Của hồi môn của Trang Kha Nguyệt trước đây ngoại trừ đồ, tiền mặt còn tới sáu tỷ, còn có chút đồ vật đáng tiền, cộng sơ lại cũng có khoảng mười tỷ.
Lâm Viên Trung cho cô một tờ chi phiếu, đồ vật bị thiếu rất nhiều, vòng tay mà cô thấy Thẩm Thanh Anh đeo trên cổ tay lần trước cũng không có trong đó. Lâm Viên Trung dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, giải thích: “Thời gian quá lâu nên có vài cái đã hỏng hoặc chẳng biết đi đâu, những cái này đã là tất cả rồi."
Trong lòng Lâm Tử Lạp đều biết nhưng không vạch trần ra. Cô có thể lấy được những thứ này đã thật sự không tệ rồi, những thứ còn lại sẽ từ từ đoạt lại. Cô cất chi phiếu, ôm lấy va li nhét vào sau cốp xe.
Sau đó cô mới lại cùng Lâm Viên Trung đi vào phòng ăn.
Chỉ là bầu không khí có phần không thích hợp lắm.
Trên mặt đất là cốc nước rơi vỡ, trên váy Lâm Hàn Uyển thấm nước, quần áo xộc xệch, mắt đỏ hoe, khẽ khóc thút thít. Khi cô ta thấy Lâm Viên Trung bước vào nhào qua: “Ba…"
Trông cô ta dường như đã phải chịu uất ức rất lớn vậy.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn cô ta rồi đi tới, lúc này mới phát hiện ra mặt Tông Triển Bạch đỏ một cách khác thường.
Anh uống rượu à?
Chỉ là cốc rượu trước mặt anh rõ ràng chưa từng bị đụng tới.
Lâm Tử Lạp tới gần anh, khẽ hỏi: “Anh làm sao vậy?"
Tông Triển Bạch ngước mắt lên, mắt lúc tỉnh táo, lúc đờ đẫn, dường như đang cố kìm chế gì đó.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Đỡ tôi đứng lên."
Lâm Tử Lạp khoác cánh tay anh lên vai mình, ôm thắt lưng anh: “Chúng ta về nhà thôi."
"Cậu không thể đi được!" Khi Lâm Tử Lạp nâng Tông Triển Bạch lên, Thẩm Thanh Anh chợt đứng lên: “Cậu… cậu và làm chuyện đó với Uyển Uyển mà không cần chịu trách nhiệm sao?"
"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Viên Trung cũng phát hiện có chuyện xảy ra: “Ba…"
Lâm Hàn Uyển càng khóc lớn hơn: “Vừa rồi... Vừa rồi..."
"Vừa rồi làm sao?" Lâm Viên Trung nhìn quần áo trên người con gái, nhíu mày nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Cậu Tông, cậu đã làm gì con gái tôi?"
Trên mặt ông ấy là chất vấn nhưng trong lòng lại hi vọng anh thật sự đã làm gì đó Lâm Hàn Uyển.
Như vậy ông không cần bị Lâm Tử Lạp uy hiếp nữa.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn mảnh cốc vỡ trên mặt đất, trong lòng rét lạnh lại hoảng sợ. Thẩm Thanh Anh đúng là bất cứ mọi thủ đoạn, ngay cả loại chuyện bẩn thỉu như vậy cũng dám dùng!
Cô nhìn Lâm Hàn Uyển: “Là muốn nói chồng tôi sàm sỡ cô, gây rối với cô thật sao?"
Cô cười khẽ một tiếng: “Loại người như cô, chồng tôi cũng coi thường."
"Uyển Uyển, là em gái con bị bắt nạt, sao con có thể lên tiếng bênh vực người ngoài chứ?" Lâm Viên Trung lạnh giọng.
Lâm Tử Lạp lạnh lùng hét một tiếng: “Em gái à? Mẹ tôi chỉ sinh ra có một mình tôi là con gái, em gái tôi ở đâu ra? Hơn nữa, tôi đương nhiên phải thiên vị chồng tôi rồi."
Tông Triển Bạch nhìn một bên mặt của cô, hôm nay cô mở miệng lại nói chồng tôi, khiến cho anh có một ảo giác: mình chính là chồng cô ấy.
Lâm Tử Lạp nói xong lại đỡ Tông Triển Bạch đi ra ngoài, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Viên Trung, Tông Triển Bạch dừng lại. Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, gương mặt anh lộ rõ vẻ lạnh lùng kèm theo khí thế mạnh mẽ: “Hôm nay tôi xem như đã biết thủ đoạn tiếp khách của nhà họ Lâm rồi, sau này chắc chắn sẽ trả lại!"
Sắc mặt Lâm Viên Trung sa sầm lại, nhìn về phía Thẩm Thanh Anh: “Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Thanh Anh cũng hoảng hốt khi mọi chuyện phát triển không như bà ta dự đoán. Nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể cắn chết. Bà ta ngồi xuống ghế và khóc rống lên: “Tôi thật vô dụng, ngay cả con gái của mình cũng không thể bảo vệ được."
Lâm Hàn Uyển cũng khóc theo, cô ta là bị dọa cho phát khóc.
Trong nước, trong rượu, trong thức ăn trên bàn dành cho anh đều bị Thẩm Thanh Anh bỏ thuốc, anh không động vào món nào, chỉ là trong lúc đợi Lâm Tử Lạp có uống một hớp.
Sau khi thấy anh uống nước xong, Thẩm Thanh Anh ra hiệu cho Lâm Hàn Uyển đi qua, cố gắng đỡ anh vào phòng, sau đó phát sinh quan hệ.
