Nam Tầm chọc vỡ một mớ bong bóng hường phấn trong đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Đạo diễn Uông, vậy phải phản ứng thế nào ạ? Em nên kêu ra tiếng? Hay là thở gấp từng hồi?"
Đạo diễn Uông:...
"Ha hả, cô còn biết cái từ "thở gấp" này đấy hả? Đan Thủy cô phải biết rằng, cô không phải yêu tinh hút hồn đàn ông, cô là Dương Vũ Nhu! Thở gấp cái đầu cô! Cô rụt rè nhăn mày liễu cho tôi, ánh mắt trong khoảnh khắc đó phải trống rỗng, thể hiện ra loại cảm giác "không gì đáng buồn hơn lòng đã chết". Nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới mối thù diệt môn, ánh mắt trống rỗng dần hoàn hồn, lần nữa bùng lên ngọn lửa hận thù. Cho nên trong nháy mắt cô giấu tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, mục đích còn lại chỉ có lấy lòng."
Nam Tầm nghe đến đần cả mặt: "Đạo diễn Uông, chỉ trong nháy mắt mà phải thể hiện nhiều cảm xúc như vậy ạ? Em còn chưa có mấy kinh nghiệm, không biết thầy diễn mẫu cho em một chút có được không?"
Đạo diễn Uông:...
Âu Càn còn hơi thất thần ngồi bên cạnh không khỏi nhìn sang cô, sắc mặt hơi đen đen.
Đạo diễn Uông sờ cái đầu trọc của mình, thật sự đi qua.
Tuy đạo diễn Uông là đạo diễn, nhưng thời trẻ ông cũng từng đi đóng phim, còn tự nhận kỹ thuật diễn không tồi. Nếu cho ông một gương mặt như Âu Càn, ông tuyệt đối có thể nổi tiếng toàn thế giới. Nhưng về sau ông nhận rõ được đây là một thế giới xem mặt, nên liền chuyển ra phía sau hậu trường. Sau lại, đã bước chân vào liền không thể cứu vãn, ông đã yêu điên cuồng cái nghề đạo diễn này.
Nam Tầm vội vàng đứng dậy, nhường vị trí cho ông.
Một ông đầu trọc giới tính nam tự ảo tưởng bản thân là mỹ nhân tuyệt sắc, còn muốn nằm dưới thân nam thần Âu Càn. Hình ảnh này quá cay mắt, nhân viên công tác ở đây đều không nỡ nhìn thẳng.
Đạo diễn Uông vừa mới nằm xuống, Âu Càn đã theo Đan Thủy rời đi, để lại Uông đầu trọc một mình nằm trên đó.
"Âu Càn, chú đi đâu đó? Mẹ nó chú phối hợp với anh chút đi chứ!" Đạo diễn Uông vội vàng trừng Âu Càn.
"Xin lỗi, tôi vừa thấy anh liền quên mất vai của mình, không cách nào phối hợp." Âu Càn không mặn không nhạt nói.
Mấy nhân viên bên cạnh cười phụt ra tiếng.
Đối diện với cái đầu trọc bóng loáng của đạo diễn Uông, quả thật rất là khó nhập vai.
Đạo diễn Uông không còn cách nào, đành phải tự mình làm như bản thân bị Kỷ Kình đè. Sau đó dùng gương mặt kia của ông tận lực diễn giải những vẻ mặt phức tạp vừa mới nói.
Diễn xong, ông "khụ" một tiếng, đứng dậy từ trên giường, hỏi Đan Thủy: "Xem hiểu chưa? Tôi cũng không cần cô diễn tốt như tôi, làm được giống ba phần là tốt rồi."
Nam Tầm gật đầu: "Cảm ơn đạo diễn Uông, em đã hiểu đại khái."
"Ánh đèn chuẩn bị sẵn sàng, các máy quay vào vị trí. Đếm ngược ba, hai, một, action!"
Nam Tầm mặc quần áo tử tế quay lại lần nữa. Nam nhân mắt tràn ngập dục vọng dần cởi bỏ áo ngoài, cách hắn nhìn nữ tử rất hờ hững, dù cho động tác vội vàng cũng không mất phần nho nhã.
Sau một giây ánh mắt trống rỗng, trong mắt Dương Vũ Nhu dần bao phủ bởi một lớp sương mù. Nhưng rất nhanh ánh mắt nàng trở nên quyết tuyệt, vì báo thù nàng có thể từ bỏ hết thảy, trong sạch, thậm chí là sinh mệnh. Chỉ cần nàng có thể PHỤC, THÙ!
Qua hồi lâu, thân mình nam nhân trầm xuống. Nam Tầm sắm vai Dương Vũ Nhu như nhận được nhắc nhở, chậm rãi mở đôi mắt mông lung, bất chợt duỗi tay mò đến chỗ trái tim phía sau lưng hắn.
Mà lúc này, nam nhân đang mê say đột nhiên mở bừng đôi mắt khép hờ, một tay nắm chặt cổ tay nàng, bóp cổ tay mảnh khảnh phát ra tiếng "răng rắc".
Cổ tay của nữ nhân chỉ thiếu chút đã bị hắn bóp gãy.
Nam nhân ánh mắt rét lạnh, hình tượng nho nhã bất cần đời lúc trước đã không thấy, chỉ còn lại âm lãnh cùng túc sát.
Dương Vũ Nhu đau đến nhíu cả lông mày, dịu dàng nói: "Đại nhân, người làm sao vậy? Thiếp chỉ muốn ôm người mà thôi."
Kỷ Kình trong nháy mắt mất hết hứng thú, hắn đột nhiên đứng dậy phủ thêm áo, lạnh lùng ném một chữ: "Lăn."
