tính con mình, tất nhiên là có chuyện gì nên mới như thế.
Bắc Dật Phong hừ lạnh một tiếng, "Bà có thể nói Bắc gia chúng tôi có lỗi với bất cứ ai, nhưng duy nhất một người, Bắc gia chúng tôi chưa từng bạc đãi."
Người này là ai, người ở đây đều hiểu.
Triệu Bảo Nhi nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch.
Anh trai có ý gì?!
Triệu Bảo Nhi nhìn Bắc Dật Phong lúc này, trong lòng có chút luống cuống.
Cô ta cảm giác có gì đó sắp sửa rời xa chính mình.
"Triệu Bảo Nhi sống ở Bắc gia ra sao, mà người thực sự là tiểu thư Bắc gia chúng tôi sống ở chỗ bà như thế nào, bà tự hiểu." Bắc Dật Phong lạnh lùng nói.
Lâm Tuyết Mai bị khí thế của Bắc Dật Phong doạ sợ, đứng sững sờ ở đó.
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, Lâm Tuyết Mai hiểu, Bắc Dật Phong đã biết, bà ta đối xử với Bắc Vũ Đường thế nào.
Lâm Tuyết Mai hoảng hốt, không dám đối diện đôi mắt đó.
Mẹ Bắc nhìn biểu tình của con trai, lại nhìn bộ dáng chột dạ của Lâm Tuyết Mai, hiểu trong đó có chuyện mình không biết.
"Rốt cuộc là sao thế này?" Mẹ Bắc hỏi Bắc Dật Phong.
Triệu Bảo Nhi cũng không phải ngu ngốc, nhìn bộ dáng anh trai cũng hiểu, y đã biết chuyện Lâm Tuyết Mai đối xử với Bắc Vũ Đường thế nào.
Triệu Bảo Nhi hơi hoảng hốt, tuyệt đối không thể để mẹ Bắc biết, nếu họ biết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mình.
Triệu Bảo Nhi theo bản năng nhìn về phía Bắc Dật Phong, trong mắt tràn ngập thỉnh cầu, "Anh."
Cô ta không biết một tiếng "anh" này, làm Bắc Dật Phong hoàn toàn thất vọng.
Bắc Dật Phong nhìn cô em gái mình từng sủng nịch, thương tiếc suốt mười chín năm, thì ra đã sớm biết Vũ Đường phải chịu những gì, nó biết từ lúc nào?
Triệu Bảo Nhi bị ánh mắt lạnh nhạt của Bắc Dật Phong doạ sợ, lúc này mới ý thức được mình nói sai.
"Anh, em..." Triệu Bảo Nhi muốn biện giải, nhưng lại không biết nên nói thế nào, đôi mắt ngậm nước mở lớn, cực kỳ đáng thương nhu nhược.
Mẹ Bắc nhìn qua ba người, đã sáng tỏ, bọn họ hẳn đã biết gì đó, chỉ có mình hoàn toàn không hiểu gì.
"Phong Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Bắc hỏi lại lần nữa.
Triệu Bảo Nhi và Lâm Tuyết Mai khẩn trương nhìn Bắc Dật Phong, Bắc Dật Phong nhìn Triệu Bảo Nhi, môi hơi mở, đúng lúc này, di động trong túi Bắc Dật Phong vang lên.
Bắc Dật Phong nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, vốn định ngắt, lại nghe.
"Này."
Triệu Bảo Nhi thấy Bắc Dật Phong đi ra ngoài, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh em, tôi tra được rồi. người lên kế hoạch phía sau, tôi dám cam đoan là cậu không thể tưởng tượng ra." Đối phương khá hưng phấn, cứ như gặp chuyện gì cực kỳ thú vị.
"Là ai?"
"Nói qua điện thoại không tiện, chúng ta vẫn nên gặp nhau đi, tôi có vài thứ cần giao cho cậu."
