"Anh cũng nhớ em." tâm tình Đường Bạch Dạ rất lộn xộn, Lâm Tình trở lại ôm anh.
Tất cả tiếc nuối cùng bỏ lỡ, như chưa từng xảy ra.
"Anh không nhớ em, anh sẽ phải kết hôn." Lâm Lâm đấm đánh anh, gắt giọng, "Anh nhất định là quên chị của em rồi ."
"Sẽ không có hôn lễ." Đường Bạch Dạ nhẹ giọng nói, như là một lời hứa hẹn, năm đó anh và Lâm Tình tính toán trước làm hôn lễ sau mới đăng ký, cho nên, trên danh nghĩa Lâm Tình vẫn chưa là vợ của anh, nhưng mà, Lâm Lâm vẫn luôn cho rằng, Đường Bạch Dạ là của Lâm Tình.
Ai cũng không thể cướp đi.
"Thực sự?"
"Anh đã lừa gạt em lúc nào chưa?" Đường Bạch Dạ cười nói, sờ sờ mái tóc quăn của cô, cười nói, "Kiểu tóc này rất đẹp mắt."
Lâm Lâm mặt hơi đỏ nói, "Chỉ có kiểu tóc coi được thôi sao?"
"Em nhìn cũng rất đẹp, thực sự rất nữ tính."
Biểu tình trên mặt Lâm Lâm, càng ngượng ngùng.
"Về nhà thôi."
Đường Bạch Dạ kéo hành lý của Lâm Lâm qua, Lâm Lâm ôm cánh tay anh, vẻ mặt Đường Bạch Dạ đầy cưng chiều, cũng không cự tuyệt.
"Đường ca ca, em còn chưa thuê nhà." Lâm Lâm nói, "Anh phải thu nhận em a."
"Đã biết, không phải em thích ngắm sao ban đêm sao? Anh có một nhà ở gần biển, em ở đó đi." Đường Bạch Dạ nói, "Nhà này năm xưa tính là mua cho chị em , chờ ngày nào đó anh sang tên cho em."
"Anh không cần sang tên, chờ em có tiền, em sẽ mua lại."
"Ồ, khẩu khí không nhỏ a, được, anh chờ." Đường Bạch Dạ cũng không thèm để ý, dù sao anh cũng tính toán cho Lâm Lâm, đây là anh thiếu Lâm Tình , bây giờ nhìn dáng vẻ và tính tình của Lâm Lâm rất giống Lâm Tình, anh cũng cảm thấy an ủi.
"Em nhất định kiếm được." Lâm Lâm cười nói.
"Nếu em đã có bản lĩnh như thế, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, không như đến Đường thị làm việc đi." Đường Bạch Dạ cười nói, " Bộ công trình vừa lúc để trống, chức vị tùy tiện em lựa chọn."
"Tốt như vậy a."
"Đương nhiên!"
"Để em suy nghĩ một chút."
"Đắc ý."
Lâm Lâm cười to, không đầy một lát, xe đã tới căn nhà gần cảnh biển.
Đường Bạch Dạ giúp cô đem hành lý lên, trên lầu nhà trọ Đường Bạch Dạ cũng ở, nhưng ở được ít. Từ tám năm trước bị An Kỳ Nhi tính kế, anh cực nhỏ đến trên lầu ở, anh thường xuyên ở phòng dưới lầu, khi anh nghĩ đến Lâm Tình, anh sẽ đến ở vài ngày.
Nên những thứ thuộc về anh cũng không nhiều.
"Chờ một lát, anh sẽ cho người người làm qua đây đem đồ vật thu thập một chút."
"Không cần thiết a." Lâm Lâm cười nói, "Một mình em cũng không dùng được nhiều, phòng ngủ chính giữ lại cho anh, em ở phòng kế bên được rồi."
"Đi, tùy ý em."
"Đường ca ca, buổi tối anh sẽ về đây ở sao?" Lâm Lâm hỏi, sắc mặt ửng đỏ.
Đường Bạch Dạ nói, "Ở đây tất cả đều là thuộc về em."
Ngụ ý, anh cũng không đến ở, Lâm Lâm gật đầu, minh bạch ý tứ của anh, "Vậy anh ở đâu?"
"Tiểu khu có rất nhiều biệt thự độc lập."
Lâm Lâm cười, "Được a, như vậy em đi Đường thị, anh cũng có thể đưa em đi làm."
Đường Bạch Dạ mi tâm hơi nhíu lại, đột nhiên nghĩ đến, anh mỗi ngày đều đưa Hạ Thần Hi đi làm, đã thành thói quen, anh hỏi, "Anh nhớ em có bằng lái."
"Có a."
"Dưới lầu trong ga ra, trừ Lamborghini, em tùy tiện chọn." Đường Bạch Dạ nói, vô cùng thẳng thắn.
Lâm Lâm bất mãn, "Thì ra là anh không muốn mang em đi làm a, vậy em không đi Đường thị ."
"Đại tiểu thư, anh rất nhiều việc, nên cũng không phải mỗi ngày đều trở về ở, sao có thể mỗi ngày mang em đi làm." Đường Bạch Dạ giải thích.