Chỉ là trong lúc Lâm Hàn Uyển đi dìu anh, Tông Triển Bạch đập thẳng cốc nước lên trên người cô ta. Bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của anh lúc đó.
Bởi vì anh quá mức phẫn nộ nên cắn chặt răng, hai má hóp lại, mơ hồ lộ ra vẻ dữ tợn.
Anh chính là nhìn cô ta với dáng vẻ đó.
Đến bây giờ trong lòng Lâm Hàn Uyển vẫn còn hốt hoảng.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn Lâm Hàn Uyển đang rúc trong lòng Lâm Viên Trung, hai mẹ con này đúng là to gan lớn mật!
Bọn họ cũng dám tính kế lộ liễu trắng trợn như thế!
Cơ thể Tông Triển Bạch cao lớn, trên chân cô bị thương nên muốn đỡ anh cũng rất tốn sức. Chỉ là nghĩ đến anh vì mình mới biến thành như vậy, trong lòng cô hơi áy náy, cố đỡ anh đi ra khỏi nhà họ Lâm.
Biệt thự nhà họ Lâm vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Viên Trung cũng phát hiện ra chuyện này không thích hợp, lấy thân phận của Tông Triển Bạch thì có kiểu phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua? Còn phải gây rối với Lâm Hàn Uyển ngay trên bàn ăn sao?
Ông đẩy Lâm Hàn Uyển ra, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Chính là Tông Triển Bạch coi trọng Uyển Uyển nhà chúng ta…"
Bốp!
Thẩm Thanh Anh còn chưa nói hết lời, đã bị Lâm Viên Trung tát một phát, trừng mắt nhìn bà ta: “Bà còn không chịu nói thật à? Con gái bà là tiên hay sao mà có thể khiến cho nhân vật như cậu ta phải gây rối ngay trên bàn ăn hả?!"
Thấy không thể gạt được, Thẩm Thanh Anh bèn quỳ xuống đất, ôm lấy chân của Lâm Viên Trung: “Viên Trung, tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông thôi. Lâm Tử Lạp rõ ràng không muốn giúp chúng ta. Tôi chỉ nghĩ nếu Uyển Uyển có thể leo lên cậu ta thì chuyện của công ty lại có thể được giải quyết dễ dàng. Tôi có thể suy nghĩ không đủ, nhưng điểm xuất phát của tôi là tốt. Tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho ông thôi."
Thẩm Thanh Anh khóc như hoa lê trong mưa, mặt áp chặt vào ống quần của Lâm Viên Trung: “Viên Trung, thấy công ty gặp phải khó khăn nên trong lòng tôi sốt ruột. Nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ, những việc có thể giúp ông lại có hạn nên mới… mới… Tôi biết sai rồi."
Sắc mặt Lâm Viên Trung vẫn không hề dịu xuống, đầu óc ông ấy chấn động, rối bời.
Lâm Hàn Uyển ở bên cạnh chỉ ra sức khóc.
"Tất cả đều câm miệng cho tôi!" Lâm Viên Trung quát một tiếng.
Ông liếc nhìn Thẩm Thanh Anh với vẻ dữ tợn: “Nhìn lại dáng vẻ mất mặt của bà đi!"
Trong nhà có người giúp việc đều đang nhìn đấy.
Lúc này, người giúp việc trốn ở trong phòng bếp đều không dám đi ra.
Chủ nhà xảy ra chuyện nực cười, bọn họ cũng không dám nhìn, chẳng may mất việc thì được một mất mười.
Thẩm Thanh Anh run rẩy đứng lên, lau nước mắt: “Viên Trung, tôi chỉ muốn giúp ông…"
"Giúp à?!" Trong lòng Lâm Viên Trung vốn phiền muộn vì chuyện của công ty, lại bị Lâm Tử Lạp lấy đi một khoản tiền nên ông ấy đang nổi nóng. Giờ Thẩm Thanh Anh còn làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
Ông ấy tức giận thật sự muốn giết người rồi.
Lâm Hàn Uyển chưa từng thấy Lâm Viên Trung tức giận như vậy, bị dọa cho lại khóc thành tiếng.
Lâm Viên Trung đạp cô ta một cái: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi. Ngoài khóc ra thì con còn có thể làm gì hả?! Uổng công nuôi con, một kẻ vô dụng!"
Có bản lĩnh thì hôm nay nắm lấy Tông Triển Bạch đi!
Khóc có tác dụng cái rắm!
Hôm nay Lâm Viên Trung đúng là tức giận, tàn nhẫn nhốt Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển ở ngoài cửa không cho vào nhà.
Ngoài biệt thự, Lâm Tử Lạp đỡ Tông Triển Bạch lên xe, tình trạng của Tông Triển Bạch giống như bị say, dáng vẻ có phần không tỉnh táo, cô lại không biết lái xe: “Tôi phải gọi người tới giúp chúng ta."
Lâm Tử Lạp lấy điện thoại di động ra. Cô không quen biết nhiều người trong nước, sợ rằng người có thể giúp cũng cô ấy chỉ có Hà Khiếu Thiên.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm được số của Hà Khiếu Thiên và định bấm gọi qua, chợt có người nắm lấy cổ tay cô. Người vốn không tỉnh táo, lúc này đang nhìn cô: “Cô đang gọi điện thoại cho ai?"
"Tôi…"
Tông Triển Bạch đã nhìn thấy tên hiện ra trên màn hình. Trên gương mặt anh ấy lộ vẻ dữ tợn. Bác sĩ Hà Khiếu Thiên kia à?
Lâm Tử Lạp kinh ngạc mất vài giây, theo bản năng giơ tay muốn thử kiểm tra trán của anh, kết quả bị Tông Triển Bạch nắm lấy thắt lưng, lật người một cái đè cô ấy xuống ghế xe…