Chương 19: Đường tiên sinh cùng Hạ tiểu thư ()
Cập nhật 3 năm trước
Lâm Nhiên cùng cô nắm tay, nhịn không được kinh ngạc hỏi, "Tôi là Lâm Nhiên, cô đủ tuổi thành niên rồi chứ?"
Toàn bộ phòng thiết kế ồn ào cười to.
Hạ Thần Hi chững chạc đàng hoàng nói, "25, đã trưởng thành rất nhiều năm."
Đường Bạch Dạ híp mắt, hứng thú nhìn Hạ Thần Hi.
Anh không ngờ, người phụ nữ này chính là Hạ Thần Hi.
Quả thật là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Xin chào, tôi là Đường Bạch Dạ." Đường Bạch Dạ cũng đưa tay ra.
Nếu không phải trước mặt bao nhiêu người, Hạ Thần Hi rất muốn xoay người bỏ đi.
"Đường tổng, xin chào." Hạ Thần Hi đưa tay ra.
Hai lòng bàn tay nhẹ nhàng đụng chạm, Hạ Thần Hi cúi đầu.
Đôi tay anh rất đẹp, thon dài, cao quý, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Đường Bạch Dạ cảm giác được lòng bàn tay mình so với Hạ Thần Hi cũng có nhiều vết chai.
Bàn tay của cô, có rất nhiều nốt chai.
Là đôi tay vì lao động cực nhọc nên mới thế.
Hai tay vừa đụng liền lập tức tách ra, nhưng trong lòng hai người đều hiện lên nhiều ý nghĩ trong đầu.
Tưởng Tuệ ở một bên rất bất an, cảm thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi có gì đó rất ái muội.
Từ khi Hạ Thần Hi xuất hiện, ánh mắt của anh vẫn không rời cô ấy.
Lâm Nhiên nói, "Không ngờ Hạ tiểu thư còn trẻ như vậy, tôi đã xem qua các tác phẩm thiết kế của cô, tôt thích nhất là nhà hát kịch"
"Cảm ơn." Hạ Thần Hi lễ phép nói.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua nhìn toàn bộ người của phòng thiết kế, rơi vào trên người Tưởng Tuệ, "Tưởng tổng giám, tôi cùng Lâm luật sư xuống chỉ muốn mời các vị đồng sự của phòng thiết kế cùng nhau ăn một bữa cơm, Đường thị cùng WPL hợp tác nhiều năm, tôi cũng nên mời một bửa cơm."
"Oa..."
Phòng làm việc lập tức như ông vỡ tổ, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Nhiên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Đường Bạch Dạ tâm không cam tình không nguyện bị anh kéo đến phòng thiết kế đã có vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lúc này lại nói bọn họ muốn mời cơm ?
Em gái ngươi, Đường đại thiếu gia cho tới bây giờ chưa mời nhân viên của mình bửa cơm, lại đến đây mời nhân viên của WPL.
Anh ta không biết xấu hổ sao?
Đường Bạch Dạ, anh lại đang tính kế cái gì a?
Nhưng mà, Lâm Nhiên đối Hạ Thần Hi rất có hứng thú, nên coi như đây là cơ hội để anh thảo luận với cô đi.
Tưởng Tuệ thật bất ngờ, nhưng thấy Lâm Nhiên cũng phụ họa theo, nên cũng gật đầu đồng ý.
Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Ai vắng mặt liền trừ lương."
Nói là nói như thế, ánh mắt anh lại dừng trên người Hạ Thần Hi.
Chu Phóng la hét kêu, "Cơ hội tốt như vậy, người nào không đi là ngu ngốc a."
"Đi, đi, đi..."
"Chúng ta đều đi."
Hạ Thần Hi vừa định nói không đi liền bị câu ngu ngốc này nghẹn một chút.
Khóc không ra nước mắt.
Chu Phóng, ta hận ngươi a a a a.
Hạ Thần Hi gọi điện thoại cho Hạ bảo bối, "Bảo bối, mẹ buổi tối có xã giao, con tự mình ăn cơm nha."
"Đi chỗ nào xã giao?"
"Cùng ai ăn cơm?"
"Nam, hay nữ?"
"Có hay không sắc lang?"
"Nhất định phải mang thuốc xịt phòng sói."
"Không cho phép uống rượu."
"Chín giờ phải về đến nhà."
"Có việc thì lập tức gọi bảo bối, ai dám phi lễ mẹ, bảo bối giết chết hắn."
Hạ Thần Hi, "..."
o(╯□╰)o.
Hạ bảo bối, mẹ là con gái con sao? Mẹ là con gái con sao?
Tiết Giai Vân nghe lời Hạ bảo bối ở bên kia nói, cười ha ha.
Này bảo bối thực sự là một lòng bảo vệ mẹ nó a.
Nào giờ có đứa con nào quản mẹ mình như thế.
Hạ Thần Hi đem cô ấy đẩy ra, vừa lúc cô ấy cũng có việc, cầm tư liệu cùng Chu Phóng nghiên cứu bản thiết kế.
Hạ Thần Hi rất ngoan trả lời vấn đề, "Cha con đến phòng thiết kế mời cơm, không có cách nào từ chối, đẩy không xong."