"Được." Bắc Dật Phong ngắt điện thoại.
Bắc Dật Phong về đến phòng, nói với mẹ Bắc, "Mẹ, con ra ngoài một chuyến."
"Được." Mẹ Bắc nhìn sắc mặt con trai, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra.
Trong một trang viên yên tĩnh ở ngoại ô thành phố H, hai người đàn ông tuấn lãng ngồi đối diện dưới cây ngô đồng, ấm trà trên bàn đá bốc lên từng sợi khói trắng, hương trà nhàn nhạt.
Bắc Dật Phong rót cho đối phương một ly trà, mở miệng hỏi: "Nói đi, là ai?"
Hắc tử cầm một túi da trâu đặt lên bàn, "Cậu thấy người đứng sau, chỉ sợ cũng không tin đâu."
Hắc tử đẩy túi da trâu cho Bắc Dật Phong.
"Người đó là mẹ nuôi của em ruột cậu, mẹ ruột của em gái nuôi cậu."
"Cái gì?!" Tay đang mở túi da của Bắc Dật Phong hơi cứng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
Hắc tử nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Dật Phong, rất vừa lòng.
Cậu đã sớm đoán được phản ứng này. Ai có thể ngờ, người lên kế hoạch chuyện này sẽ là người thân đâu. Lúc cậu tra được cũng rất ngạc nhiên, cứ tưởng sai rồi, phải xác nhận mãi, mới bắt được chứng cứ chính xác hơn.
Cậu tiếp tục nói: "Còn có chuyện còn khó tin hơn cơ."
Bắc Dật Phong đặt túi da trâu xuống, nhìn cậu ta.
"Người Lâm Tuyết Mai vốn muốn đối phó không phải Triệu Bảo Nhi. Cậu đoán xem là ai?" Hắc tử cười như không cười nhìn Bắc Dật Phong.
Bắc Dật Phong nghĩ đến Bắc Vũ Đường.
Hắc tử vừa thấy vẻ mặt của Bắc Dật Phong, đã biết là y đoán được, "Chính là người cậu đang nghĩ đến đấy - Bắc Vũ Đường. Em gái ruột của cậu. Thú vị ở chỗ, người bắc cóc bắt sai người, coi Triệu Bảo Nhi thành Đại tiểu thư Bắc gia."
"Cậu chắc chắn?"
Hắc tử không chút để ý nói: "Cậu đọc là biết rồi. Trong đó có một đoạn ghi âm do người cưỡng hiếp Triệu Bảo Nhi ghi lại, vốn vì đề phòng Lâm Tuyết Mai phản bội nên lưu lại chứng cứ, không ngờ lại thành chứng cứ phạm tội của họ."
Bắc Dật Phong nhấn vào ghi âm, nghe cuộc điện thoại của Lâm Tuyết Mai và lão đại cường tráng, nghe Lâm Tuyết Mai phân phó bọn họ những chuyện như vậy, hai tay nắm chặt.
Cứ nghĩ đến việc mụ đàn bà đó đang ở nhà bọn họ kêu quát, Bắc Dật Phong chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Bắc Dật Phong hận không thể xé nát mụ đàn bà kia ra.
Hắc tử nhìn bạn tốt, hỏi một câu, "Dật Phong, cậu có cảm thấy chuyện năm đó rất kỳ quái không?"
Người lúc trước điều tra Bắc Vũ Đường cũng chính là cậu. Cậu biết rõ quá khứ của cô ấy, đó là một cô gái đáng thương. Vốn nên sống vinh hoa phú quý, lại thê thảm sống qua mười chín năm.
Càng sâu hơn, cô ấy suýt bị mẹ nuôi bán, nếu không phải thông minh trốn được, chỉ sợ họ sẽ không biết đến sự tồn tại của cô ấy.
Thái độ của Lâm Tuyết Mai với Bắc Vũ Đường, căn bản không giống như đối xử với con gái, càng giống như đối đãi với kẻ thù.
