Giọng anh lạnh lùng: “Các người ở đây khoe ân ái à?!"
Giọng nói này…
Cho dù mới ở chung không lâu nhưng Lâm Tử Lạp vừa nghe đã nhận ra được giọng nói này thuộc về ai. Cô không khỏi cứng người và quay đầu lại. Quả nhiên…
Anh đứng cách đó không xa, vẻ mặt thâm trầm, lạnh giá: “Cô xem lời tôi nói lần trước như gió thoảng bên tai sao?"
Lâm Tử Lạp theo bản năng tránh khỏi vòng tay của Hà Khiếu Khiên. Vừa rồi vì cô lo lắng cho Trang Kha Nguyệt nên không chú ý tới chuyện tiếp xúc cơ thể với Hà Khiếu Khiên.
"Tôi…"
Lâm Tử Lạp vừa định giải thích lại bị Hà Khiếu Khiên nắm lấy cổ tay. Anh ta nhìn Tông Triển Bạch: “Cuộc hôn nhân của các người chỉ là giao dịch theo nhu cầu của từng người trong một tháng, anh có lý do gì mà can thiệp vào việc riêng của cô ấy?"
Hà Khiếu Khiên biết mọi chuyện của Lâm Tử Lạp nên mới đau lòng, thương tiếc, bởi vậy bây giờ muốn quý trọng cô, bảo vệ cô.
Ánh mắt Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào cổ tay Lâm Tử Lạp đang bị Hà Khiếu Khiên nắm chặt. Lát sau, trong cổ họng anh truyền ra một tiếng cười lạnh đầy vẻ giễu cợt: “Anh để cho một người phụ nữ mang thai đứa con của mình lập gia đình, bây giờ còn tính giọng khách át giọng chủ à?"
Nụ cười lạnh còn sót lại bên môi anh bỗng nhiên biến mất, ánh mắt sắc bén giống như một thanh kiếm, ép thẳng tới không chừa cho Hà Khiếu Khiên mảnh giáp nào: “Anh cũng được tính là đàn ông sao?"
Tim Lâm Tử Lạp đột nhiên thắt lại, vừa xấu hổ, giận dữ lại luống cuống.
Không ngờ anh lại cho rằng đứa trẻ trong bụng mình là của Hà Khiếu Khiên. Cô biết ơn, tôn trọng Hà Khiếu Khiên, làm sao dám dùng sự dơ bẩn của mình bôi nhọ anh ta?
Cô rút ra khỏi bàn tay Hà Khiếu Khiên đang nắm chặt tay mình, nhìn Tông Triển Bạch: “Anh muốn nói tôi thì cứ nói, xin đừng kéo người khác vào."
Sự bảo vệ của Lâm Tử Lạp nằm ngoài dự đoán của Tông Triển Bạch!
Vẫn còn rất yêu nhau đấy!
Nhưng ở trong mắt anh, điều này thật nực cười lại đáng phẫn nộ.
Thân phận của cô bây giờ là vợ của anh, lại thể hiện ân ái với người đàn ông khác ngay trước mặt anh!
Không hiểu sao trong lòng anh vô cùng tức giận!
Nhưng Hà Khiếu Khiên có nói một câu rất đúng, hôn nhân của bọn họ là một cuộc giao dịch, anh không có tư cách đi chỉ trích. Chỉ là anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng bọn họ ở bên nhau.
"Nếu cô còn muốn khu đất ở vịnh Tiên Thủy thì tới tìm tôi." Anh nói xong thì xoay người bước nhanh, rời khỏi đó.
Lâm Tử Lạp thất thần mất mấy giây. Cô không ngờ mình đã quyết định buông tha, anh lại cho mình một cơ hội nữa.
Điều này thật sự có cám dỗ rất lớn đối với cô.
Nếu nắm được quyền giao dịch mảnh đất kia, cô lại có ưu thế để đi bàn điều kiện với Lâm Viên Trung mà không phải cứ một mực bị Lâm Viên Trung chèn ép nữa.
"Lạp Lạp." Hà Khiếu Khiên hơi lo lắng, dường như lời Tông Triển Bạch nói đã khiến cho cô để ý.
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Em không sao."
Qua hai mươi phút sau, Trang Kha Nguyệt được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Bà là quá tức giận mới ngất đi.
Bây giờ bà chỉ còn lại có một cô con gái lại nghe được người khác sỉ nhục con gái của mình như vậy, trong lòng Trang Kha Nguyệt không tiếp nhận được. Hơn nữa trong giây lát bà không chịu nổi những thứ ở ngoài cửa kia.
"Khí huyết của bệnh nhân không lưu thông, không chịu nổi kích thích, người nhà cố gắng đừng làm cho bà ấy bị xúc động quá lớn." Sau khi đưa vào phòng bệnh, bác sĩ căn dặn.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ."
Lâm Tử Lạp biết cái chết của em trai đã gây ra đả kích rất lớn đối với bà. Nếu không phải còn có mình, sợ rằng lúc đó bà đã đi theo em trai rồi.
Cô cho rằng để cho mẹ rời xa nơi đau lòng kia sẽ tốt hơn, lại chưa từng nghĩ tới bà sẽ bị kích thích vì chuyện của mình.
Chỉ là người biết cô mang thai không nhiều. Là ai làm chứ?
Hơn nữa tại sao người đó phải làm như vậy?
Bọn họ có mục đích gì?
Hà Khiếu Khiên nhìn ra tâm sự của cô, đi tới: “Bọn em không thể ở lại chỗ đó được nữa, anh sẽ tìm cho em một chỗ khác."
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu. Chỗ đó quả thật không thể ở lại nữa, để tránh cho mẹ quá xúc động.
