Đám đàn ông nhìn mà thẹn đỏ mặt, không nhịn được cùng nhau khen giỏi, mấy người phụ nữ ngoài vòng cũng cười lên.
Chồng gỗ được nhen lửa cháy hừng hực, các tộc nhân gác con mồi trên lửa nướng, mà trong khoảng thời gian chờ thịt chín, bọn họ đều cùng vây quanh đống lửa hát hò nhảy nhót.
Lời bài hát rất đơn giản, chỉ có hai, ba câu như vậy, thế nhưng nghe vào rất vui tai. Bước nhảy cũng đơn giản dễ học, Nam Tầm chỉ cần trong chốc lát đã học được, sau đó cười hớn hở gia nhập trong đó.
Nam Tầm chú ý tới đồng hương của mình đang núp lẻ loi trong góc, liền chạy nhanh đến kéo cô ấy lên, cười đến mặt mày cong cong: "Đi, a tỷ mang em khiêu vũ."
A Ngu đứng xa xa vẫn chú ý tới động tĩnh bên này thì lập tức biến sắc mặt, muốn đi ngăn cản, nhưng không ngờ lại bị A Thạch bên cạnh kéo lại.
A Thạch mang vẻ mặt không vui: "A Ngu, cậu là đàn ông của em gái tôi, mà đợi lát nữa cô gái kia cũng sẽ bị tộc trưởng phân phát cho tộc nhân khác, cậu cũng đừng nhớ thương. Một người đàn ông chỉ có thể có một phụ nữ, đây là quy củ trong bộ lạc, lẽ nào cậu muốn hai người?"
A Ngu hơi nhíu mày. Lúc nhìn qua lần nữa, A Khê đã lôi kéo nữ tù binh kia nhảy múa, điều này làm A Ngu và A Thạch đều khá bất ngờ.
A Thạch vui mừng nói: "Thấy không, A Khê rất tốt với cô gái kia. Em gái tôi còn là cô gái đẹp nhất trong bộ lạc đấy, thằng nhóc cậu đúng là nhặt được của hời rồi."
Nam Tầm lôi kéo người đẹp nhảy nhảy hát nhát, nhiệt tình đến không được.
Đồng hương vừa bắt đầu còn cảnh giác nhìn chằm chằm cô, chờ xác định cô không có ác ý mới dần thả lỏng, nở nụ cười thân thiện với cô.
Nam Tầm chỉ chỉ chính mình, dùng ngôn ngữ địa phương chậm rãi nói ra tên mình: "Tôi là A Khê, A Khê..."
Đối phương hơi ngắc ngứ lặp lại một lần: "A Khê?"
Nam Tầm vui vẻ gật gù, lập tức lại chỉ chỉ cô ấy.
Đối phương hiểu ý, dùng tiếng Quan Thoại* nói: "Tôi là Cố Sơ Tuyết, Sơ Tuyếti..."
*Quan Thoại: Mandarin, tiếng phổ thông Trung Quốc
Nam Tầm kêu một tiếng Sơ Tuyết, hai mắt đối phương lập tức liền sáng.
Cô hoàn toàn không ngờ được người viễn cổ ở nơi này có thể đọc tên cô rõ ràng như thế! Hơn nữa, cô gái này còn là cô gái duy nhất quấn da thú quanh nửa người trên.
Thịt lợn và thịt hươu đã sắp nướng chín, tộc trưởng chọn hai tráng sĩ bắt đầu chia thịt nướng. Nam Tầm được phân một miếng lớn ở đùi lợn, còn có một khối thịt hươu, đều ở nơi thịt mềm nhất nhiều nhất. Những tộc nhân khác cũng nhận được phần ăn của mình, dũng sĩ xuất lực nhiều nhất cũng thu được lượng thịt tương ứng tương đối nhiều.
Những trái cây cánh phụ nữ hái ban ngày cũng được chia đều.
Các tộc nhân ăn thịt nướng, gặm quả dại, có một phen tư vị đặc biệt.
Nam Tầm nhìn nhìn Sơ Tuyết, phát hiện A Ngu đang chăm sóc cô ấy, không có bị bỏ đói. Vì vậy cô liền bắt đầu giơ móng vuốt gặm thịt hăng say.
Ăn được một nửa, tộc trưởng đột nhiên dùng cây gậy gỗ trong tay gõ gõ tảng đá, tiếng cộc cộc cộc lanh lảnh khiến mọi người yên tĩnh lại.
"Năm nay bộ lạc chúng ta có năm dũng sĩ nên lập gia đình. Những cô gái đến tuổi trong bộ lạc cũng không nhiều, thêm A Khê vào thì có ba người, A Ngu lại bắt được một người từ bên ngoài là bốn cô gái. Năm dũng sĩ hãy đứng hết ra, để các cô gái tự mình lựa chọn. Dũng sĩ nào không được chọn cũng đừng lo lắng, đợi đến lúc lá cây khô vàng, chúng ta sẽ dùng thức ăn còn dư đi bộ lạc khác trao đổi phụ nữ, đảm bảo mỗi dũng sĩ đều có thể có một người phụ nữ!"
Tộc trưởng già khiến đám đàn ông trong bộ lạc hoan hô không ngớt.
Bốn dũng sĩ đến tuổi đứng dậy, A Ngu chần chờ một lát rồi cũng đứng dậy.