Cậu vốn chỉ cảm thấy Lâm Tuyết Mai không xứng làm mẹ, dù sao trên thế giới này, cha mẹ ngược đãi con cái cũng không hiếm.
Nhưng, qua lần điều tra chuyện Triệu Bảo Nhi này bị bắt cóc, cậu cảm giác có mùi không bình thường.
Lâm Tuyết Mai đối xử với Triệu Bảo Nhi và Bắc Vũ Đường, khác nhau như trời với đất.
Hắc tử không khỏi nghĩ đến chuyện hai người ôm nhầm mười chín năm trước, bồng có một ý tưởng lớn mật, ý tưởng này như ngọn cỏ mọc lan tràn đáy lòng cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu tò mò muốn tìm được đáp án đến vậy.
Bắc Dật Phong lập tức nhận ra ý cậu, "Ý cậu là, lúc trước ôm sai không phải do ngoài ý muốn, mà là có người dự mưu?"
Hắc tử gật gật đầu.
"Cậu có căn cứ không?" Đáy lòng Bắc Dật Phong run rẩy, điều này thực sự đáng sợ.
Y không dám tưởng tượng, nếu chuyện năm đó không phải ngoài ý muốn mà là có người lên kế hoạch, vậy...
Bắc Dật Phong nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.
Hắc tử lấy mấy tấm ảnh chụp trong túi da trâu ra, đó là cảnh Lâm Tuyết Mai ở cùng Triệu Bảo Nhi, cũng có cảnh Lâm Tuyết Mai ở cùng Bắc Vũ Đường, chỉ tay vào Lâm Tuyết Mai nói: "Cậu xem ánh mắt bà ta nhìn Triệu Bảo Nhi, lại nhìn ánh mắt bà ta nhìn Bắc Vũ Đường."
Bắc Dật Phong nhìn mấy tấm ảnh, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra một người tốt hay xấu với ai từ ánh mắt người đó.
Một người là con gái mình nuôi nấng mười chín năm, ánh mắt nhìn như kẻ thù. Một người là con gái chưa bao giờ gặp, ánh mắt lại tràn ngập từ ái.
"Cùng là con gái, khác nhau có phải quá lớn rồi không?" Hắc tử nói lời này, nhìn Lâm Tuyết Mai trên ảnh chụp, ánh mắt lãnh lệ.
"Tôi vẫn luôn không nghĩ ra lý do, sau đó nghĩ đến một khả năng. Đó là bà ta đã sớm biết, Vũ Đường không phải con gái mình, nên mới đối xử với cô ấy như vậy. Cậu thấy sao?" Hắc tử ngẩng đầu nhìn Bắc Dật Phong.
Ánh mắt Bắc Dật Phong dán lên ảnh chụp trong tay, nghĩ tới quá khứ của Bắc Vũ Đường, tim như dao cắt.
"Điều tra rõ giúp tôi." Bắc Dật Phong lạnh lùng nói.
Hắc tử thấy bạn tốt như vậy, biết đối phương đã tin mình bảy tám phần.
"Dù cậu không nói tôi cũng muốn làm rõ." Hắc tử cười như không cười: "Tôi còn rất thưởng thức em gái cậu đấy. Cô ấy không tệ, đáng tiếc là danh hoa có chủ. Nếu không, tôi sẽ truy cô ấy."
Đối với sự trêu ghẹo của hắc tử, Bắc Dật Phong chẳng có tâm tình đáp lại.
Hiện tại trong đầu Bắc Dật Phong rất loạn, y nghĩ đến ánh mắt cầu khẩn vừa rồi của Triệu Bảo Nhi.
Có phải nó cũng đã sớm biết rồi không?!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Bắc Dật Phong không thể nhịn được.
"Tôi muốn cậu tra Triệu Bảo Nhi giúp tôi."