Bạch tuộc thụ khi còn sống
[*Tặng các cậu, đọc vui nhé! :-D ]
Author: Thánh mẫu tường vi
Edit & Beta: Tiểu Phong (aka FankRec)
Thể loại: đoản văn
♥♥♥♥♥
Bạch tuộc luôn cảm thấy cực kỳ…cực kỳ thương tâm.
Mama từng nói , bộ tộc chúng nó đều là công.
Chắc chắn phải là công, phải đi thượng thiên hạ, thượng nam nhân, thượng nữ nhân. Nó trăm phần trăm tin lời mama nó, hơn nữa dù sao bạch tuộc cũng chưa từng thấy người trong gia tộc mình bị thượng. Nhưng chính vì càng tin, bạch tuộc lại càng thấy thương tâm.
Bạch tuộc chính là có một bí mật nhỏ.
Kỳ thật, nó là……thụ.
Bạch tuộc chân chính là một siêu cấp ngượng ngùng thụ, mỗi ngày nó đều khát khao có một tiểu công anh tuấn hung hăng chà đạp nó một trăm lần ~~ một ngàn lần ~~~
Nhưng thực tế chứng minh tưởng tượng so với hiện thực thường cách nhau rất xa.
Bạch tuộc lần đầu tiên biết yêu là yêu một cái siêu cấp mĩ nhân.
Ngay lần đâu gặp gỡ, bạch tuộc đã thường xuyên dùng ánh mắt thâm tình nhìn đại dương v*t của mĩ nhân, hi vọng nó hung hăng đâm vào trong cơ thể mình.
Nhưng là, nó thất tình rồi! Một ngày bạch tuộc phát hiện, mĩ nhân thế nhưng cũng là thụ.
Mối tình đầu thường sẽ không có kết quả.
Bạch tuộc luôn tự an ủi mình như vậy liền rất nhanh lấy lại tinh thần, hăng hái tiếp tục bắt đầu tìm kiếm một tiểu công có thể mang đến cho nó một cuộc sống tình yêu mĩ mãn.
Năm ấy, ngày xuân nắng ấm, ánh mặt trời chan hòa , cây lá thơm mùi áo mới…..Tuy rằng, sự thực là, nó không ngửi thấy được~~~
Bạch tuộc đã phải lòng cá mực………….
Trích dẫn lại một câu nói phía trên: tưởng tượng so với hiện thực thường cách nhau rất xa.
Tại thời điểm bạch tuộc rơi thật sâu vào lưới tình, vô cùng…vô cùng yêu cá mực tiểu công, vì hắn phấn đấu quên mình. Tin dữ đã đến ~~~~
Cá mực bị người ta bắt làm cá mực nướng……
Giống như sấm sét giữa trời quang! Mấy cái xúc tua lủn củn của bạch tuộc vì xúc động mà co quắp hết lên.
Vì cái gì! Vì cái gì!
Ngửa mặt 45 độ nhìn ông trời, bạch tuộc gào thét: Vì cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Vì cái gì a!!!!!!!!!!!!!! Vì cái gì!!!!!!!!!!!!!!!
Tình yêu, tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Có loài nói đó là thứ tình cảm dư thừa, có loài lại cho rằng đó là thứ tình cảm quý giá nhất thế gian.
Còn bạch tuộc, nó biết, nó vĩnh viễn không thể thiếu được tình yêu , vì thế bạch tuộc quyết định dũng cảm quên mình.
Phía trước là một cái lưới rộng thật rộng, dài thật dài, bạch tuộc bi thương nhìn về phía mama thật lâu rồi quay người, kiên định thả người phóng đi…….
Này, chính là một đi không có đường trở về………
Tình yêu chính là lửa nóng, mang theo thứ tình cảm mãnh liệt đến thiêu đốt cơ thể cùng ánh mắt mờ mịt. Bạch tuộc rất nhanh được đặt bên cá mực. Nó thở nặng nề, đem xúc tua đánh lên người cá mực. Thanh âm ôn nhu.
“Ngươi…….Nguyện ý làm lão công của ta hay không………….?”
Cá mực cười nhẹ, giống như một cơn gió xuân mang theo mùi vị của thiên nhiên.
“Kỳ thực, ta là con cái…………”
Này một đả kích khiến cho bạch tuộc mất hết khí lực, vô cùng thương tâm.
Bỗng nhiên bạch tuộc cảm nhận được một cái thứ này nọ đâm vào trong thân thể nó, ở trong đó hung hăng cắm sâu xuống.
Nga! Bảo bối! Ta rốt cục đã bị! Lần đầu tiên của ta rốt cuộc là cho ai?
Bạch tuộc ngẫm nghĩ, thực vất vả mới cúi được đầu nhìn xuống dưới thân.
…..
Bạch tuộc bỗng nhiên nhớ đến một câu nói của mama.
Con yêu, ba của con là bị gả cho cây tăm………
………..
Đâu đó vang lên tiếng reo bán.
“Ai mua bạch tuộc nướng đê ~~~~mau tới mua a, một xiên năm đồng thôi, rất rẻ nha !!”
Một người khách quan đi tới, bĩu môi: “Sao mực lại nhỏ như vậy a?!!!”
“Không nhỏ thì làm sao có cái giá này !!!!”
“Nha~~ cho ta hai xiên………..”