Dương Vũ Nhu cắn răng, đôi tay nắm chặt thành quyền. Nàng nhặt quần áo của mình mặc vào, khập khiễng ra khỏi tẩm phòng Kỷ Kình, ánh mắt ở nơi nam nhân không thấy cũng lạnh đến xương tủy.
"Cắt!" Đạo diễn Uông cực kỳ hài lòng: "Rất tốt, vô cùng tốt!"
"Tới tới, lại lần nữa. Lần này thả màn lụa xuống, tôi muốn quay bóng dáng hai người dây dưa bên nhau." Đạo diễn Uông nói xong, lập tức bảo nhân viên phụ trách đi điều chỉnh vị trí ánh đèn.
Lúc này đây màn lụa buông xuống, tất cả nhân viên đều bị ngăn sau tầng lụa mỏng, chỉ còn lại hai người Âu Càn và Đan Thủy.
Bóng hai người được phóng to trên tấm màn, từ bên ngoài nhìn được hết sức rõ ràng.
Khi có nhiều người còn không cảm thấy gì, rốt cuộc thì bị nhiều người nhìn như vậy. Nhưng hiện tại, không gian nhỏ hẹp này chỉ có hai người bọn họ, người ngồi đối diện cô là nam thần cô ngày đêm mong nhớ. Tiếng tim đập của Nam Tầm đột nhiên trở nên nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ cũng không thể khống chế mà đỏ lên.
Âu Càn bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi. Anh duỗi tay tháo đai lưng mỹ nhân, động tác ung dung thong thả. Váy dài như tấm lụa mỏng chảy xuống từ bờ vai nõn nà, xếp chồng phía sau giường.
Người đàn ông nắm vai cô, từ từ đẩy cô ngã ra giường, sau đó liền đè người lên.
Nhận thấy được Đan Thủy hồi hộp, Âu Càn cúi sát người ghé bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: "Đừng sợ, chỉ quay bổ sung thôi, không cần quá nhập vai."
Nam Tầm tỏ vẻ: Không nhập vai còn hồi hộp hơn được không? Bởi vì trước mắt cô chính là Âu Càn không phải Kỷ Kình, cô mỗi giây đều muốn phản công!
Sau khi hai người làm tư thế xếp chồng, Âu Càn hơi nghiêng đầu, ngậm môi cô nhẹ nhàng mút vào.
Nam Tầm bỗng trợn trừng mắt.
Chỉ là làm động tác thôi. Không, không cần nghiêm túc như vậy chứ?
Hơn nữa cảnh quay quay trước đó chỉ hôn cổ, hôn mặt, không có miệng nha!
"Đan Tiểu Thủy, thả lỏng, há mồm..." Tiếng của người đàn ông tràn ra từ kẽ môi mang theo chút dụ dỗ.
Nam Tầm trong cơn mờ mịt liền ngoan ngoãn nghe lời, anh nói cái gì thì làm cái đó.
Giây tiếp theo, Nam Tầm bị hôn cho đầu óc choáng váng.
Đừng hôn, lại hôn nữa cô sẽ cho rằng đây là sự thật chứ không phải đóng phim.
Rốt cuộc, đạo diễn Uông ngoài tấm màn hô một tiếng "cắt", Âu Càn mới không nhanh không chậm rời khỏi người Đan Thủy, còn dịu dàng vươn ngón tay xoa xoa miệng cho cô.
Nam Tầm đã được giải phóng:...
Đạo diễn Uông hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả mình quay được, thường hay hứng lên lải nhải: "Chỗ này tuyệt quá, dịu dàng mà không quên khiêu khích, thực phù hợp tính cách Kỷ Kình. Còn có chỗ này, thể hiện được cái phong lưu đa tình của Kỷ Kình quá đúng chỗ. Hay như cái cảnh này, nụ hôn này, động tác này, Âu Càn đều diễn quá mất hồn. Đến người già lớn tuổi như tôi nhìn còn xuân tâm nhộn nhạo, chớ nói chi người xem. Chậc chậc, nhưng tiếc quá, đến lúc đó khẳng định phải cắt bớt..."
Mà hai trợ lý ánh sáng bên cạnh cũng nhỏ giọng thì thầm.
Trợ lý A: "Vừa rồi thầy Âu hôn thật đấy sao?"
Trợ lý B: "Tôi nhìn thấy giống thật lắm, không giống kiểu hôn sai vị*. Nhưng người trong vòng đều biết thầy Âu rất kị diễn cảnh thân mật, cảnh hôn cơ bản đều hôn sai vị."
[*Hôn sai vị: Kiểu hôn lệch, dựa vào góc quay để khán giả nghĩ là hôn thật, nhưng thật ra là không chạm môi.]
Trợ lý A: "Sao lại thế được, mấy tác phẩm của thầy Âu tôi xem hết rồi. Có một bộ điện ảnh tên là «Người đàn ông đại bàng», trong đó có cảnh hôn với cảnh giường chiếu bỏng mắt mà!"
Trợ lý B: "Ngố thế, cảnh hôn hay giường chiếu đều có thể tìm diễn viên đóng thế!"
Trợ lý A: "Được thôi, trở lại chuyện chính. Rốt cuộc vừa rồi thầy Âu có hôn Đan Thủy thật hay không?"
Trợ lý B: "Chắc là... Không đâu. Thầy Âu rất giỏi hôn sai vị, tôi sắp phải cho rằng đã hôn thật đấy. Chậc, đầu lưỡi cũng thấy được, thật mê người."
Nam Tầm nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, trong lòng cười ha hả.
Thầy Âu trong lòng mấy người quả thực không phải như thế. Mẹ nó vừa rồi hôn cô đến choáng cả đầu óc, sắp không phân rõ được đêm nay là đêm nào!