Hắc tử nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhìn Bắc Dật Phong. Cậu biết, trước khi Vũ Đường về, Triệu Bảo Nhi là em gái mà Bắc Dật Phong nâng trong lòng bàn tay.
Hiện tại bảo cậu tra, chẳng lẽ cô ta làm cái gì?
"Được." Hắc tử ngày càng hứng thú với chuyện này.
- Bắc gia-
Triệu Bảo Nhi và Lâm Tuyết Mai đồng thời ngất xỉu, thần không biết, quỷ không hay biến mất. Một chiếc xe màu trắng bay nhanh lên núi, Lâm Tuyết Mai và Triệu Bảo Nhi ngã ngồi ở ghế sau.
Một tiếng sau, Triệu Bảo Nhi xuất hiện trong một căn phòng màu trắng.
Phượng Minh nhấn chốt mở, điện lưu chạy dọc cơ thể Triệu Bảo Nhi, làm cô ta dần tỉnh lại.
Cùng lúc đó, trong bốn căn phòng khác có bốn cô gái tiều tụy, đần độn. Đột nhiên, trong căn phòng an tĩnh vang lên một giọng nói trung tính.
"Giờ cho các ngươi một cơ hội ra ngoài."
Bốn người thình lình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm nơi phát ra âm thanh, đáng tiếc, âm thanh đó như phát ra từ bốn phương tám hướng, không tìm được vị trí.
"Ai đấy?"
"Mau thả tôi ra ngoài."
"Rốt cuộc là ai vậy?"
"Tôi muốn đi ra ngoài!"
Bốn người đồng thời lên tiếng.
"Lúc tôi đang nói chuyện, tôi không hy vọng nghe được giọng của mấy người. một khi phạm quy, các người sẽ mất cơ hội thoát khỏi đây, vĩnh viễn ở lại nơi này." Bắc Vũ Đường ung dung thong thả nói.
"Muốn ra ngoài rất đơn giản, chỉ cần cô ta đồng ý là được."
Bốn người Cố Mộng Ninh đang không hiểu sao, đúng lúc này, trong phòng xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình là một người. Người này, bọn họ không xa lạ gì, đúng là bạn tốt của họ Triệu Bảo Nhi.
Bốn người lập tức nở nụ cười, họ tin tưởng, với quan hệ của họ, Triệu Bảo Nhi chắc chắn sẽ đồng ý,
"Suỵt, đừng để cô ta nghe tiếng các ngươi. Nếu ai nói chuyện, sẽ bị loại, vĩnh viễn ở lại đây."
Bốn người Lăng Phỉ sợ hãi, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn Triệu Bảo Nhi trên màn hình.
Triệu Bảo Nhi bị điện giật tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phía, lọt vào mắt chỉ là một màu trắng. Không phải cô ta đang ở Bắc gia sao, sao lại xuất hiện ở đây?
"Này, có ai không?"
Không ai đáp lại.
"Có ai không? Có ai ở đây không?"
Ánh mắt Triệu Bảo Nhi không ngừng chuyển động, luôn miệng gọi.
"Khà khà khà khà..." một tiếng cười từ bốn phương truyền đến, doạ sợ Triệu Bảo Nhi. Cô ta cảnh giác nhìn bốn phía.
"Ra đây, đừng có ở đó giả thần giả quỷ. Tôi biết nhất định các người đang ở một góc nào đó nhìn tôi." Triệu Bảo Nhi cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, đôi mắt vẫn tìm kiếm thăm dò.
"Cô nói không sai, tôi vẫn luôn nhìn cô." Giọng nói đã qua xử lý truyền vào tai Triệu Bảo Nhi, đồng thời cũng truyền vào tai bốn người kia.
"Nghe nói trong học viện Thịnh Lăng có một nhóm chị em tương thân tương ái, vì nhau không tiếc mạng sống, thậm chí là chuyện trái pháp luật cũng chẳng quan tâm."