Chương 4: Một đêm luân hãm chìm nổi ()
Cập nhật 3 năm trước
Đó là một loại thanh thuần như giọt sương trên hoa sen mỗi buổi sớm.
Như vậy làm người ta muốn hứng lấy. (ý hứng giọt sương nha)
"Nếu như anh không ngại, tôi về nhà trước." Gió chiều nào che chiều ấy là tác phong từ xưa tới an của An tiểu thư.
Nửa đêm, cô nam quả nữ.
Tình huống hiển nhiên gây bất lợi cho cô.
Nếu bất lợi, nhất định phải rời khỏi.
"Đứng lại!" Tiếng nói không to không nhỏ lạnh như băng, lại làm cho không khí xung quanh đóng băng.
An Kì xoay người, Đường đại thiếu gia, anh có cần phải hung ác như vậy không?
Chỉ là tôi muốn về nhà thôi mà.
"Làm tình nhân của tôi!” Tiếng nói của Đường Bạch Dạ lạnh như băng lại không có tình, hết lần này tới lần khác lộ ra quyền lực mà người khác không thể cự tuyệt.
An Kì nhất thời hóa đá.
Thế giới này điên cuồng.
Anh ta tại sao có thể như thế... Tự đề cao mình sao?
Anh ta chậm rãi đến gần bên cạnh cô, nâng cằm cô lên, thái độ cao cao tại thượng như bậc đế vương đang cưng chiều cung nữ.
Không ai bì nổi, cao không thể với tới.
"Ra giá đi." Anh ta khinh miệt nói.
Mint là một nơi xa hoa, quán bar mê loạn, loại phụ nữ có thể đến quán rượu này, nhất định không đàng hoàng.
Dáng dấp thanh thuần.
Cô chính là những người tùy ý có thể thấy được ven đường, quần jean giặt đến trắng bệch, nghĩ đến gia cảnh không tốt, loại phụ nữ này, dùng tiền là tốt nhất.
Huống chi, anh Đường đại thiếu gia là tình nhân trong mộng của toàn bộ phụ nữ thành phố S.
Cho nên, đại thiếu gia đã tín nhiệm, chỉ cần ra cái giá là có thể có được An tiểu thư.
An Kì tươi cười nói, "Tiên sinh, tôi nhìn quần áo của anh, là biết anh không thiếu tiền!”
Chết tiệt, trong thân thể tại sao có thể có một đoàn lửa đang thiêu đốt.
An Kì ảo não phát hiện, cô lại có phản ứng sinh lý.
Trời ạ, cô bị hạ thuốc.
Ghê tởm, tên khốn kiếp kia muốn chết!
Khi thì coi cô như cà chua rẻ tiền, cấp một khối tiền là có thể mua được?
Đường Bạch Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, ánh sáng óng ánh ngoài cửa sổ, có thể thấy được sông dài kéo dài qua khu phố thành phố S.
Ánh mắt của anh nhìn ra sông dài, trong trẻo nhưng lạnh lùng, óng ánh.
An Kì nghĩ thầm, đàn ông như vậy, kỳ thực thật muốn thua trong tay anh, cũng không oan a.
"Tin tưởng tôi, nói ra giá, tôi tuyệt đối thỏa mãn cô!”
"Tôi không có hứng thú với việc làm tình nhân, Đường tiên sinh."
"Cô biết tôi là ai?" Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, có chút ngoài ý muốn.
"Anh luôn đứng đầu tạp chí, thay phụ nữ như thay áo, a, không, đổi phụ nữ nhanh như lật sách. Tôi thì không muốn biết anh, nhưng hai ngày nay anh luôn xuất hiện trên tạp chí, nói không biết, có phải là đang làm khó tôi hay sao?”
Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, anh nhìn lầm.
Anh cho rằng An Kì thanh thuần, không nghĩ tới cô lại giảo hoạt như vậy.
Anh khéo tay níu lại cánh tay của cô, cười, "Nếu đã biết tôi, vậy đây là lạt mềm buộc chặt?"
"Anh thực sự là anh của tự kỉ.” Tự kỉ hơn cả tự kỉ.
An Kì điềm đạm cười, tươi như hoa, chợt mở miệng, “Muốn lên giường với tôi, bằng bản lĩnh của anh!”
Chợt một trận trời đất quay cuồng, An Kì chợt bị Đường Bạch Dạ ôm lấy, bóng đen ập xuống, nụ hôn cực nóng rơi xuống.
Triền miên, cực nóng.
Người đàn ông hôn như người của anh, cường thế, xúc phạm, không cho cự tuyệt.
"Anh làm gì?" Cô thật vất vả ra khỏi sự kiềm chế của anh.
"Là cô nói, bằng bản lĩnh của tôi, tôi muốn kiên trì chơi với cô một trò chơi.”
Đường Bạch Dạ chế trụ tay cô ra sau, cúi đầu lại một lần nữa hôn môi của cô.