Tiếp theo, mấy cô gái đứng ra, bao gồm cả nữ tù bình mặt mày mờ mịt.
A Thạch vỗ vỗ Nam Tầm đang ăn đến miệng đầy mỡ, dùng da thú lau miệng cho Nam Tầm, thấp giọng nói: "Em gái, giờ là lúc nào rồi mà còn ăn, sao còn chưa đi trông coi đàn ông của em đi!"
Nói xong liền đẩy Nam Tầm một cái đến trước mặt A Ngu.
Mặt A Ngu không hề cảm xúc, hắn không hề xem A Khê mà thỉnh thoảng lại nhìn Sơ Tuyết.
Rất nhanh Sơ Tuyết đã hiểu được ý của mấy dã nhân này, một gương mặt đẹp tức khắc đã trở nên trắng bệch. Cô có chút kinh hoàng chạy đến đằng sau Nam Tầm bắt lấy tay cô.
Nam Tầm có chút thẹn thùng: "Ây ya Tiểu Bát. Không phải bạn Sơ Tuyết thích phụ nữ chứ? Ngươi nói xem, sao cô ấy không chọn trong đống đàn ông, ngược lại lại đi bắt tay của ta."
Tiểu Bát: "Mặt là thứ tốt, làm ơn ngươi giữ chặt."
Nam Tầm vỗ vỗ mu bàn tay Sơ Tuyết, lặng yên an ủi cô ấy. Cô đúng là có đống canh gà muốn đút, thế nhưng cô chỉ có thể nói tiếng địa phương, người đẹp này không hiểu nha.
*Cho ăn canh gà: khai sáng, thông não:D
Liền ở lúc hai người dong dong dài dài, có hai người đàn ông đã được chọn, còn sót lại ba người, dũng sĩ đệ nhất của bộ lạc A Ngu cũng ở trong đó.
Nam Tầm hơi ngạc nhiên, dũng sĩ đệ nhất không ai chọn sao?
Cô nhìn nhìn anh của mình A Thạch, lại nhìn nhìn cha tộc trưởng của mình, bỗng dưng đã hiểu được.
Đờ mờ, không phải thật như cô nghĩ chứ?
Miệng Nam Tầm giật giật, đang muốn mở miệng. Bỗng nhiên dũng sĩ gọi là A Ngu kia trước mặt cô cũng kéo cô gái phía sau Nam Tầm đến phía sau mình trước một bước, nói với cha tộc trưởng của cô: "Tộc trưởng, tôi không muốn A Khê, tôi muốn cô gái này."
Toàn trường ồ lên.
Tộc trưởng và A Thạch đều nổi giận, Nam Tầm thì một mực đờ đẫn.
"A Ngu! Em gái tôi có chỗ nào không tốt, lúc trước em ấy bị thương đầu biến choáng váng xác thực không xứng với cậu. Nhưng bây giờ em gái tôi đã khôi phục, còn dũng mãnh săn được một con lợn. Vậy mà cậu tình nguyện muốn một tù binh ngoại tộc lại không cần em gái tôi, cậu thật quá đáng!" A Thạch nổi giận đùng đùng mà nói.
Ở trong lòng anh, có thể xứng với em gái anh chỉ có dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc, mọi người cũng đều cho là như thế. Hơn nữa A Khê là cô gái đẹp nhất trong bộ lạc!
Nam Tầm kéo cánh tay A Thạch, trực tiếp nhìn về người đàn ông cô còn chưa kịp từ chối đã từ chối trước, hỏi: "A Ngu, tôi có thể nhìn vành tai anh chút không?"
Lời này của Nam Tầm khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Lẽ nào A Khê không nên xấu hổ và giận dữ chửi ầm lên sao? Sao lại có vẻ bình tĩnh như vậy, còn đưa ra yêu cầu kì quái như thế?
"Này, anh choáng váng rồi à? Tôi chỉ muốn nhìn tai anh một chút, sau khi xem xong, Sơ Tuyết sẽ là của anh." Nam Tầm cười nói.
A Ngu mang vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn cô nửa ngày, sau đó chậm rãi cúi người, đưa lỗ tai của mình đến trước mặt cô.
Nam Tầm nhìn qua nhìn lại từ trên xuống dưới vành tai phải của hắn một lần, sau đó liền cười ha ha vỗ vai hắn như anh em tốt: "Người anh em tốt, sau này nhớ nhẹ nhàng với Sơ Tuyết chút. Cô ấy không thích đàn ông thô lỗ."
Nói xong, cô nhìn về phía tộc trưởng và A Thạch, không để ý mà nhún nhún vai: "A đạt, a huynh, A Ngu có vẻ không thích con. Con cảm thấy không sao cả, con là con gái a đạt, cũng là nữ dũng sĩ của bộ lạc, sau này con nhất định sẽ gặp người nào đó tốt hơn. Hơn nữa con còn không muốn sinh con đâu, con muốn theo dũng sĩ bộ lạc cùng đi ra ngoài săn thú, cùng nhau bảo vệ quê nhà của chúng ta!"
A Khê bị từ chối, thế nhưng không ai cười nhạo cô. Dù là đàn ông hay phụ nữ, đều bị mấy câu của cô làm nhiệt huyết sôi trào.
Tiểu Bát đột nhiên tới một câu: "Thân ái, xem cái dáng vẻ tinh tướng của ngươi này, ta cho điểm tối đa."