"Em muốn biết rõ là ai làm những chuyện này." Lâm Tử Lạp luôn cảm thấy chuyện này không phải là ngẫu nhiên mà có người cố ý làm vậy.
"Em cứ giao cho anh." Hà Khiếu Khiên mỉm cười: “Anh là anh em, tất nhiên cũng là người thân của em."
Lâm Tử Lạp nhìn Hà Khiếu Khiên và đột nhiên trong mũi cảm giác cay cay. Anh ta đối xử quá tốt với cô, cô không biết phải báo đáp thế nào.
Cô chậm rãi cúi đầu, cũng không nói lời nào, trong lòng chỉ lặng lẽ quyết định, chờ đến khi mình có năng lực, chắc chắn sẽ báo đáp anh ta.
Bây giờ cô thật sự cần có người giúp cô tìm hiểu rõ ràng về chuyện này, bằng không cô không an lòng. Cho dù có chuyển tới nơi ở mới chỗ, ai biết có thể lại có người đi ra làm vài chuyện gì đó, cố ý kích thích Trang Kha Nguyệt hay không?
Nghĩ đến lời Tông Triển Bạch nói trước khi đi, Lâm Tử Lạp có vẻ khổ sở.
Hà Khiếu Khiên cho rằng cô mệt mỏi lại nói: “Em về nghỉ đi, ở đây đã có anh trông rồi."
"Nhưng…"
"Anh vốn làm việc ở bệnh viện này, có văn phòng và chỗ nghỉ ngơi của mình, còn có thể chăm sóc cho mẹ em."
Lâm Tử Lạp nhìn Trang Kha Nguyệt vẫn còn đang hôn mê, do dự một lát mới nói: “Vậy nếu có gì anh phải gọi điện thoại cho em đấy."
Lâm Tử Lạp để lại số điện thoại di động cho Hà Khiếu Khiên rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Cô trở lại biệt thự, thấy trong nhà chỉ có má Vương, cô nhíu mày: “Anh ấy không ở nhà sao?"
Ánh mắt má Vương nhìn về phía phòng làm việc: “Cậu ấy ở trong kia."
Lâm Tử Lạp thay giày và đi thẳng về phía phòng làm việc. Cô đứng ở cửa, lần lựa mất một lúc mới giơ tay lên gõ cửa.
Cô gõ vài tiếng cũng không thấy ai lên tiếng trả lời thì không khỏi nhíu mày lên, xoay tay nắm cửa và nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy Tông Triển Bạch ngửa mặt dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại, không biết anh đang giả vờ ngủ hay ngủ thật rồi.
Lâm Tử Lạp chậm rãi đi tới, đứng ở trước bàn đọc sách và khẽ gọi một tiếng: “Ngài Tông?"
Tông Triển Bạch chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt, người khác đều gọi anh là tổng giám đốc Tông, cậu Tông, lần đầu tiên có người gọi anh là ngài.
Lâm Tử Lạp nắm hai tay với nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh: “Lúc trước anh nói… có thể cho tôi khu đất ở vịnh Tiên Thủy à?"
Mắt Tông Triển Bạch hơi nheo lại, khóe miệng cong lên có phần tính toán: “Tôi là người làm ăn, không làm chuyện mua bán thua lỗ."
Tâm trạng của Lâm Tử Lạp lập tức kém hẳn.
Đúng vậy, là cô suy nghĩ viển vông.
Người đàn ông này làm sao có thể giúp đỡ cô vô điều kiện chứ?
Cô không có gì, làm sao có thể đổi lấy mảnh đất này?
"Tôi nghĩ mảnh đất này rất hữu dụng đối với cô." Tông Triển Bạch phát giác được cô muốn lui bước.
Lâm Viên Trung đưa cô và mẹ cô đến đất nước này, sống cuộc sống không tốt, em trai lại chết, trong lòng cô tất nhiên hận Lâm Viên Trung.
Trước đó anh nghĩ Lâm Tử Lạp muốn có mảnh đất kia là để đưa cho Lâm Viên Trung, bây giờ xem ra cũng không phải.
"Chỉ có điều tôi không có gì có thể trao đổi với anh cả." Lâm Tử Lạp muốn có được mảnh đất kia.
Tông Triển Bạch nâng mí mắt lên, khóe mắt xếp lại có chút cảm giác của người đàn ông trưởng thành: “Cô có."
"Cái gì?"
"Cô."
Lâm Tử Lạp phải mất vài giây mới phản ứng được: “Tôi à?"
Tông Triển Bạch đứng lên, bước chân đi tới, ép sát lại gần. Lâm Tử Lạp theo bản năng lùi lại phía sau. Anh nắm chặt lấy vai cô: “Cô lùi cái gì? Tôi lại không ăn thịt người."
Bản thân Lâm Tử Lạp cũng không biết vì sao mình sợ anh, chỉ luôn cảm thấy anh cũng không phải bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Bỗng nhiên anh nhếch môi khẽ cười nhạt: “Thế nào? Cô làm chuyện gì trái với lương tâm nên không dám đối mặt với tôi, chột dạ à?"
Cô làm gì chuyện trái với lương tâm chứ?
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên: “Tôi có gì phải chột dạ?"
Cằm của cô nâng lên, hơi nóng phả vào chóp mũi của Tông Triển Bạch, mùi này lại hơi quen thuộc.
Anh thoáng ngây người, một giây tiếp theo lại nắm lấy gương mặt của cô, có phần nguy hiểm ép tới gần: “Cô là người phụ nữ đã có gia đình còn ân ái với người đàn ông khác là không giữ đúng chuẩn mực đạo đức!"